Bị Ép Chịu Trách Nhiệm

Chương 32: Giao Hẹn




 Hai người cùng đến biệt thự nơi họ sống. Vừa vào đến phòng khách, Cố Thiên Tuấn liền nói với Cao Lỗi: “Tối nay tôi không tăng ca nữa, anh về trước đi, sáng mai đến đón tôi.”

 “Vâng.” Cao Lỗi gật đầu rồi liếc nhìn Chu Mộng Chỉ bằng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, sau đó quay người rời đi.

 Chu Mộng Chỉ vốn đã thấp thỏm còn bị Cao Lỗi nhìn như thế, cô ta càng cảm thấy lo lắng hơn.

 Cao Lỗi vừa rời đi, Chu Mộng Chỉ vội đi đến cạnh Cố Thiên Tuấn, kéo nhẹ tay áo anh hỏi: “Thiên Tuấn, em thấy hôm nay anh có gì đó khác khác. Có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không?”

 Cố Thiên Tuấn cúi đầu xuống nhìn Chu Mộng Chỉ, vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta mà không nói gì.

 Nhìn thấy ánh mắt của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ hoàn toàn có thể khẳng định rằng, chắc chắn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi!

 “Thiên Tuấn, anh nói gì đi. Đừng làm em sợ.” Chu Mộng Chỉ túm thật chặt tay áo của Cố Thiên Tuấn.

 Song, thời gian như ngừng trôi. Cố Thiên Tuấn không nói gì, mà chỉ nhìn vào Chu Mộng Chỉ bằng một ánh mắt phức tạp.

 Sau một hồi lâu, cuối cùng Cố Thiên Tuấn vẫn chỉ thở dài, rồi lắc đầu: “Không có gì đâu. Mộng Chỉ à, em đi nghỉ ngơi đi.”

 “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Chu Mộng Chỉ nhất định phải hỏi cho ra chuyện này. Biểu hiện bây giờ của Cố Thiên Tuấn, ngay cả người bình thường cũng nhận ra được là đang có chuyện gì đó, huống chi là người nhạy cảm như cô ta?

 “Mộng Chỉ, em muốn nghe thật à?” Cố Thiên Tuấn nắm lấy tay của Chu Mộng Chỉ với vẻ mặt bất lực.

 “Vâng, em muốn nghe.” Chu Mộng Chỉ thấp thỏm nhìn vào Cố Thiên Tuấn. “Thiên Tuấn, anh nhất định phải nói cho em biết.”

 Sau khi thở ra một hơi thật dài và nặng nề, Cố Thiên Tuấn liền ngồi xuống ghế sofa, muốn nói nhưng lại thôi.

 Chu Mộng Chỉ cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Cố Thiên Tuấn, rồi hỏi rất gấp gáp: “Thiên Tuấn, anh mau nói đi.”

 “Mộng Chỉ, hình như anh họ đối với em... Có phải anh ấy...” Cố Thiên Tuấn nói nửa chừng rồi lại thôi, như thể rất khó mở lời vậy.

 Khi Chu Mộng Chỉ nghe thấy câu này, máu trong người cô ta như đông cứng lại toàn bộ, những đầu ngón tay vốn đang run rẩy vì sợ hãi đều trở nên cứng đờ.

 Chu Mộng Chỉ lắc đầu không tin. Sao đang yên đang lành, Thiên Tuấn lại biết chuyện giữa mình và anh họ? Mình phải làm gì đây? Bây giờ mình phải làm gì? Có nên quỳ xuống cầu xin Thiên Tuấn tha thứ không? Hay cứ cứng miệng, có đánh chết cũng không thừa nhận?

 Chu Mộng Chỉ sững sờ gần cả phút. Cuối cùng, cô ta mở miệng và nói với vẻ gấp gáp: “Thiên Tuấn, thực ra…”

 Tuy nhiên, ngay thời khắc mà Chu Mộng Chỉ định thừa nhận, cô ta bỗng hoàn hồn lại: Không, Thiên Tuấn không thể biết được chuyện giữa mình và Chu Hán Khanh, nếu không, chắc chắn anh ấy sẽ không điềm tĩnh như vậy!

 Mà sẽ giận điên lên, hoặc sẽ đau lòng muốn chết vì sự phản bội của mình.

 Nhưng, biểu hiện của Thiên Tuấn bây giờ chỉ là rất khó xử!

 Chắc chắn không phải như những gì mình đã nghĩ! Chắc chắn là không!

 Nghĩ vậy, Chu Mộng Chỉ lập tức chữa lại: “Thiên Tuấn, anh đang nói gì vậy? Sao em không hiểu gì cả?”

 Cố Thiên Tuấn khẽ thở dài và nói: “Có lẽ do anh đa nghi, nhưng anh họ có biểu hiện như thế, anh không thể không nghĩ ngợi được. Em cũng biết đấy, anh rất quan tâm đến em, rất tin tưởng em mà!”

 “Biểu hiện của anh họ?” Chu Mộng Chỉ hoảng loạn trợn to mắt. “Anh mau nói đi, Thiên Tuấn. Nếu có vấn đề gì, phải nói ra mới giải quyết được chứ!”

 “Phải, nếu có vấn đề thì phải nói ra mới giải quyết được!” Cố Thiên Tuấn lặp lại lời của Chu Mộng Chỉ một lần nữa, như thể đã hạ quyết tâm, rồi khẽ nói: “Chiều nay, anh họ đi tiếp khách nên đã uống say. Tuy nhiên, khi anh và Cao Lỗi đến đón anh họ về, anh họ đang say mèm cứ gọi mãi tên của em…”

 Cố Thiên Tuấn nói đến đây rồi dừng lại: “Không chỉ vậy, anh họ cứ lặp đi lặp lại một câu, anh ấy muốn ở bên em và bảo vệ em suốt đời, không để em chịu tổn thương.”

 Cố Thiên Tuấn lại thở dài, đôi lông mày kiếm khẽ nhíu lại: “Mộng Chỉ, anh biết anh họ rất thương em, nhưng anh ấy nói những lời này khiến anh cảm thấy rất lạ, khiến anh nghĩ rằng, thật ra anh ấy đã thích em!”

 Khi thấy câu này của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ không biết nên vui hay buồn. May mắn thay, Cố Thiên Tuấn vẫn không biết chuyện giữa cô ta và Chu Hán Khanh.

 Tuy nhiên, bây giờ Cố Thiên Tuấn đã biết Chu Hán Khanh thích cô ta!

 Nếu chuyện này không được giải quyết, sự nghi ngờ của Thiên Tuấn sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Có thể một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện ra chuyện giữa cô ta và Chu Hán Khanh!

 Chu Mộng Chỉ cắn răng và suy nghĩ đầy oán hận: Cái tên Chu Hán Khanh này, trước đây chẳng phải ngàn ly không say à? Dù có say thì cũng không bao giờ ăn nói lung tung, ai ngờ lại nói những điều này trước mặt Thiên Tuấn! May mà chưa nói thêm gì khác!

 Chu Hán Khanh này, không thể giữ lại bên cạnh mình nữa!

 Chu Mộng Chỉ híp mắt lại và hạ quyết tâm.

 Tuy nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là bày tỏ tấm chân tình của mình với Cố Thiên Tuấn.

 Nghĩ vậy, Chu Mộng Chỉ liền tỏ vẻ rất kinh ngạc rồi nói với vẻ bối rối: “Anh họ... sao lại nói ra những lời như thế? Em... em không biết tại sao anh ấy lại như thế nữa!”

 “Có thể anh họ đã thích em từ nhiều năm nay rồi, chẳng qua em không biết mà thôi.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu. “Anh họ che giấu tìm cảm của mình rất tốt. Nếu không phải vì lần này anh họ uống say, anh cũng sẽ không nghĩ đến điều đó.”

 “Nhưng, nhưng em có thích anh họ đâu. Thiên Tuấn, anh phải tin em!” Chu Mộng Chỉ vừa khóc lóc vừa lao vào lòng Cố Thiên Tuấn. “Thiên Tuấn, anh nhất định phải tin em.”

 “Mộng Chỉ…” Cuối cùng, Cố Thiên Tuấn đã có một lý do danh chính ngôn thuận để kéo Chu Mộng Chỉ ra khỏi lòng mình. “Anh tin em, nhưng anh họ... Chẹp…”

 Cố Thiên Tuấn lắc đầu đầy khó xử: “Mặc dù anh hiểu em nghĩ gì, nhưng bây giờ anh đã biết chuyện anh họ thích em rồi, nên anh thấy rất không thoải mái.”

 “Anh họ là anh họ, em là em. Thiên Tuấn, anh đừng như vậy được không?” Chu Mộng Chỉ nhìn vào Cố Thiên Tuấn đang lạnh mặt, thậm chí còn khóc lớn hơn.

 “Mộng Chỉ, tối nay anh sẽ ngủ ở phòng khách, hãy để chúng ta bình tâm lại đã.” Cố Thiên Tuấn nói rồi đứng dậy và bước ra khỏi phòng ngủ.

 “Thiên Tuấn! Thiên Tuấn!” Chu Mộng Chỉ khóc lóc chạy đuổi theo, nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn không nhìn lại mà đi thẳng lên tầng ba.

 Chu Mộng Chỉ dừng lại trước cửa phòng ngủ, nước mắt vẫn đang rơi lã chã, nhưng sắc mặt của cô ta đã thay đổi: Chu Hán Khanh tuyệt đối không thể ở lại trong biệt thự nữa, tuyệt đối không thể! Mình nhất định phải tống cổ anh ta đi! Nếu không, vị trí phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị sẽ không thể ngồi vững nữa!

 Gió đêm lặng lẽ thổi, vầng trăng không biết đã tròn bao nhiêu lần vẫn vững chãi treo trên bầu trời. Đêm nay, mỗi người đều nín thở suy nghĩ, chờ đợi bước phát triển tiếp theo của sự việc.

 Sáng hôm sau…

 Chu Mộng Chỉ đã đi lại trong phòng ngủ suốt đêm vén rèm cửa lên, nhìn thấy mặt trời đã ló dạng. Mùa xuân đã đến, những cành cây trước cửa sổ đã xanh tươi hơn nhiều, bãi cỏ vốn vàng úa cũng nở lên mầm xanh.

 Căn biệt thự rộng lớn theo phong cách trang viên chiếm hẳn nửa lưng chừng núi, trông giống như một tòa lâu đài.

 Chu Mộng Chỉ thu lại ánh mắt của mình, rồi nghĩ về sự giàu có trước mắt, nắm đấm một lần nữa siết chặt lại: Mình nhất định phải sống trong biệt thự này suốt đời! Ai cản đường mình, người đó phải biến mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.