Bị Độc Thân

Chương 26: Thần y . .




“Màng nhĩ đã liền lại rồi, may mà lúc trước bị thủng không nghiêm trọng lắm. Có thể bây giờ thính giác của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, là bởi vì ngươi trời sinh thính giác khác với người thường, nhưng đợi năm ba hôm nữa là không khác như trước kia.” Thần y thấp giọng nói. “Ngươi đi theo ta.”

Thần y cất bước đi về hướng chái nhà phía đông.

Yên Vũ đi vào theo không chút nghi ngờ.

Vừa bước vào cửa, sau ót liền hơi nhói đau một chút, nàng không còn tri giác.

Lúc Yên Vũ yếu ớt tỉnh lại thì thấy xung quanh đều là vách đá, không có cửa sổ, mười hai cây đuốc dựng thẳng, sáng như ban ngày. Nàng thì đang nằm trên một giường đá.

Nàng xoay người ngồi dậy, thấy quần áo hoàn hảo không chút tổn hại, tâm trạng hơi thả lỏng một chút.

Nàng ngồi dậy xuống giường, nhìn vách tường sau cây đuốc, giống như là một bức tranh vẽ trên tường. Bởi vì bức tường khuất bóng cây đuốc nên nhìn thấy không rõ ràng lắm.

Nàng tiến lên, chăm chú nhìn.

Lấy làm kinh hãi!

Trên vách đá vẽ một thiếu nữ trẻ tuổi đang khom người hái hoa ở trong vườn hoa. Mặt của cô gái trong bức tranh cực kỳ giống với dung mạo của nàng.

Vách tường bốn phía. Nàng nhìn từng bức tường một. Trên mỗi một vách tường đều vẽ thiếu nữ cực kỳ giống nàng. Hoặc là chơi đùa bắt bướm, hoặc là cầm hoa cười, hoặc yên tĩnh ngồi đọc sách, hoặc nằm nghiêng ngủ say… Dáng vẻ khác nhau, đầy sức sống.

Ban đầu cho rằng cô gái trong tranh vẽ là mình, nhưng nhìn từng vách tường một, Yên Vũ biết tranh này không phải là nàng.

Cô gái trong tranh ở lứa tuổi dậy thì, xấp xỉ với tuổi nàng bây giờ.

Bây giờ nàng chỉ là tỳ nữ bên cạnh Tuyên Thiệu, nhưng cô gái trong tranh là tiểu thư khuê các, quần áo lộng lẫy sang trọng, dáng vẻ ung dung thoải mái.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vách đá di động.

Yên Vũ chợt xoay người lại.

Thần y đang đứng ở sau vách đá mở ra, mặt không cảm xúc nhìn nàng.

“Người con gái được vẽ là ai?”

Thần y bước vào phòng đá, tường sau lưng ông ta tự động khép lại. “Ngươi nói thử xem?”

Đầu chân mày Yên Vũ nhíu lại. “Là…Mẫu thân của ta?”

Thần y không trả lời, ánh mắt quyến luyến rơi trên vách tường, chậm rãi đi tới bên cạnh vách đá, giơ tay lên thận trọng chạm vào bức tranh trên tường. Đôi mắt thăm thẳm chăm chú, giống như đang nhìn bảo vật trân quý nhất thế gian.

Tim Yên Vũ đập hơi nhanh, khẩn trương không thôi. “Rốt cuộc ông là ai, quan hệ thế nào với mẫu thân của ta?”

Thần y quay mặt lại. Ông ta có chút không vui đối với sự cắt ngang của Yên Vũ. “Ngươi nên kêu ta là cậu. Ta là An Niệm Chi, huynh của mẹ ngươi.”

Yên Vũ há hốc mồm, tiếng cậu cũng không kêu ra khỏi miệng.

Nàng có chút ấn tượng đối với huynh của mẫu thân. Trong ấn tượng, An Niệm Chi không giống với khuôn mặt dưới râu tóc trắng này. Đương nhiên, lần cuối cùng nàng thấy cậu cũng là chuyện của mười năm trước. Lúc đó nàng bất quá chỉ năm sáu tuổi, nhớ lộn cũng là điều có thể.

Sao ông ta chỉ bất quá bốn mươi nhưng râu tóc trắng phau vậy?

An Niệm Chi vẫn nhìn nàng, dĩ nhiên nhìn ra do dự trên mặt nàng.

“Ngươi trong phút chốc không thể tin cũng là chuyện có lý. Tám năm trước phủ thừa tướng bị huỷ diệt, không ai sống sót. Hôm ấy nhìn thấy ngươi, ta cũng không thể tin được. Ngươi giống mẫu thân ngươi như vậy… Thật là không ngờ muội muội lại có con còn sống ở trên đời.”

An Niệm Chi thán một tiếng, vẻ mặt bi thương, giống như lâm vào hồi ức.

Yên Vũ đợi một hồi, mới chậm rãi mở miệng. “Ông thật sự là cậu của ta?”

An Niệm Chi khẽ cười một tiếng, khoé miệng cũng lộ vẻ bất đắc dĩ. “Mẹ ngươi sanh vào giờ mẹo mùng năm tháng chạp, thích nhất là đồ ngọt, không ăn cay, thích quần áo và trang sức màu vàng nhạt, thích cặp ngọc trâm khắc hoa quỳnh nhất, một vòng tay cẩm thạch bảy màu chưa từng rời thân. Ta nói có đúng không?”

Yên Vũ kinh ngạc nhìn An Niệm Chi.

Nhiều năm như vậy nhưng hắn vẫn nhớ rõ ràng sở thích của mẫu thân, không kém một chút nào.

Sở thích của mẫu thân, nếu là người ngoài thì tuyệt đối không thể biết được.

Yên Vũ nhìn An Niệm Chi, trong mắt dần dần ngấn lệ. “Cậu… Ông thật sự là cậu của ta…”

An Niệm Chi nhìn gương mặt giống biết bao của nàng và cô gái trong bức tranh vẽ trên tường, đau đớn trong lòng. “Năm ấy ta nghe tin chạy tới, nhưng lúc đó đã muộn… Không ngờ hôm nay ngược lại khiến cho ta gặp lại ngươi, thật sự là ông trời có mắt!”

Yên Vũ yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn tồn tại nghi ngờ. “Cậu, vì sao ngài râu tóc bạc trắng vậy?”

An Niệm Chi nhìn nàng, trong tròng mắt màu xám là vẻ mặt không hiểu của nàng. “Khi đó ngươi quá nhỏ. Ngươi cũng biết ta nghe được phủ thừa tướng gặp nạn, cấp tốc chạy tới nhưng chậm một bước… Ngay cả nhặt xác cho hai muội muội của mình cũng không tìm thấy thi thể. Ngươi có hiểu loại cảm giác đau lòng cực kỳ không? Ta vốn tưởng rằng một đêm đầu bạc chỉ là chuyện trong truyền thuyết, cho đến lúc đích thân ta trải qua mới biết không phải là lời đồn, thế sự vô thường…”

Hai muội muội trong miệng An Niệm Chi, một người dĩ nhiên là mẫu thân của Yên Vũ, một người khác là mẫu thân của Tần Xuyên đến làm khách.

Một nhà ba người của Tần Xuyên là lặng lẽ đến để cầu phụ thân tìm một chức vị trống. Cho nên người ngoài không biết được cả nhà bọn họ đã ở phủ thừa tướng.

Nhưng người ở trước mặt biết.

Điều này không khỏi khiến cho Yên Vũ tin tưởng ông ta thật sự là huynh của mẫu thân, là cậu của mình.

“Sao cậu ở đây làm nghề y? Cháu cũng không có nghe thấy trong nhà ngoại tổ có người làm nghề y?” Lúc này Yên Vũ đã không còn hoài nghi thân phận của An Niệm Chi nữa, chỉ là hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng mà thôi.

An Niệm Chi cay đắng cười một tiếng. “Thuở nhỏ ta thích thuật kỳ hoàng, nhưng làm nghề y coi như là nghề hèn hạ, ngoại tổ của ngươi cực kỳ phản đối. Ta lén đọc sách thuốc bị ông phát hiện thì nhất định bị đánh một trận. Lâu ngày, ông ấy thấy đánh ta cũng vô dụng liền không thể làm gì khác hơn là mặc kệ, nhưng tuyệt không cho phép ta làm người khám và chữa bệnh. Ta trong cơn tức giận đã rời nhà trốn đi. Mãi đến khi nghe thấy phủ thừa tướng gặp nạn mới chạy tới Lâm An… An gia cũng từ đó mà mai danh ẩn tích, ta trở thành một người lẻ loi…”

Thì ra là thế. Nói vậy tám năm qua trong lòng cậu cũng vô cùng buồn đau đi.

“Sao cậu biết được phủ thừa tướng gặp nạn? Nếu là có tiếng gió sao cha không hề phòng bị, khiến cho cả phủ thừa tướng bỗng nhiên đều bị huỷ diệt?” Trong lòng Yên Vũ mơ hồ hy vọng cậu biết rõ chân tướng trong đó. Có thể cậu sẽ nói cho nàng biết rốt cuộc là ai đã trù tính tai hoạ của phủ thừa tướng vào tám năm trước.

An Niệm Chi thu lại ánh mắt từ bức tranh trên tường. Ánh mắt sáng quắc rơi trên mặt nàng.

“Ngươi cũng biết Toàn Cơ Các chứ?”

Yên Vũ gật đầu. Nàng ở Xuân Hoa lâu tám năm. Xuân Hoa lâu vàng thau lẫn lộn, tin tức thông suốt nhất. Toàn Cơ Các ra đời và phát triển lặng lẽ trên giang hồ vào mười mấy năm trước. Ra đời trong vòng một năm liền thâu tóm một số môn phái lớn trên giang hồ, quả thật đã nổi lên một trận gió tanh mưa máu. Đồng thời trong trận chém giết này, Toàn Cơ Các đã ngồi vững vị trí thứ ba sau Thiếu Lâm và Võ Đang.

Không giống với Thiếu Lâm, Võ Đang, bề mặt của Toàn Cơ Các là làm kinh doanh. Cửa hàng trải rộng các châu, huyện của thiên triều. Nhưng ngầm là buôn bán tin tức, thuần dưỡng sát thủ. Khẩu hiệu trên giang hồ: chỉ có ngươi ra không nổi giá, không có người nào mà Toàn Cơ Các không giết được.

“Lẽ nào chuyện năm đó là Toàn Cơ Các làm?” Yên Vũ run giọng hỏi.

Nếu thật là Toàn Cơ Các gây nên, nàng cộng thêm Tần Xuyên, còn cộng thêm cậu ở trước mặt cũng sợ là không biết làm sao được đây?

Lại thấy An Niệm Chi lắc đầu. “Cũng không phải là Toàn Cơ các. Tám năm trước, ta may mắn cứu Các chủ của Toàn Cơ các một mạng, hắn đồng ý bán cho ta một tin tức quan trọng, coi như là trả thù lao. Ta liền hỏi thăm hắn mẫu thân của ngươi có mạnh khoẻ không. Hắn nói cho ta biết có người mưu đồ tiêu diệt phủ thừa tướng. Ta cầu xin hắn ra tay giúp đỡ nhưng hắn chỉ tỏ vẻ Toàn Cơ các không dính líu đến chuyện này là đã nể mặt ta vô cùng. Ta không dừng lại ngủ đêm chạy về Lâm An, nhưng lúc đó đã muộn…”

Trước mắt Yên Vũ lại là một biển lửa. Ngọn lửa đỏ rực bốc lên tận trời cao.

“Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai…”

“Ngươi thật sự muốn biết?”

An Niệm Chi chợt giận trầm mặt xuống, vẻ mặt trang nghiêm nhìn nàng.

Yên Vũ bình tĩnh gật đầu.

“Được, vậy ta liền nói cho ngươi biết!” An Niệm Chi đến gần nàng một bước. “Cha của tình lang ngươi chính là hung thủ diệt cả nhà ngươi! Hai tay hắn dính đầy máu tươi của hơn một trăm miệng ăn từ trên xuống dưới nhà họ Diệp!”

“Tình lang?” Yên Vũ nhịn không được chớp mắt, trong mắt nổi lên hơi nước.

“Vị Tuyên công tử kia không phải là tình lang của ngươi sao?” An Niệm Chi cười châm chọc.

Tuyên Thiệu? Cha của Tuyên Thiệu, Tuyên Văn
Bỉnh là kẻ thù của nàng? Chính là kẻ đã giết cả nhà nàng vào tám năm trước?

Nàng một lòng một dạ muốn tiếp cận Tuyên Thiệu, tiếp cận hồ sơ của hoàng thành ty, nghĩ muốn tìm được chân tướng, lại là như thế này?

Đao phủ giết 187 mạng người của Diệp gia ở ngay bên cạnh nàng?

Yên Vũ chợt thấy trong lồng ngực khó chịu, to miệng thở hổn hển.

An Niệm Chi hừ lạnh một tiếng. “Tám năm trước có hai chuyện lớn, ngươi có biết hai chuyện đó không?”

Yên Vũ chỉ lo thở dốc, không có trả lời.

An Niệm Chi tự mình nói: “Một là phủ thừa tướng bị diệt trong khoảnh khắc. Một là Tuyên gia bỗng nhiên nổi lên trong lúc đó. Ngươi chưa từng nghĩ tới mối liên hệ ở giữa sao?”

Yên Vũ yên lặng lắc đầu.

Nàng đều biết hai chuyện này, nhưng nàng thực sự chưa bao giờ nghĩ tới đặt hai chuyện này chung một chỗ.

Chẳng phải tin đồn Tuyên gia nổi lên là bởi vì Tuyên Thiệu lập được công cứu giá sao?

Có quan hệ gì với phủ thừa tướng?

“Cũng không thể trách ngươi. Dù sao năm đó ngươi chỉ mới tám tuổi, ngươi có thể biết cái gì chứ?” An Niệm Chi sâu kín thở dài nói. “Tuyên Văn Bỉnh nói xấu là thừa tướng có lòng mưu nghịch, cùng với người ta trong ứng ngoại hợp ám sát hoàng đế, rồi giả cứu giá khiến cho hoàng đế tín nhiệm hắn. Cuối cùng khiến hoàng đế ngờ vực Diệp thừa tướng, trọng dụng Tuyên Văn Bỉnh, để cho hắn ngồi lên vị trí tổng chỉ huy sứ hoàng thành ty.”

Yên Vũ trừng hai mắt. Chân tướng đột nhiên tới khiến cho nàng bất ngờ, trong nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

“Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi không lạ lùng, phủ thừa tướng bị diệt trong sớm chiều, vì sao hoàng đế không kêu người truy đến cùng? Năm đó vì sao chỉ bắt mấy người bình thường vì tội phóng hoả, kết án qua loa?”

Từng câu từng chữ của An Niệm Chi đập vào trong đầu Yên Vũ như một gáo nước lạnh. Nàng rốt cuộc suy nghĩ qua nhiều năm như vậy cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

Thì ra là Tuyên Văn Bỉnh mưu hại, thì ra là lòng nghi ngờ của hoàng đế.

Yên Vũ nhớ lại nàng đã gặp qua Tuyên Văn Bỉnh hai lần. Một lần là lúc Tuyên Thiệu bị giam vào thiên lao, một lần là cha con Nghiêm Yến Sinh đến xin lỗi.

Tuyên Văn Bỉnh khác với Tuyên Thiệu lạnh lùng. Mặc dù không nói là mặt mũi hiền lành nhưng cũng được coi là vẻ mặt ôn hoà.

Không giống như loại người gian ác, bụng dạ nham hiểm.

Ông ta đã thật sự dùng hơn một trăm tính mạng vô tội của phủ thừa tướng để đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình sao?

“Cậu… Cháu…” Yên Vũ rầu rĩ đau khổ.

An Niệm Chi thở dài, giơ tay lên muốn sờ sờ đầu của nàng, nhưng cuối cùng lại đưa tay rơi trên bức tranh tường, nhẹ nhàng vuốt ve bức hoạ của mẫu thân nàng.

“Ngươi vẫn còn là con nít. Chuyện này vốn không nên nói cho ngươi biết. Chỉ là ta thấy ngươi và con của kẻ thù gần gũi như vậy, nhất thời tức giận… Với địa vị ngày nay của Tuyên Văn Bỉnh, ta ẩn cư ở ngoại thành Lâm An gần tám năm nay cũng không tìm được cơ hội báo thù. Chuyện này ngươi không cần suy nghĩ nữa, cậu… Cuối cùng có một ngày sẽ báo thù này cho mẹ của ngươi!”

Nhìn ngón tay của An Niệm Chi lưu lại suốt trên bức tranh, vẻ mặt đè nén, trong lòng Yên Vũ có loại cảm giác xấu.

Tình cảm của cậu đối với mẫu thân thật chỉ là tình huynh muội sao?

Vì sao trên bức tranh tường chỉ có hình một mình mẫu thân?

Vì sao năm đó lúc cậu hỏi các chủ của Toàn Cơ Các, không hỏi thăm sức khoẻ gia đình, hỏi người khác mà chỉ hỏi mẫu thân có mạnh khoẻ không?

Cõ lẽ là An Niệm Chi nghĩ tới chuyện ngày xưa gì đó, quay lưng lại lau mắt, khi quay mặt lại thì trên mặt đã không còn vết tích. “Được rồi, cái khác ta mặc kệ, ta cũng không cầu ngươi báo thù cho mẹ. Chỉ có một điều, ngươi là con gái của bà ta, tuyệt không thể thích con trai của kẻ thù. Ngươi ở lại năm ba ngày, lỗ tai khỏi hoàn toàn thì rời khỏi đây, coi như chưa từng gặp qua ta, ta cũng chưa từng nói gì với ngươi.”

“Cháu không có thích hắn!” Yên Vũ vội vàng giải thích. “Cháu tiếp cận hắn chỉ là vì để biết được chân tướng năm đó, chỉ là vì tìm ra kẻ thù của Diệp gia mà thôi.”

An Niệm Chi đánh giá Yên Vũ. “Lời này là thật chứ?”

“Những câu này là thật!”

An Niệm Chi nhìn chằm chằm Yên Vũ, lặng lẽ nhìn một hồi.

“Ngươi có ý tưởng gì?”

Yên Vũ thở ra một hơi dài, rũ mắt xuống. “Còn chưa có.”

An Niệm Chi cũng không nhiều lời, chậm rãi đi tới trước một vách đá, nhấn một cơ quan trên tường, vách đá chậm rãi dời sang một bên. “Ra đi.”

An Niệm Chi chờ Yên Vũ ra khỏi phòng đá trước, mới đi ra theo sau nàng.

Bên ngoài phòng đá có một lối đi tối thui, nhỏ hẹp, ẩm ướt.

Yên Vũ lần mò đi không xa liền đụng phải một thang dây hướng lên trên.

“Ngươi đi lên trước.” An Niệm Chi nói ở sau lưng nàng.

Yên Vũ nắm lấy thang dây, leo lên mười hai nấc thang. Đỉnh đầu đụng vào một tấm ván gỗ ở trên, nàng một tay nắm lấy thang dây, một tay hướng lên trên nâng mở tấm ván gỗ.

Tia sáng bên ngoài tấm ván gỗ lập tức rơi vào bên trong mật đạo.

Yên Vũ nhanh chóng bò lên.

Lúc này mới phát hiện lối vào mật đạo đúng là ở dưới giường của chái phòng phía đông.

An Niệm Chi theo sau lên.

“Ngươi trở về phòng chính đi.” Trên mặt An Niệm Chi không có biểu cảm lắm, đối xử với nàng cũng không tính là thân thiết.

Nhưng từ khi biết được An Niệm Chi là cậu ruột của mình, Yên Vũ nhìn mặt của An Niệm Chi cũng dần dần cảm thấy ấm áp.

Dù sao trên đời này, ngoại trừ Tần Xuyên ra, An Niệm Chi là người thân duy nhất của nàng.

Nhưng An Niệm Chi lại làm như không muốn nhiều lời với nàng, đuổi nàng ra khỏi phòng liền khép cửa phòng lại.

Yên Vũ thấy những người canh giữ bên ngoài hàng rào gỗ đều có chút lo lắng khẩn trương nhìn xung quanh vào bên trong viện. Thấy nàng tốt đẹp đi ra từ chái nhà phía đông thì vẻ mặt mới hoà hoãn lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời một cái, nhớ là mình đã ăn xong điểm tâm liền bị cậu mang vào chái nhà phía đông, bây giờ ước chừng cũng đã sau ngọ.

Không ăn cơm trưa, có lẽ lúc này cậu cũng không có tâm trạng gì để nấu cơm cho nàng.

Nàng không biết nấu cơm, bây giờ cũng không có tâm trạng ăn, liền gục đầu vào phòng chính.

Nằm trên giường trúc, nàng suy đi nghĩ lại hồi lâu.

Một ý niệm to gan dần dần bắt đầu nảy sinh ở trong lòng.

Lúc chạng vạng, có tiếng xe ngựa tới gần. Nhưng Yên Vũ nằm trên giường trúc, không hề nhúc nhích.

Nàng biết là Tuyên Thiệu tới.

Nếu như bình thường, nàng nhất định đã đứng dậy nghênh đón. Nhưng sau khi biết được chân tướng, nàng sợ mình sẽ không giấu được thái độ thù hận ở trước mặt hắn.

“An đại phu, ngươi muốn trăm lượng hoàng kim, một cân trầm hương, hai cây Thiên Sơn tuyết liên, một gốc nhân sâm nghìn năm, đã chuẩn bị đầy đủ, mời ngài xem qua.” Tiếng của Lộ Nam Phi truyền đến từ bên ngoài viện.

Yên Vũ ngẩn ra.

Cậu đòi Tuyên Thiệu đồ quý đến như vậy?

Thế nhưng Tuyên Thiệu lại cho?

Là vì nàng? Vì để cho An Niệm Chi cứu nàng?

Đúng rồi, Tuyên Thiệu cần thính giác của nàng dốc sức vì hắn. Không chữa được lỗ tai của nàng thì sau này làm sao kêu nàng nghe bốn phương tám hướng cho hắn đây?

Yên Vũ tự nhủ như thế.

Cửa chái nhà phía đông được mở ra từ bên trong. An Niệm Chi đi tới cửa viện, kéo cửa gỗ ra.

“Đưa vào đi.”

Có tiếng bước chân đi về hướng chái nhà phía đông.

Nhưng còn có bước chân của một người chần chừ ở cửa viện.

An Niệm Chi cười nói: “Côn tử muốn gặp Yên Vũ một lần sao? Hôm nay nàng ta có thể nghe được một chút âm thanh, bệnh tình đã chuyển biến rất tốt. Ta để cho nàng uống thuốc xong, lúc này đang ngủ mê. Ngày mai công tử đến đây thì nàng ta có thể nghe được tiếng của công tử rồi.”

Tuyên Thiệu ừ một tiếng.

Đợi Lộ Nam Phi bỏ đồ đạc xuống, trở lại từ chái nhà phía đông, hắn liền lên xe ngựa.

Xe ngựa quay đầu, rời khỏi tiểu viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.