Bị Độc Thân

Chương 18: Cảm thấy thẹn . .




Tần Mục nghe xong lời này thì muốn cười, đây rõ ràng là muốn mình cho chỗ tốt. Kỳ thật Tần Mục những ngày qua không phải không có hiếu kính, thuốc, rượu hay tiền vẫn đưa qua một ít. Vốn trong nơi này Tần Mục dựa theo quy củ làm việc cũng không tính cái gì, nhưng mà Đỗ Thành Bằng làm như vậy rõ ràng chính là muốn sư tử ngoạm. Tần Mục đoán chừng cho dù hắn cấp cho Đỗ Thành Bằng, chỉ sợ Đỗ Thành Bằng cũng không dễ dàng tha cho hắn, chuyện đánh bài quá nhỏ, trong cục hưu trí ai cũng biết rõ trong lòng, bị hắn lấy ra hô phong hoán vũ, nếu không phải sau lưng có người sai sử, đánh chết Tần Mục cũng không tin.

- Đỗ cục trưởng, Đổ cục trưởng, đều là tôi không tốt, đều là tôi không tốt, tôi nhận sai, nếu không trời tối ngày mai tới lầu bốn Đôn Hoàng số bôn ba chín đi, tôi mời khách.

Tần Mục khóe môi nhuếch lên mang theo ý cười, đưa cho Đỗ Thành Bằng một điếu thuốc.

Đỗ Thành Bằng vừa vươn tay cầm thì cứng lại, Tần Mục nói địa chỉ sao hắn nghe quen quá, buổi tối một tuần có ba bốn ngày hắn đều ở nơi đó, từ cục hưu trí kiếm được bao nhiêu tiền hắn cũng ném qua bên đó cả. Tần Mục dáng tươi cười chân thành mang theo quỷ dị, hắn đang nhắc nhở Đỗ Thành Bằng, Tần Mục hắn cũng là người có năng lực, người khác không biết Đỗ Thành Bằng ngươi kim ốc tàng kiều, kỳ thật Tần Mục hắn đã sớm thăm dò rõ ràng rồi.

Đột nhiên thái dương của Đỗ Thành Bằng giật giật liên hồi, trái tim đập mạnh. Nữ nhân trẻ tuổi đó hắn rất mê luyến, hơn nữa cũng phi thường nghe lời, tầm mười năm qua căn bản không có ai biết hắn kim ốc tàng kiều. Mà Tần Mục lại biết rõ ràng, bây giờ đột nhiên ám chỉ, quả thực khiến người ta không thể tin được.

Trong nội tâm linh quang lóe lên, Đỗ Thành Bằng nghĩ đến Quốc Thụy Tường ám chỉ, lại nghĩ tới biến hóa trên chính đàn Quảng Châu, xâu chuỗi một loạt chuyện này lại, lão cục trưởng như hắn cảm thấy trong lòng có tảng đá nặng, chậm rãi tiếp nhận điếu thuốc Tần Mục đưa qua, Tần Mục phi thường thức thời châm thuốc cho Đỗ Thành Bằng.

Cơ hồ đem một điếu thuốc rút xong, Đỗ Thành Bằng cái ót rậm rạp mật phố tầng mồ hôi, hắn nôn nóng phiến hai cái mập mạp tay, sau đó Định Điều Tử:

- Biết sai có thể thay đổi chính là đồng chí tốt nha, với tư cách phó cục trưởng đầy tiền đồ trong cục chúng ta, chung quy vẫn phải ít ảnh hưởng.

Nói xong hắn mệt mỏi dựa vào ghế lãnh đạo, thấp giọng nói ra:

- Già rồi, về sau phải xem người trẻ tuổi như anh.

Buổi chiều Đỗ Thành Bằng nhận được bồ nhí điện thoại, nói có Văn Nhập Hải đưa thứ gì đó tới phòng, bên trong có hai vạn đồng, hỏi Đỗ Thành Bằng là xảy ra chuyện gì.

Đỗ Thành Bằng cầm điện thoại cân nhắc cả buổi, cuối cùng thở dài, dặn dò bồ nhí dấu trong bụng đi, cái gì đều đừng nói.

Cúp điện thoại xong, Đỗ Thành Bằng giống như bóng da nhụt trí, ngồi phịch trên ghế.

Tần Mục những ngày này tổi qua rất thư thái, không cần đi đâu, cũng không cần xem công văn. Bởi vì đã chặn miệng lãnh đạo cục hưu trí, trong bóng tối thì dùng ám chiêu với đám người Ngôn Thừa Binh, từ đầu đến cuối Tần Mục không có lộ diện, Quốc Thụy Tường và Kế Đỉnh Thịnh các đang suy đoán chuyện trong đó, ai cũng không nghĩ tới bị một phó cục trưởng ngáng chân, đều cho rằng là thủ bút của Phương Chấn Bang. Kể từ đó trong Quảng Châu tiếng gió càng chặt, đám người ngồi ở vị trí trọng yếu mỗi ngày đều xem bí thư và chủ tịch đấu nhau, Tần Mục thì thành người nhàn tản, mỗi ngày đúng giờ đi làm, uống trà nói chuyện phiếm xem báo chí, thẳng tới khi Quách Thiểu Đình đi vào Quảng Châu.

Gần một năm không gặp, Quách Thiểu Đình bụng càng to ra. Tần Mục lái xe đến sân bay Quảng Châu đón hắn, Quách Thiểu Đình lên xe câu đầu tiên là:

- Tần đại thiếu gia, anh em chúng ta hai người là nắm móc, cương vị của anh không dùng được, tôi thì chán nản, chẳng khác gì uống nước lạnh ê răng a?

Tần Mục cười tủm tỉm nói ra:

- Tôi thấy anh không có chủ tâm đi làm quan, bằng không bằng vào một đại tiểu thư Dương gia có thể làm gì anh chứ? Anh có chủ tâm không muốn bị giày vò thôi.

Quách Thiểu Đình bẹp bẹp miệng, dùng ánh mắt kính nể nhìn qua Tần Mục, đưa ngón tay cái nói ra:

- Lão Quách tôi cảm thấy đời này chuyện xấu nhất từng làm chính là làm quen anh, anh chính là con giun trong bụng của tôi sao?

Tần Mục mắng một câu, cười ha hả lái xe về nhà. Dựa theo tình bạn hắn và Quách Thiểu Đình thì nếu cho lái xe tới đón thì có chút hư không tưởng nổi. Quách Thiểu Đình trong quan trường lăn lộn mấy ngày, cũng thông cảm khổ tâm của Tần Mục, liền vừa cười vừa nói:

- Tần đại thiếu gia, anh em tìm tới chỗ anh nương tựa, anh có gì thì chỉ giáo đi, nhìn xem có thể phát số tiền phi nghĩa sau ba năm ngày không.

Tần Mục mắt trợn trắng nói:

- Anh đùa sao, dù tôi là thần tiên, có bổn sự biến đá thành vàng cũng không nhanh như vậy đâu.

Quách Thiểu Đình bĩu môi, mặt mũi tràn đầy không quan tâm nói ra:

- Nhìn xem, không làm anh em nha, người nào không biết Tần đại thiếu gia ở kinh thành, động động ngón tay và đảo mắt đi dạo cũng khiến Trương Tử Bình Trương đại thiếu gia ăn thành mập mạp, một con phố ẩm thực của anh khiến nhiều người đỏ mắt đấy. Tôi nói đầu óc của anh như thế nào, nếu anh đi buôn, tôi nghĩ nhiều người sẽ không có cơm ăn đấy.

Tần Mục cười khẽ, nhàn nhạt nói ra:

- Vô tâm trồng liễu liễu xanh um, đây cũng không phải cưỡng cầu.

Quách Thiểu Đình người này bối cảnh còn kém Tần Mục một chút, nhưng cũng tương đương thâm hậu, hiện tại hắn không đi đường lớn, Tần Mục vẫn chú ý cẩn thận một chút, nếu như có hạng mục lớn vẫn không thể giao cho Quách Thiểu Đình, đây chẳng khác gì trải đường cho người khác. Tình huống của hắn còn kém hơn cả Trương Tử Bình, Trương Tử Bình có thể nói là bình khởi bình tọa với Tần Mục, cho chút công trình là vì quan hệ của hai người, mà Quách Thiểu Đình trong lòng Tần Mục vẫn xem như tiểu đệ. Có lẽ nghĩ như vậy, nói rõ Tần Mục quá hiệu quả và lợi ích một ít, nhưng nếu đào tạo ra kình địch thương trường, hiện tại Tần Mục không ép được.

Quách Thiểu Đình tùy tiện, cũng không biết Tần Mục có quỷ tâm tư, hắn đi tới cửa sở, đốt thuốc lá hỏi:

- Tần đại thiếu gia, Quảng Châu này có cô gái nào tốt không? Bạn thân hiện tại kìm nén muốn chết. Tại Giang Bắc cả ngày bị nhớ thương, lại sợ hãi bị người ta bắt được bím tóc, hiện tại tới chỗ anh chắc không cần sợ rồi.

Tần Mục nhíu mày, cười nói:

- Anh không sợ, là chuẩn bị kéo tôi vào sao? Tôi nói anh sắp ba mươi rồi, không sai biệt lắm cũng nên kết hôn đi.

Quách Thiểu Đình bĩu môi nói ra:

- Anh chưa từng nghe nói qua nam nhân ba mươi mốt đóa hoa sao? tôi còn chưa chơi chán đấy, không nóng nảy không nóng nảy. Mấy ngày hôm trước lão gia tử tìm một người cho tôi, ai nha khốn kiếp thật, lớn lên giống như heo, tôi đâu có dám.

Tần Mục nghe hắn nói như vậy, biết rõ tiểu tử này có thói quen trăng hoa không sửa được, liền nói cho hắn biết láng chơi nổi tiếng ở Quảng Châu là nơi nào, nhưng mà hắn dặn dò Quách Thiểu Đình, nếu chuyện này bị bắt ra, hắn sẽ không ra mặt cho Quách Thiểu Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.