Bị Đánh Liền Mạnh Lên

Chương 17: Không chấp nhặt




Edit: Lựu Đạn

Mộ Dạ Lê mở cửa xe “Vào đi.”

cô hờ hững liếc mắt nhìn Mộ Dạ Lê một cái nói “Nhưng mà em còn muốn ở lại khách sạn.”

nói xong, Diệp Chanh trực tiếp lướt qua anh đi thẳng về phía trước.

Mộ Dạ Lê nhíu mày.

anh đặc biệt cố ý đến đây đón cô, vậy mà cô lại xa cách đòi ở khách sạn không về.

anh lạnh mặt, khuôn mặt liền như sông băng, tràn đầy tức giận.

“Diệp Chanh em…Em trở lại cho anh.”

Mộ Dạ Lê đuổi theo cô, Diệp Chanh liền đẩy anh ra, đầu óc rối bời nghĩ, đúng là dây dưa, đi mà cùng khám bệnh với Diệp Tử của anh đi, đâu cần rảnh rỗi chạy đến đây làm phiền cô có được không.

Nếu thật sự thich Diệp Tử thì phải đối xử thật tốt với cô ta, làm gì rỗi rảnh lại đến trêu chọc cô.

cô phát hiện bản thân rất là để ý chuyện này.

Cho nên trong lòng càng thêm buồn bực.

Có lẽ là quá phản cảm với hành vi như thế.

Mộ Dạ Lê lại nắm lấy tay cô lần nữa.

Mùi hương quen thuộc trên người anh, lập tức đến gần, làn cho người ra rất phản cảm.

Mùi hương này, có phải là của Diệp Tử hay không?

cô chán ghét mùi hương này muốn chết.

cô quay đầu dùng sức đẩy Mộ Dạ Lê ra.

Vết thương trên người Mộ Dạ Lê bị động liền tê rần, trực tiếp lui về sau hai bước.

Diệp Chanh lại không nhận ra, chạy nhanh đi ra ngoài.

“Diệp Chanh! Diệp Chanh em là anh chết hả?”

Mộ Dạ Lê bị đau liền ôn ngực, thở phập phồng, cảm thấy bản thân nhất địn phải bị con nhóc xấu xa này chọc giận hay không?

Con nhóc này cho rằng anh không dám làm gì cô có phải không?

Mộ Thất lúc này mới lân la lại gần.

Mộ Đại nhanh kéo cậu lại “Tiên sinh là đang tức giận, cậu đừng đi tìm đường chết!”

Mộ Thất vẫn đẩy Mộ Đại ra, đến gần hỏi “Tiên sinh, phu nhân đây là giận dỗi, ngài không bằng dỗ dàng cô ấy thật tốt đi.”

“Giận dỗi?”

Mộ Dạ Lê kỳ quái hỏi “ Sao lại giận dỗi?”

Mộ Thất liền moi di dộng ra đưa đến gần “Ngài xem….”

Mộ Dạ Lê còn chưa có coi tin tức.

trên tin tức toàn là bàn tán chuyện anh cũng Diệp Tử.

Cho nên Diệp Chanh đều là nhìn thấy mấy cái này, nên mới nổi giận?

Mộ Đại từ phía sau nhìn đến, thái độ của Mộ Dạ Lê vừa rồi còn là phẫn hận, hận không thể xé xác Diệp Chanh, dần dần hóa thành nụ cười nhẹ, mang theo vài phần sung sướng nhìn theo hướng Diệp Chanh rời đi, quay đầu lại nói “Biểu hiện gần đây của cậu không tệ, cầm cái này đi đi…”

nói xong Mộ Dạ Lê ném chìa khóa trong tay qua.

Mộ Thất bắt được, nhìn chìa khóa trong tay, kích động muốn chết.

Bugatti Veyron a……

Tiên sinh nhà mình là cho mình sao?

Giá trị mấy ngàn van, trên thế giới có mấy cái…

Chẳng lẽ bởi vì câu nói vừa rồi của mình sao?

Mộ Đại đứng phía sau cũng sợ ngây người, tiên sinh bị trúng độc rồi sao?

…..

Mộ Dạ Lê cũng thấy bản thân mình điên rồi, bởi vì cái này nên mấy cái đánh khi nãy của cô liền cảm thấy không còn đau nữa.

thật là hèn mọn a

Nhưng mà, tay anh cũng không tự chủ được mà lấy điện thoại ra, gọi cho Hà Nhã Huệ.

Hà Nhã Huệ vô cùng hoảng sợ khi mà nhận được điện thoại của đại Boss, nơm nớp lo sợ mà nghe máy “Mộ tổng, ngài có gì dặn dò?”

Hẳn là chuyện của Diệp Chanh đây….

“Tôi muốn cô áp tin tức của Diệp Tử xuống, cô tìm người đưa một chút tin về Diệp Chanh đi.”

“……”

Vì Diệp Chanh mà đại Boss liền mang Diệp Tử bán gấp a.

Chẳng lẽ là Diệp Chanh đã thay thế vị trí của Diệp Tử rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.