Bị Đánh Liền Mạnh Lên

Chương 1: Đánh bạc thua




Editor: Mông Nhỏ

Thời điểm Dụ Lan Xuyên xuống lầu, vừa vặn đụng phải Cam Khanh. Cam Khanh mặc một bộ áo bông có lẽ đã già ngang tuổi với nước Cộng Hoà, phủ từ đầu đến bắp chân, mũ chụp trên đầu, vài sợi tóc rơi rớt bên ngoài, dưới chân lộ mép quần ngủ, hẳn là đã chuẩn bị đi ngủ.

Dụ Lan Xuyên cảm thấy có chút kỳ quái ----- cô không giống kiểu người nghe nói nhà hàng xóm gặp phải trộm liền đứng dậy tham gia náo nhiệt.

Cả toà nhà chỉ dùng một cái thang máy, tất cả mọi người muốn dùng sẽ rất chậm, cho nên hai người bọn họ đi xuống bằng cầu thang bộ.

Cam Khanh đi ở phía trước bỗng nhiên thấp giọng nói: ""Người gõ cửa sổ nhà anh, về sau chạy lên trên.""

""Cô nhìn thấy?"" Dụ Lan Xuyên sửng sốt, sau đó không biết anh nghĩ thế nào, lại bật thốt lên hỏi, ""Cô nghe nói qua "Đường Tiền Yến" không?""

Cam Khanh từ lầu 10 vẫn trầm mặc đến lầu 8, ngay khi Dụ Lan Xuyên nghĩ rằng cô sẽ không trả lời, cô thế nhưng cúi đầu ""Ừ"" một tiếng: ""Phi Yến điểm thuỷ, đạp tuyết vô ngân........ Hiện tại cũng đều thành đại thằn lằn.""

Thời điểm hai người bọn họ xuống dưới, cửa phòng 804 đã tụ tập một nhóm hàng xóm, nói đến cũng kỳ quái, giờ mới vừa qua 10 giờ, ngay cả loại người ""ni cô có tóc"" như Cam Khanh cũng còn chưa đi ngủ, đối với người thành phố thời nay thì quá sớm, trộm cắp đột nhập sao có thể lựa chọn giờ này?

""Ôi chao, tôi nghĩ là tên trộm này để mắt tới phòng 803,"" một hàng xóm có lý có cớ phát biểu quan điểm, ""Thấy bà lão hôm nay một mình ở nhà, ngủ sớm, lại lãng tai, gan hắn liền lớn! Không nghĩ tới sờ lầm ban công.""

Bà lão ở phòng 803 cách vách đi ra vây xem, vừa vặn nghe thấy một câu này, sợ tới mức mặt đều tái mét.

""Đừng đoán mò, đừng có doạ cụ ấy."" Người đàn ông đứng ở cửa phòng 804 khoát tay, ""Là do đèn nhà chúng tôi hôm nay bị hỏng, tối đen suốt, có thể là tên trộm tưởng rằng trong nhà không có người.""

Người đàn ông bộ dáng 37,38 tuổi, vóc dáng cao lớn, dáng dấp rất đoan chính, nói chuyện từ tốn nhỏ nhẹ, Dụ Lan Xuyên nhìn anh ta có chút quen mắt, đang suy nghĩ có phải gặp qua ở đâu đó hay không, người đàn ông trong lúc vô ý nhìn thoáng qua Dụ Lan Xuyên: ""Ai, ngài có phải........ Dụ tổng?""

Dụ Lan Xuyên phản xạ định treo lên nụ cười chuyên nghiệp.

""Tôi là Nicholas đây! Mọi người gọi tôi là Nick, từng cùng ngài report triển khai hạng mục trung tâm sau này! Còn nhớ rõ tôi không?""

Dụ Lan Xuyên bị hội nghị khẩn cấp và đại hội võ lâm quấy thành hỗn loạn trong đầu bỗng nhảy vào một chuỗi chữ cái, huyệt thái dương hung hăng nhảy vài cái, linh quang chợt loé, nhớ tới người kia là ai ---- dù sao, bọn họ ""Bạch Cốt Tinh""đã nhiều năm trước cũng không lưu hành loại ""phong trào hỗn tạp ngôn ngữ"" này, ngẫu nhiên gặp một vị ""Vạch riêng phong cách cổ xưa"", ấn tượng còn rất sâu đậm.

Dụ Lan Xuyên mất tự nhiên gật đầu một cái: ""Chào Nhiếp tổng.""(*)

(*)Phiên âm tiếng trung của Nick là Nhiếp Khác, đọc sang tiếng việt như này không thuận lắm nên để là Nick nhé.

Người đàn ông này tên Nhiếp Khác, là một nhà đầu tư của công ty khác, lúc trước đầu tư vào một hạng mục tưởng kéo Dụ Lan Xuyên bọn họ vào cùng, hai công ty bởi vậy tiếp xúc qua. Dụ Lan Xuyên không nhớ rõ chức vị của Nick, dù sao lăn lộn bên ngoài nhiều, xưng hô ""X tổng"" khẳng định không sai lầm.

""Nhà chúng tôi ở vùng ngoại thành, quá xa, vượt qua giờ cao điểm buổi sáng, đi làm mất hai tiếng, mua không nổi nhà ở nội thành, năm nay cũng là vì đứa nhỏ vào nhà trẻ bên này, mới ngoan tâm thuê phòng này để ở. May mắn hôm nay nhà trẻ nghỉ, đứa nhỏ về nhà bà nội ở."" Nick khách khách khí khí mời hàng xóm vào nhà, đèn phòng khách nhà anh ta quả nhiên là bị hỏng, trong nhà tối như mực, anh ta nhẹ giọng hỏi, ""Tiểu Mãn, em có bị thương nặng lắm không?""

Mọi người lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người phụ nữ, cả người gần như hoà vào trong bóng tối.

Mặc dù Nick đã thả giọng thật sự thấp, nhưng dường như vẫn làm cô ta sợ, người phụ nữ cứng ngắc từ trên sô pha nhảy dựng lên, giống như cương thi thoát khỏi nước.

""Đây là vợ tôi,"" Nick thở dài, ""Lúc ấy tôi nấu nước trong phòng bếp, cô ấy ở một mình trong phòng, vừa vặn va phải tên trộm. Em cũng thật là, không nhanh chạy còn muốn bắt người ta ----- em nói em xem, em như vậy có thể bắt được ai chứ? Ngộ nhỡ hắn có dao thì sao? Anh chỉ dời mắt một chút, em liền có thể gặp chuyện không may, tốt như thế nào được, ai ---- may mắn tên trộm kia cũng không ngờ đến còn có người, hoảng sợ, liền xô đẩy cái bàn, vội vàng bỏ chạy, còn đụng nát một cái cửa sổ nhà chúng tôi.""

Cam Khanh bật đèn ở hành lang với cửa ra vào, nhờ ánh sáng, mọi người thấy Nhiếp phu nhân cầm khối băng gạc trong tay, đang ấn vào trán của mình, thái dương và khoé mắt cô đều dính vết máu chưa lau khô, trên xương gò má có một vết ứ rất sâu, không biết có phải do nâng tay lâu quá mỏi, tay cầm băng gạc không ngừng phát run.

""Đây là bị đụng phải."" Nick ôm bả vai cô, nói với hàng xóm, ""Đầu đụng vào góc bàn, tôi bảo cô ấy đi bệnh viện, cô ấy còn không chịu.""

Nhiếp phu nhân không lên tiếng, cuộc tròn trên vai anh ta, trốn trốn tránh tránh.

Hàng xóm cũng không để ý, mặc kệ là ai, đang tốt lành ngồi trong nhà, đột nhiên có trộm xông vào, cũng bị doạ cho giật mình, qua mấy ngày cũng ngủ không ngon giấc, vì thế đều thúc giục Nick báo cảnh sát.

Cam Khanh đứng ở cửa chưa vào nhà, lướt qua đám người, nhìn về phía ban công, một cái cửa sổ mở ra bị vỡ, có gió từ chỗ đó thổi vào, trên bệ cửa sổ rơi lác đác vài mảnh thuỷ tinh ---- nếu đụng từ bên trong ra ngoài, phần lớn mảnh thuỷ tinh hẳn là rơi xuống hết.

Giờ này cơ bản đã không còn kẹt xe, cảnh sát đến rất nhanh, hàng xóm nhiệt tình vây quanh cảnh sát, không đợi người khác hỏi, liền thất chuỷ bát thiệt trút ý kiến của mình vào lỗ tai người ta.

Cảnh sát nhân dân bị bao phủ trong biển rộng quần chúng ra sức chen ra ngoài: ""Nhường một chút, làm phiền đều nhường một chút, chúng tôi muốn tìm người bị hại hỏi thăm!""

Nick sờ sờ tóc Nhiếp phu nhân: ""Vợ tôi làm nội trợ, không biết ăn nói, hôm nay bị thương doạ sợ, để cô ấy đi nghỉ ngơi trước, tôi đến nói chuyện với anh.""

Cảnh sát hỏi người phụ nữ mấy câu, cô chỉ biết gật đầu lắc đầu, đều là người đàn ông bên cạnh thay cô bổ sung, đúng là kiểu người hàng năm ở nhà, dáng vẻ không gặp người ngoài, vì vậy sau khi xác nhận cô không cần xe cấp cứu, liền không hỏi cô nữa.

Nhiếp phu nhân liền tránh qua đám người, cúi đầu, tính toán vào phòng trong.

Lúc này, một bàn tay giữ cô lại, Nhiếp phu nhân giật mình, sợ hãi quay đầu lại, phát hiện người kéo cô là một cô gái trẻ tuổi rất gầy gò.

Cam Khanh nhẹ nhàng nắm cằm của cô ta, chuyển sang một bên: ""Đầu là bị đụng góc bàn, mặt thì va vào đâu?""

Cô rất ít khi hoàn toàn mở to mắt, dưới ánh đèn ở cửa ra vào, theo con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, ánh sáng hơi loé lên, giống như tia lửa loé lên trên đá lửa lạnh như băng.

Người phụ nữ cứng ngắc từng bước lùi về phía sau, tránh qua tay cô.

Cam Khanh không để ý rụt tay lại trong tay áo bông, mí mắt rũ xuống, che đi ánh sáng trong con ngươi: ""Có phải lúc cô bắt lại hắn, bị hắn dùng sức đè lên tường đụng, sau đó mới không đứng vững ngã xuống, va vào góc bàn?""

Người phụ nữ qua loa gật đầu một cái, tránh đi tầm mắt của cô.

""Lần sau gặp được loại chuyện này, phải ngay lập tức kêu người đấy."" Cam Khanh nói, ""Tôi sống ở lầu trên, phòng 1003, bình thường cũng không có việc gì, có rảnh thì qua nhà tôi chơi.""

Người phụ nữ mặt cứng đờ không lên tiếng trả lời, nhanh chóng chui vào phòng ngủ.

Cam Khanh dừng ánh mắt ở ban công cửa sổ mở rộng của nhà họ Nhiếp trong chốc lát, lại nhìn thoáng qua Nick đang bị cảnh sát tra hỏi, lặng yên không một tiếng động tránh qua đám người, rời khỏi nhà họ Niếp.

Dụ Lan Xuyên nhìn Vu Nghiêm bị chen chúc lệch cả mũ: ""Tại sao lại là cậu?""

""Tôi con mẹ nó nào biết được? Người khác trực là đêm bình an, tôi vừa trực liền có chuyện, cậu nói xem có ly kỳ hay không?"" Vu Nghiêm sầu mi khổ kiểm nói, ""Lan gia, cậu còn có..... tổ hợp dưỡng sinh quyền hay không, dạy tôi vài bộ, tôi cảm thấy tôi cách đột tử cũng không xa đâu.""

Cam Khanh vừa vặn đi qua, nghe lời này, cô đẩy mũ trùm đầu lên trên: ""Thuỷ nghịch, cảnh quan, tôi có bùa hộ mệnh, có muốn không? Tính cho anh giá nội bộ, chỉ có năm mươi hai đồng, nếu cần tuỳ thời đến hẻm sau Ao Sình tìm tôi.""

Giá vốn hai đồng, lãi được năm mươi, cô có thể trả tiền cho ông chủ Mạnh rồi.

Vu Nghiêm khiếp sợ nói: ""Các cô làm phong kiến mê tín, đều làm đến trên đầu cảnh sát nhân dân rồi ư?""

Cam Khanh thần bí lẩm nhẩm cười, xoay người bước đi: ""Dù sao cũng hữu dụng hơn chuyển cá chép trên mạng, không tin liền quên đi.""

Cảnh quan vừa dùng tài khoản chuyển cá chép liền thấy đầu gối đau xót, quyết định đợi tan làm, cởi đồng phục vụng trộm đến.

""Vừa rồi có người nói rằng thấy tên trộm đột nhập đó,"" Vu Nghiêm nghiêm chỉnh lại, hỏi Dụ Lan Xuyên, ""Còn có người nói tên trộm kia ăn mặc giống như người nhện, trong tay còn cầm móc sắt lớn? Cậu thấy thế nào? Ai, không gạt cậu, gần đây chúng tôi nhận được vài vụ án mất trộm ở cao lầu.""

Dụ Lan Xuyên: ""Số tiền lớn không?""

""Nói đến mới kỳ quái, mấy vụ mất trộm này cơ bản đều chưa thực hiện được gì ---- còn có một nhà báo án nói là bị trộm mất tờ áp phích, cậu nói xem kẻ trộm này, trộm áp phích có ích lợi gì chứ? Đến hiện tại, hôm nay là vụ nghiêm trọng nhất, tổn thương đến người rồi."" Vu Nghiêm nói, ""Người bị mất trộm đều ở tầng 6 trở lên, cũng đều là vào từ cửa sổ, trên thế giới có khinh công như vậy sao? Sẽ không thật sự là người nhện đấy chứ?""

Dụ Lan Xuyên nghĩ nghĩ: ""Cậu đi theo tôi.""

Anh mang theo Vu Nghiêm lách khỏi đám người, xuống đến lầu 6. Lão Dương đại gia ở hộ 608, cháu gái ông Dương Dật Phàm nhận chỉ thị của cha mẹ đến chiếu cố ông, ngại hồ bằng cẩu hữu của ông cụ quá nhiều, không muốn ở cùng ông, vì thế thuê căn hộ bên cạnh, dù như vậy, hai ông cháu vẫn hàng ngày náo loạn.

Lão Dương đại gia giống như sớm biết rằng bọn họ sẽ tới, sớm chuẩn bị nước trà ngồi đợi.

Dụ Lan Xuyên trải tờ giấy ra: ""Người nhện mà bọn họ nói đã leo đến cửa sổ ngoài ban công nhà con, dán tờ giấy này, ông Dương, truyền nhân "Đường Tiền Yến" là ai, ông biết không?""

Vu Nghiêm kêu la om sòm nhảy dựng lên: ""Đây là vật chứng đấy! Sao cậu có thể sờ loạn thế!""

""Tôi sao biết được đây là vật chứng, lúc tôi lấy xuống còn không biết có vụ án mất trộm ở cao lầu."" Dụ Lan Xuyên dừng một chút, ""Nhưng mà hắn dán xong tờ giấy này ở chỗ tôi, cửa sổ lầu 8 mới bị vỡ, hơn nữa là vỡ từ trong ra ngoài, kẻ đả thương người rồi chạy chắc không phải người dán tờ giấy.""

""Vậy cũng không thể chứng minh mấy vụ án mất trộm trước không liên quan đến hắn."" Vu Nghiêm nói, ""Lầu của mọi người thế này, một mặt ban công rất bằng phẳng, lúc ấy hắn bám ngoài cửa sổ lầu 10, nếu có người vào từ lầu 8, hắn không có khả năng không nhìn thấy, vì vậy rất có thể là một người. Trộm cắp đột nhập vốn là đa số là đoàn đội.""

""Trộm cắp đột nhập coi như xong........ Còn đoàn đội."" Lúc này, lão Dương đại gia cầm tờ giấy lên xem, một hồi lâu, ông thở dài, cười khổ một tiếng, ""Đây quả thực, quả thực........ Ai!""

""Năm đó các bằng hữu giang hồ nịnh hót, đính danh hào "Ngũ Tuyệt" cho vài lão già các ông,"" Lão Dương đại gia chậm rì rì nói, ""Tiểu Xuyên, ông con làm nhiều năm như vậy, cách đối nhân xử thế không thể chỉ trích, có bí quyết Hàn Giang, kiếm quang như tuyết, cho nên được xưng "Hàn Giang Tuyết", "Phù Lương Nguyệt" nói rằng năm đó có một vị lão huynh đài, họ Hàn, luyện công phu phái Đạo gia, trước đó tổ tiên bái sư ở núi Võ Đang, đời sau lại dung hợp Tề môn, tuyệt học Bát Quái, thật sự trượng nghĩa, thời chiến tranh chống Nhật đã cứu ông con một mạng, nhưng mà lão huynh đài lớn tuổi hơn các ông rất nhiều, hơn hai mươi năm trước đã qua đời, trong nhà có một đời cháu, cũng sống ở nơi này, làm nhân viên công vụ, ông xem hình thể này cũng mau "tam cao" rồi, công phu tổ tiên nhất định đã sớm bỏ qua.

"""Mặc Lâm Phong" chính là ta, ta ấy à, không có bản lĩnh gì, vốn cũng không xứng đánh đồng với mấy vị khác, bởi vì trước khi giải phóng trông coi Cái Bang vài năm, cho nên mọi người cho ta mặt mũi. Về phần "Đường Tiền Yến"....... Ta nhớ rõ ông ấy họ Diêm, đại danh kêu "Diêm Nhược Phi", vốn là người phía nam, ẩn cư đã lâu rồi, năm tháng chiến loạn có người thỉnh xuống núi, ta đã thấy ông ấy vài lần, là người dễ xấu hổ, cười một tiếng liền đỏ mặt, giống như thư sinh. Đó mới đúng là công phu vạn dặm vô tung. Một mình ông ấy, qua vài tầng binh lính mang súng thần không biết quỷ không hay xông vào, tự tay đâm ba đại Hán gian, lệnh truy nã treo khắp phố lớn ngõ nhỏ, bao nhiêu kẻ cùng hung cực ác bởi vì ông ấy mà ngủ không yên.""

Dụ Lan Xuyên: ""Sau đó thì sao ạ?""

""Sau ấy à, hy sinh."" Lão Dương đại gia nói, ""Người Nhật Bản và Hán gian khắp nơi truy nã ông ấy, có kẻ bán đứng chỗ dừng chân của ông ấy và vài bằng hữu, ông ấy cảm thấy chính mình có khinh công, có thể chạy trốn, liền đánh yểm trợ giúp người khác, để họ chạy trước...... Thế nhưng Đường Tiền Yến chết, nhanh hơn được thanh phong vô ảnh, nhưng không nhanh hơn được súng con à.""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.