Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 19




Sáng hôm sau chuông điện thoại reo ngay khi Kia bước vào nhà. Nghĩ đó là Brant gọi trêu cô tại sao cô đi làm trễ, cô cười nhẹ và chạy nhanh để trả lời trên đôi chân mà gần như lao vùn vụt qua phòng khách. Lần đầu tiên cô cảm thấy gần như hạnh phúc vì được yêu.

"Cô gái xinh đẹp của cha lúc này thế nào rồi?" Một giọng đàn ông vang lên ầm ầm được truyền lại từ đường dây.

Sự cao hứng tắt lịm trên mặt cô. Lạy Chúa, tại sao cha cô phải gọi đúng lúc này?

Cô buộc mình thư giãn. "Chào bố."

"Giọng con nghe có vẻ thất vọng. Không đợi người gọi tới đấy chứ? Một trong số rất nhiều bạn trai của con, chắc chắn rồi. "

"Con chưa bao giờ có người nào trong số những bạn trai,” cô nói bình tĩnh như cô có thể. Cô không thích ông ấy. Cô không cần phải tôn thờ từng phút trong ngày.

"Vậy thì một người bạn đàn ông. Nó có thật không không? "

"Chuyện làm sao hả bố?" Tình cảm của cô đối với Brant là thầm kín.

Bố cô cười khúc khích. "Cô gái đáng yêu của bố. Đừng tự trói buộc mình cho đến khi con ít nhất ba mươi tuổi. Cho đến lúc đó, hãy tận hưởng thời gian tươi đẹp. Một thời gian thực sự vui thích, nếu con hiểu ý bố. "

"Ồ, Con sẽ tận hưởng." Tim Kia nhói đau. Cha cô thực sự đã trở nên thấp hơn đến mức thấp mới.

"Dù sao," ông tiếp tục. "Bố đang có công việc ở Darwin một vài ngày và bố nghĩ rằng chúng ta có thể dùng bữa giữa buổi với nhau hôm nay được không."

"Bữa giữa buổi ư?"

"Ừ. Bố muốn xem con có còn quyến rũ hơn bao giờ hết không. "

"Và nếu như con không có?" Cô nói đùa để che giấu lòng tổn thương của mình.

"Vậy thì bố sẽ phải trao đổi con có bù thêm," ông nói đùa và cười thành tiếng như thể nó là điều vui vẻ nhất trên thế gian này.

Nước mắt đọng ra tràn ngập mắt cô và mí mắt cô khép kín. Cảm ơn trời, ông không thể nhìn thấy cô.

"Con vừa nói gì thế con gái yêu? Đi đến gặp ông già của con dùng một bữa trưa sớm nhe? "

Cô chớp nhanh mắt và hít một hơi thật sâu. Ông ấy thực sự không quan tâm cho dù có nhìn thấy cô hay không, vì thế cô nên nói thẳng với ông là không. Sau đó, chuyện gì xảy ra với cô, nếu như cô đi, cô có thể xua tan mọi nghi ngờ còn sót lại mà Brant giống như ông. Ông thực sự không có, cô biết điều đó, nhưng tại sao không nhân cơ hội này để nó lại đằng sau cô một lần và mãi mãi?

"Amber có ở đó không?" Cô hỏi. Bữa ăn trưa sẽ không thú vị nếu như có người đàn bà kia tham dự. Không phải khi người vợ thứ ba của bố cô đã ghen tuông như trẻ con với cô. Tất nhiên, Amber chỉ bằng một nửa tuổi của cha cô.

"Không. Bố đã bảo cô ấy ở lại Sydney. "

Tim Kia lắng xuống. Thì ra cuộc hôn nhân của họ gặp khó khăn rồi. Buồn làm sao. "Ở đâu và khi nào?"

Bố cô nói tên một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Cô sẽ thích ăn trưa tại khách sạn của ông hơn nhưng không có cơ hội đó. Cha cô rất thích được ngắm nhìn khi ông ở thành phố.

Cô đặt ống nghe vào giá, sau đó cầm nó lên một lần nữa, với ý định gọi Brant và nói cho anh ta biết tại sao cô sẽ không vào cho đến lúc trễ hơn. Được nghe giọng của anh có lẽ sẽ an tâm.

Sau đó, cô nhớ lại những rào cản vô hình mà anh đã đặt lên giữa họ trên giường đêm qua và cô lung lay trong lo lắng bất ngờ. Có lẽ cách tốt nhất là cả hai đều giữ một khoảng cách nào đó.

Brant gần như vừa mới đưa tay ra cầm điện thoại lần lần thứ mười khi nghe tiếng vèo nhẹ của cánh cửa thang máy mở ra vào tầng của ban quản lý cao cấp.

Sự nhẹ nhõm mạnh mẽ giạt vào anh. Chắc phải là Kia. Cảm ơn Chúa không có gì xảy ra với cô. Anh đã lái xe sang đến tận nhà cô một lần sáng nay, để tìm hiểu lý do tại sao cô không quay lại làm việc sau khi rời khỏi nhà anh rất sớm, và không nhìn thấy ai ở trong nhà. Chiếc Porsche của cô cũng không có ở lối lái xe vào nhà. Nó đã làm anh hoảng sợ ngớ ngẫn, và Có một điều gì đó mà anh không thích có cảm giác.

Đồ trời đánh thánh vật, anh sẽ yêu cầu một lời giải thích, anh quyết định, sải bước nhanh đến cửa, dần dần trở nên tức giận vì cô đã bắt anh phải chịu chuyện này. Anh không thể nghĩ ra một lời giải thích nào mà sẽ làm anh hài lòng lúc này. Không, trừ khi ...

Tim anh như ngừng lại, sau đó bắt đầu có tiếng uỵch như những âm thanh chói tai của cơn mưa miền nhiệt đới. Có thể cô đang gặp một người nào khác chăng? Có phải là quá sớm không? Ngay cả Julia hoàn toàn cũng không nhanh chạy trốn cùng với em trai anh.

Ruột gan anh thắt chặt thành gút, anh đi đến gần cánh cửa ... chỉ không phải là Kia đang đi về phía anh. Đó là Flynn Donovan.

Brant chửi thề.

"Đó là cách tốt đẹp để chào đón một người bạn cũ hả," Flynn chế nhạo khi đến gần.

Brant nhăn nhó. "Xin lỗi, ông bạn. Tôi không phải chửi anh . "

Hai hàng chân mày của Flynn nhướng lên. "Vậy thì ai?"

"Không có quan trọng." Anh nở một nụ cười nhăn nhó trên mặt, cố gắng lộ ra vẻ lạnh nhạt. "Thật là một niềm vinh hạnh," anh nói, quay trở lại văn phòng và đi đến đứng trước cửa sổ. Anh liếc nhìn xuống đường phố bên dưới, hy vọng sẽ nhìn thấy ...

"Phải không đó?"

Nhận ra bạn anh hiểu anh quá rõ và đã tinh ranh bắt được một vài sự lo lắng của anh, Brant quay ngoắt lại. "Cậu đang làm gì ở đây, Flynn?" Anh nói, ra dấu cho bạn anh ngồi trên chiếc ghế da.

Nhưng người đàn ông kia vẫn đứng, bộ quần áo được cắt may đẹp phản ánh anh ấy là một doanh nhân thành công, cái nhìn thận trọng trong mắt anh, cái nhìn mà không nghi ngờ các đối thủ cạnh tranh của anh trong phòng họp đã nhìn thấy nhiều lần. "Tôi đến để hỏi lý do tại sao cậu không trả lời các cuộc gọi của tôi. Tôi nhớ rằng chúng ta đã dự định gặp nhau vào dịp Giáng sinh. "

Brant phát ra một tiếng cười ngắn. "Có một chút khó khăn trong công việc khi cậu ở Nhật Bản và Damien ở Mỹ."

"Tôi đã quay về trong lễ Giáng sinh, và Damien sẽ ở đây vào ngày mai. Nhưng đó không phải là vấn đề. Thực tế là cậu đã tránh chúng tôi. "

Brant đi đến bàn và thả xuống ghế. "Tôi đang bận."

"Không phải tất cả chúng ta đều bận sao?"

Brant tự mình chửi thề thầm trong bụng, không thích bị soi dưới kính hiển vi. Chuyện này có thể chấp nhận được khi anh cùng với bạn bè và họ chọc ghẹo lẫn nhau một cách không thương tiếc về những thứ khác, nhưng đây là về Kia, và cô không phải là chuyện đùa.

"Vâng, tôi bận rộn hơn thường lệ." Anh đã quyết định quẳng cho Flynn một chút chuyện để làm thỏa mãn anh ta lúc bấy giờ. "Cậu có còn nhớ Phil gặp tai nạn như thế nào không?" Flynn gật đầu. "Anh ấy gần như đã làm mất của chúng tôi một số tiền lớn. Tôi đã làm việc gấp đôi thời gian chỉ để bố trí mọi việc cho đúng. "

Một cái nhìn sắc sảo từ Flynn như cho biết anh đã đưa ra miếng mồi nhử. "Bất cứ điều gì tôi có thể giúp anh không?"

"Cảm ơn, không cần đâu. Bây giờ thì tôi đã kiểm soát được tất cả," anh nói, thư giãn một chút, sau đó ném cái nhìn vào cửa khi anh nghĩ rằng anh đã nghe thấy tiếng động của thang máy.

"Cậu có vẻ đại khái như bồn chồn lo lắng," Flynn cho biết, và Brant nhận ra bạn anh đã không bị lừa chút nào.

Anh nhún vai. "Tôi chỉ đang chờ PA của Phillip đến."

"Kia Benton?"

Brant hít vào một hơi không khí đầy phổi. "Anh biết Kia hả?"

"Không, nhưng tôi thấy cô ấy cặp đôi với Phil ở một vài buổi lễ. Cô ấy là một người rất thú vị. Tôi sẽ không phản đối hẹn hò với cô ấy một chút. Không lấy làm lạ Phil-"

"Im đi, Flynn!"

Im lặng trong một lát.

Sau đó, Flynn nói. "Cô ấy có ý định gì với anh hả, Brant?"

"Không có gì."

Miệng của Flynn nhăn nhó. "Thôi nào, anh bạn của tôi ơi. Tôi biết khi cậu nói dối qua kẽ răng đấy.”

"Chúng tôi đang yêu."

Thêm một khoảng khắc im lặng khác nữa. Sau đó, Flynn nói: "Phil có biết không?"

"Không, nhưng anh ta sẽ không quá lo lắng cho dù có." Brant đã giải thích ngắn gọn về nhiệm vụ Kia giả vờ là vị hôn thê của Phillip. Anh đã bỏ sót về việc anh nghĩ cô là một kẻ đào mỏ, mà cũng đúng thôi. Nếu cô đang chơi anh như một kẻ ngốc, cô sẽ hối tiếc, anh thề, nuốt vào một cục cứng ngắt ở cổ họng của mình.

"Vậy ra chuyện này liên quan tới việc cậu đang ăn nằm với một người đàn bà đẹp bởi vì cậu nghĩ rằng cô ở ngoài tầm với còn cô ấy thì không lúc đó?"

"Đúng."

Flynn nở một nụ cười nhạo báng. "Tranh thủ người kia đi, ông bạn ơi. Tôi biết anh suốt cuộc đời. Có nhiều hơn đối với anh và Kia Benton hơn là anh đang giả vờ. Tôi nói đúng có phải không? "

Brant chửi thề, ghét bị trở nên quá rõ ràng. "Cậu là đồ chó đẻ," anh nói qua hàm răng nghiến chặt một nửa.

“Còn cô ta cảm thấy về anh như thế nào?" Flynn nói , lờ đi sự căng thẳng đang lộ ra của bạn mình.

"Đồ chết tiệt làm sao mà tôi biết?"

"Có lẽ tốt hơn cậu nên thực hiện một cuộc nói chuyện nhanh nào đó hoặc cậu hoàn toàn có thể thấy người yêu sẽ bị giật ra khỏi bên dưới cậu."

"Có phải là lời đe dọa không?" Brant gầm gừ.

"Đừng có ngốc. Tất cả tôi đang nói cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp. Cô ta sẽ là một chiến tích hay ho cho một số đàn ông. "

Nghĩ đến Kia trở thành chiến tích của bất cứ người đàn ông nào đã làm anh cảm thấy phát ốm. "Cô ấy sẽ không quan tâm."

"Thật không?" Flynn nói trong sự hoài nghi. " Nghe này, một người đàn ông có thể dâng tặng cho một người đàn bà như sự giàu có ngoài sức tưởng tượng của cô ta, đi du lịch khắp toàn cầu, đời sống xa hoa như cô ta chưa bao giờ được thấy trước đây, còn cậu đang nói cô ấy sẽ không quan tâm ư? Nắm cho chặt, ông bạn ơi. Hầu hết đàn bà sẽ không thể tự tránh được."

Brant đâm bạn mình bằng ánh mắt, không cảm kích để bị giải thích rõ ràng như này. "Cậu trở nên hoài nghi khi nào vậy?"

Ánh mắt của Donovan Flynn mang theo một ánh sáng lấp lánh kỳ quặc. "Khi tôi kiếm được con số hàng triệu đầu tiên."

Một vài giờ sau đó Kia tự hỏi làm sao mà cô đã từng nghĩ Brant giống như người đàn ông này. Điều duy nhất hai người có chung là giới tính của họ. Brant có thể có một vấn đề về cam kết, nhưng nếu anh đã từng cam kết hoàn toàn với phụ nữ, cô biết nó sẽ là mãi mãi. Và các con của Brant sẽ biết chúng được yêu thương vì chúng tồn tại, không phải chúng trông như thế nào. Brant không giống như Lloyd Benton. Cảm ơn Chúa.

Thật nhẹ nhõm khi đi khỏi cha cô. Bây giờ, hơn bao giờ hết, cô thấy rõ mình đang yêu Brant. Đó là một đặc quyền để yêu anh, cho dù là anh sẽ sớm làm tan nát trái tim cô.

Vì vậy, cô đã rất ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy chiếc Mercedes màu xám đỗ trước nhà cô khi cô trở về nhà ngay sau giữa trưa, cần phải lấy một số giấy tờ trước khi đến văn phòng. Cô đậu ở đường lái xe vào, gần như tự mình ngã lộn nhào ra khỏi xe vào vòng tay anh.

Chỉ sau một vài bước về phía anh, cô nhận ra có gì đó không ổn. Bước đi của cô không vững. Một cảm giác khó ở cuộn lên trong dạ dày cô. "Brant?"

"Em đã ở đâu?" anh nói bằng một giọng nhỏ đáng lo ngại.

"Cái- cái gì?"

"Anh đến khoảng hai giờ trước để tìm em."

"Anh đến đây ư?" Ồ, cô có thể thích được ở với anh hơn biết bao.

Đôi mắt anh cứng rắn. "Em ở đâu suốt thời gian này?"

Cô cứng người, sự giận dữ của cô đã bắt đầu bốc lên. Nếu anh hỏi dễ thương thì cô sẽ trả lời dễ thương. Có thể là như vậy nhưng cô không thích cái giọng sở hữu của anh. Hay ẩn ý là cô thuộc về anh. Cô còn không chắc chuyện này sẽ dẫn đến đâu.

Cô nhìn anh trừng trừng, ngay cả khi cô đè nén cơn buồn nôn đang dâng lên. "Em không biết em phải được sự chấp thuận của anh để đi ra ngoài."

Ánh mắt anh làm cô chết điếng. "Nếu anh trung thực với em, thì em cũng trung thực với anh không."

Cô thở hổn hển. " Trung thực ư? Ai nói gì về không trung thực hả? "

"Nếu em không có chuyện gì phải giấu, tại sao không nói ngay em đã ở đâu?"

"Vậy ra nguồn gốc của chuyện này là đây, Brant. Anh không là của riêng em. Em không phải con rối của anh để nói và làm thứ mà anh vui lòng. Anh sẽ không thích em cho dù em có." Miệng cô nhăn nhó. " Em là một sự thách thức, nhớ không? Hay là em đã có rồi."

Miệng của anh căng ra. "Em vẫn chưa nói với anh em đã ở đâu."

"Không phải là công việc chết tiệt của anh -" Ngay lúc đó, cơn buồn nôn dâng lên trong họng cô. Cô cảm thấy lạnh. Đầu của cô bắt đầu quay mòng mòng. Cô nắm lấy anh để giữ thăng bằng cho mình.

"Kia?" anh kêu lên như thể cách xa một đoạn đường dài. "Chuyện gì vậy?"

"Em cảm thấy ... khó chịu."

"Mẹ kiếp," anh thì thầm, ẳm cô trong tay. "Chúng ta hãy đưa em vào trong nhà."

Cô muốn nói với anh đừng di chuyển nhanh quá, nhưng dường như anh cũng có ý đó. Anh dịu dàng đáng ngạc nhiên khi anh mang cô đến cửa và đăng nhập vào mã số bảo vệ mà cô đã xoay xở để nói với anh trước khi mang cô vào phòng ngủ.

Anh đặt cô nằm trên giường, nhưng cô ra hiệu cho anh đưa cô vào phòng tắm để thay thế. Bằng cách nào đó cô đã bắt được sức mạnh đẩy anh ra khỏi buồng trong trường hợp cô ói ra hết bữa ăn trưa. May mắn cô không có ói, và một lát sau cô bắt đầu cảm thấy khá hơn một chút.

Sau khi tóe nước lên mặt, cô ngước nhìn và nhảy dựng lên khi nhìn thấy anh đứng đó với một chiếc khăn trong tay. Với vẻ biết ơn cô nhận cái khăn và bắt đầu chấm chấm nhẹ vào má.

Cái nhìn của anh lướt qua khắp người cô quan tâm lo lắng. " Em cảm thấy khá hơn chưa?"

"Một chút."

"Anh đưa em vào giường ngủ nhe."

Cô bắt đầu rùng mình. "Em không sao."

"Vâng, anh có thể thấy điều đó." Anh phụ cô một tay vào trong phòng ngủ.

"Anh không nên ở lại," cô thì thầm khi anh giúp cô nằm trên giường.

"Tại sao không?"

"Em có thể tự chăm sóc mình."

Anh đắp một tấm chăn mỏng lên mình cô, nhưng cái nhìn của anh nói với cô anh nghĩ gì về ý kiến đó. "Nghỉ ngơi đi. Anh sẽ trở lại trong một phút." Anh rời phòng trước khi cô có thể hỏi anh đi đâu.

Rất nhanh sau đó cô đã quay lại phòng tắm. Và lần này cô đã làm cái việc hổ thẹn cho mình nhưng quá yếu để cảm thấy xấu hổ khi hai bàn tay của Brant đặt ở trên đầu giữ dùm tóc cho cô. Khi đã xong, cô tráng miệng, sau đó anh mang cô về lại giường, đặt cô nằm vào gối.

Cô nhắm mắt trong giây lát, và điều tiếp theo cô biết là Brant nhẹ nhàng lắc cô thức dậy. "Kia, tỉnh dậy đi. Bác sĩ ở đây nè. "

Cô rên rỉ và mở mắt ra nhìn thấy Brant và một người đàn ông trung niên lạ đang đứng bên cạnh giường.

Bây giờ cô cảm thấy thế nào, cô Benton?" Bác sĩ hỏi.

Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng lại rơi trở lại vào những chiếc gối. "Bụng tôi như say sóng."

"Tốt hơn tôi nên khám cho cô ấy." Ông ta liếc nhìn Brant. "Có lẽ anh muốn đợi ở bên ngoài?"

"Có lẽ không," Brant nói, vẻ kiên định trên khuôn mặt anh như nói rằng anh không nhúc nhích.

Bác sĩ nhướng một bên mày với Kia. "Cô có phiền không?"

Đôi mắt cô phóng tới Brant. Sẽ không có vấn đề gì nếu cô đã làm. "Không."

"Được. Vậy thì hãy để tôi nhìn cô một cái. "

Ông ta khám cô trong một vài phút, sau đó đặt ống nghe xuống. "Dạ dày bị đau lan ra xung quanh. Tuy thế tôi muốn loại trừ ngộ độc thực phẩm. Cô đã ăn gì ngày hôm nay? "

"Cô ấy đã ăn sáng với tôi," Brant nói trước khi cô có thể nói được. "Và tôi cảm thấy khỏe."

Vị bác sĩ gật đầu. "Tốt. Bữa ăn trưa thì sao? Hai người có ăn với nhau không? "

Cái nhìn chằm chằm của Brant như đâm bằng dao găm vào cô. "Không."

Kia muốn rên rỉ. Chuyện này không thể hiểu vòng vo được. "Tôi đã ăn một cái gì đó trong thành phố," cô nói và nhìn thấy vai của Brant căng thẳng.

Vị bác sĩ cau mày. "Hmm. Cô có ăn với người nào khác không ? Nếu có, tốt hơn chúng ta nên liên hệ với người đó và xem họ có cảm thấy khỏe không. Nếu như họ không khỏe, chúng ta phải để cho các nhà chức trách biết ngay lập tức. "

Kia liếc nhìn Brant đang nhìn trừng trừng trở lại trong sự im lặng chờ đợi. Nó cũng chỉ là cô không có quan hệ yêu đương với bất cứ ai khác. Mặt khác cô đã bị bắt ra ngoài. Không phải là cô sống để kể chuyện bịa đặt.

"Tôi đã ăn bữa giữa buổi với bố tôi." Cô nói tên nhà hàng. "Nếu ông cần liên hệ với ông ấy, số điện thoại di động của bố tôi được viết gần điện thoại của tôi."

"Tôi sẽ gọi ông ấy ngay bây giờ," Brant nói, đi đến cửa, nhưng không trước khi cô bắt gặp một sự nhẹ nhõm thoáng qua trong mắt anh. Tim cô giật thót lên đau đớn. Anh thực sự tin rằng cô có khả năng ngoại tình.

Cô vẫn còn đang nghiền ngẫm về điều đó khi anh quay lại về phòng.

"Ông ấy khỏe," anh nói, cái vẻ quá chán trên mặt anh như nói cho Kia biết bố cô có cái tôi gây cảm giác khó chịu thường lệ nhưng mà Brant sẽ không nói bất kì chuyện gì về nó với cô. Cô nuốt vào một cục nghẹn ứ trong cổ họng, đột nhiên bị tràn ngập bởi một cảm giác kỳ lạ thoải mái. Brant thật sự không nghĩ ở mức độ thấp hơn của cô bởi vì cha cô. Trong lòng cô, cô không chắc lắm.

"Tốt," bác sĩ nói, đóng túi y tế của mình một cách nhanh chóng. "Tôi sẽ để lại cho cô thuốc này dùng cho cơn buồn nôn."

"Cảm ơn ông, Bác sĩ," Brant nói, rồi chẳng mấy chốc sau hộ tống người đàn ông lớn tuổi hơn ra ngoài phòng ngủ.

Một vài phút sau đó, anh trở lại với một cốc nước và một vài viên thuốc mà bác sĩ đã cho cô. Anh giúp cô ngồi lên trong khi cô cầm lấy chúng, sau đó đặt cô nằm xuống lại vào gối, nhẹ nhàng vén một vài sợi tóc vàng ra khỏi má cô.

Tuy nhiên, kỳ quặc, cử chỉ của anh làm cô nhớ đến thời gian cô bị thủy đậu, cha cô đã không thể giấu đi sự ghê tởm lúc cô xuất hiện. Đột nhiên cô cảm thấy e dè ngượng ngập.

"Em chắc trông nhếch nhác lắm," cô nói giọng hối tiếc và cố gắng vuốt nhẹ mái tóc của mình tại chỗ.

Anh nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát, sau đó một cái gì đó thoảng qua ở phía sau mắt anh. "Không bao giờ," anh khẽ nói, quay ngoắt khỏi cô. Anh cầm ly nước và mang nó vào phòng tắm.

Tim cô nhảy vọt vào trong họng. Cô có cảm giác anh muốn điều mà anh đã nói. Và nếu đó là trường hợp ... Không, cô sẽ không tạo ra cho mình những hy vọng hờ.

Anh đã quay lại phòng, sau đó kéo thẳng tấm chăn mỏng của cô. Đột nhiên, anh đặt tay dưới cằm cô, làm cô phải nhìn vào anh. "Tại sao em không nói với anh em đã gặp bố mình?"

Ngay cả cảm giác bị bệnh cũng không ngăn cản được sự náo nức râm ran chạy qua cô lúc anh chạm vào. "Em nhẫn tâm, phải không?"

"Khi em muốn điều này, đúng vậy."

Cô hầu như không dám thở. "Còn anh muốn gì hả, Brant?"

"Một câu trả lời thẳng thắn."

Cô lưu ý đó là điều mà anh đã muốn từ cô tuy nhiên anh không tự mình đưa ra bất cứ gì.

"Anh không phải là của riêng em," cô nói nhẹ nhàng, cảm thấy họ đang đi trên mặt đất nguy hiểm. "Có đủ thẳng thắn cho anh chưa?"

Buông tay ra khỏi cằm cô, sau đó lùi lại, vẻ mặt anh rất khó hiểu. "Nghỉ ngơi đi. Anh sẽ ở lại và đảm bảo rằng em sẽ ổn. "

"Không cần."

"Có, có đấy." Anh rời khỏi phòng mà không cần giải thích thêm.

Kia thức dậy một vài giờ sau và cơn buồn nôn đã biến mất, mặc dù cô vẫn còn cảm thấy nhức đầu một chút.

"Anh thấy em đang tỉnh táo," Brant nói, uể oải tựa lưng vào khung cửa.

Cô giật nảy người sợ hãi, sau đó để cho một hơi thở chầm chậm thoát ra khi cái nhìn chằm chằm của cô lướt qua anh. Ít nhất là không có gì nhẩm lẫn với mắt của cô. Cô vẫn có thể đánh giá cao anh đẹp trai như thế nào. "Bộ anh đã ở lại hả?"

"Anh phải cầm chắc là em không bị ngã quỵ lần nữa."

"Em không ngã quỵ lần đầu tiên."

"Không ư, nhưng mà em sẽ bị nếu như anh không ở đó để giúp em vào trong nhà."

Miệng cô mím chặt. "Có lẽ nếu em không bị bắt lại nói chuyện trên lối lái xe vào nhà thì em sẽ vào được trong nhà trước khi cảm thấy khó chịu."

Anh đứng thẳng và đi về phía cô. "Đừng che giấu anh bất cứ điều gì, Kia. Em sẽ nhận ra nó không đáng cố gắng trong một thời gian dài. "

Đột nhiên cô cảm thấy quá yếu đuối để tranh cãi. Dù sao, cô không thể nói với anh cô yêu anh, chẳng có gì quan trọng cả. Anh không muốn biết. Không sau phản ứng của anh tối qua khi anh tự kiềm chế mình lùi khỏi cô. Điều đó đã chứng tỏ nhiều hơn bất cứ thứ gì là anh chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc.

Như thể hài lòng là anh đã giải thích rõ ràng thông điệp của mình, anh bước tới cửa sổ và nhìn ra ngoài. "Anh nghĩ chúng ta nên đi xa trong một vài ngày."

Cô chớp mắt ngạc nhiên. "Cái- cái gì? Với anh hả? "

Anh quay sang đối diện cô. "Không phải tốt hơn so với người khác sao," anh dài giọng.

Nghĩ đến việc có Brant cho riêng mình nghe có vẻ tuyệt vời. "Anh đã nghĩ ra chỗ nào chưa?"

"Anh có một ngôi nhà ở vùng hoang dã về phía nam cách đây một giờ lái xe. Thỉnh thoảnh anh thích trốn ra đó. Ngôi nhà sang trọng đủ để cho một người đàn bà hạnh phúc. "

Ảo tưởng của cô nổ tung. Đã có bao nhiêu người đàn bà mà anh đưa đến ngôi nhà của mình? "Nghe có vẻ thú vị với em nhỉ," cô nói cứng ngắc.

Giọng anh dịu lại. "Kia, anh chưa bao giờ đưa người đàn bà nào khác đến chỗ đó, anh thề. Anh muốn trốn tránh mọi người khi anh đến đó. "

Nhẹ nhõm tràn ngập trong cô. "Anh dự định khi nào thì đi?"

"Ngày mai, tùy em quyết định chuyện này. Anh có một vài việc phải làm xong trước đã, sau đó chúng ta sẽ đi lúc giữa buổi chiều. Em chỉ cần nằm nghỉ và làm mình khỏe hơn. Anh sẽ xoay xở để dự trữ và đón em khoảng hai giờ. "

Ít nhất là một lần, cô sẽ thực hiện điều mà cô được chỉ bảo. Cô không muốn có bất cứ điều gì phá hỏng một vài ngày quý báu được đi chơi xa với người đàn ông mà cô yêu. Những khoảnh khắc như vậy sẽ là những thứ mà cô luôn luôn quý trọng.

Sáng hôm sau Kia cảm thấy sống động hơn bao giờ hết. Tất cả các cơn buồn nôn kéo dài đã biến mất vào buổi tối, và bây giờ cô đã sẵn sàng để đối mặt với thế giới. Thực tế, hôm nay cô sẽ đón nhận nó. Và trong vài ngày tới cô sẽ vui chơi trong tình yêu của cô đối với Brant mà anh không bao giờ cần phải biết.

Nhưng trước tiên cô sẽ lái xe đến văn phòng và để lại tin nhắn cho Evelyn, trong trường hợp người đàn bà này quyết định tạt vào trong khoảng tuần lễ tiếp theo để kiểm tra mọi việc. Hiểu rõ Evelyn và cách cô làm việc nghiêm túc, cô ta muốn chắc chắn không có vấn đề gì.

Và tận sâu thẵm trong lòng, Kia không thể chờ đợi cho đến chiều nay để gặp Brant. Tim cô ngập tràn tình yêu dành cho anh. Vì vậy, toàn bộ người cô đã gần như bùng nổ.

Những bước chân của cô nhanh nhẹn và sôi nổi, cô bước ra từ thang máy và đi xuống hành lang đến văn phòng của Brant. Không chỉ là những bước chân nhanh nhẹn mà cả toàn bộ cơ thể của cô cũng thế, như thể cô có thể bay đến văn phòng của Brant ....

"Chú đã hoàn toàn hiểu sai chuyện đó, Royce," giọng của Brant cảnh cáo từ bên trong văn phòng.

Một cảm giác e sợ rùng mình dọc theo sống lưng Kia và cô dừng lại chết lặng. Royce ư? Không phải đó là em trai của Brant sao?

"Vì vậy, có phải anh đã từ chối gặp Julia nhiều lần không?" Người đàn ông kia hỏi với tất cả sự đe dọa của một con hổ gần như tấn công thình lình.

"Không, anh không chối," Brant trả lời, giọng anh mạnh mẽ. "Nhưng đó không phải là điều mà chú nghĩ."

Royce phát ra một tiếng cười nghe khó chịu. "Ừ, phải. Tôi nghe gọi cô ấy gọi điện thoại cho anh, nói với anh là cô ấy cần anh."

"Để nói chuyện. Đó là tất cả. "

"Ở trong khách sạn ư?"

Có một khoảnh khắc im lặng chỉ trích, và hơi thở của Kia nghẹn lại trong họng. Cô đã cầu xin có một kiểu lộn xộn nào đó. Cô đã chờ Brant nói, chờ giải thích ....

"Có nhiều lý do khác để ở trong khách sạn," rốt cuộc rồi anh cũng nói, và tim của Kia chìm xuống với cái giọng vô tư của anh. Lý do gì khác chứ? Làm ơn đi, Brant, nói cho chúng tôi biết.

"Tôi không phải là một thằng ngốc," Royce cáu kỉnh, rõ ràng cũng không tin. "Tôi đã cướp đi vị hôn thê của anh và bây giờ anh muốn cô ấy quay lại."

"Đừng có hết sức ngớ ngẩn như vậy. Julia yêu-"

"Tránh xa vợ tôi hoặc anh sẽ hối tiếc. Tôi đếch cần cho dù anh là anh của tôi. "

Kia cảm giác như đôi chân của cô đã bị cắt ra khỏi bên dưới người cô. Julia đã từng là vị hôn thê của Brant? Họ đã đính hôn? Đã dự tính kết hôn? Và Brant đã chẳng lo lắng áy náy để nói với cô.

Lòng cô nặng trĩu như chì. Lạy Chúa, nó đã cho thấy anh nghĩ đến cô ít ỏi làm sao. Cô cũng chỉ là thêm một người nữa trong hậu cung của anh. Ồ, sao mà cô ngốc thế. Một thằng ngốc hoàn toàn. Brant cũng không khác gì hơn so với bố của cô. Cô đã tin Brant bởi vì cô muốn tin anh.

Cô cần phải đi xa. Ở một mình. Cô xoay người bỏ đi, nhưng sau đó Brant lại lên tiếng. Tim cô đập thình thịch. Giọng của anh gần hơn. Anh đang đi ra khỏi văn phòng và bất cứ lúc nào anh cũng có thể bắt gặp cô đang nghe trộm.

"Chú đã vội vàng đưa ra kết luận—” anh theo sau em anh qua ngưỡng cửa, sững người khi nhìn thấy cô. "Kia!"

Cô nuốt vào, cái nhìn chằm chằm của cô đi từ Brant đến em trai của anh. Bằng cách nào đó nhìn thấy Royce Matthews bằng xương bằng thịt đưa ra lời tố cáo, khả năng ngoại tình của Brant với Julia, cụ thể hơn. Người đàn ông trẻ mặc một bộ com lê văn phòng trông giàu có và thành đạt, và có lẽ có sự đồng cảm, nhưng trong tích tắc cô có thể nhìn thấy qua sự giận dữ cho đến quầng thâm dưới mắt anh, đến những đau đớn buốt thấu xương phát ra từ mỗi lỗ chân lông của da thịt anh. Và cô biết cảm giác của em trai Brant như thế nào.

Phản bội.

"Nhớ lấy điều mà tôi đã nói, Brant," Royce cảnh báo, sau đó sải bước qua cô và hướng về phía thang máy.

Một lúc lâu Kia nhìn chằm chằm vào Brant, cố giữ chặt sự điềm tĩnh của mình. Cô nghe tiếng cửa thang máy mở ra nghe như tiếng gió rít, sau đó đóng lại. Và cô biết đây là sự kết thúc đối với họ. Dứt khoát và hoàn toàn. Nỗi đau đớn làm tan nát cõi lòng cô. Cảm xúc quá tồi tệ nhiều hơn cô nghĩ.

Tuy nhiên, không biết làm sao, Chúa ơi, cô phải đối mặt anh với vẻ đường hoàng chững chạc. Kinh nghiệm với bố cô đã dạy cô phải làm thế nào.

Cô buộc vẻ mặt mình chuyển sang thờ ơ điềm tĩnh. "Em phải lấy một vài thứ ở bàn làm việc."

Brant kiềm chế, im lặng quan sát cô trong chốc lát. "Lẽ ra em nên gọi điện cho anh. Anh có thể lấy nó cho em."

"Có lẽ cách này tốt hơn," cô nói mỉa mai và nhìn thấy mắt anh nhíu lại.

Tìm thấy sức mạnh ở chân cô thật là khó, nhưng cô đã xoay xở được. Cô bước qua anh.

Anh đặt tay lên cánh tay cô, chặn cô lại. "Có chuyện gì thế?"

Cô nhìn xuống cánh tay anh, sợ anh nhìn thấy mắt cô... và nỗi đau có lẽ đang ở đó. "Không có gì."

"Vậy em đã đóng tất cả hành lý chưa?"

"Chưa." Cô nhún vai rời khỏi tay anh.

"Chưa ư?" Anh lặp lại, giọng anh cứng rắn. "Tại sao chưa?"

Cô ngước lên, không thể tự bắt mình đừng tóe lửa. "Em sẽ không đi xa với anh, Brant. Em đã quyết định em có quá nhiều tự trọng để ở địa vị phụ thuộc Julia. "

Quai hàm anh căng ra. "Anh đoán em đã nghe Royce và anh vừa mới nói chuyện lúc nảy phải không?"

"Vâng."

"Vậy em nghĩ rằng Julia và anh đang ngoại tình ư?"

"Điều đó khá hay để cộng thêm vào."

Một sự lạnh lẽo đột ngột treo lơ lững trong không khí. "Thật không?"

"Em hiểu điều mà em đã nghe." Cô quay đi.

Nhưng anh níu cô lại. "Nếu anh nói rằng đối với anh em có ý nghĩa nhiều hơn so với Julia từ trước tới giờ thì sao?"

Một cục nghẹn mắc trong cổ họng cô. "Vậy tại sao anh không nói với em về việc đính hôn của anh?"

Cơ quai hàm anh giật giật. "Nó không quan trọng."

"Nó quan trọng đối với em."

"Nghe nè, Julia và anh đã-"

"Không phải là chuyện của em," cô thờ ơ với anh. "Vâng em đã hiểu được vấn đề. Em đoán em anh cũng thế. "

Mắt anh tối sầm. "Royce không suy nghĩ thẳng thắn."

"Thế em tự hỏi tại sao?" Đôi môi cô nhếch lên. "Hay có lẽ là do thói nghiện rượu của anh ấy," cô nói mỉa mai.

Cái nhìn chằm chằm của anh như xuyên thấu người cô. "Em nghĩ anh đã nói dối về điều đó sao?"

"Anh có thể che giấu em chuyện tình của anh bằng cách khác nữa mà?"

Vẻ nghiêm trang lạnh lùng giảm xuống trên khuôn mặt anh. "Anh chỉ sẽ nói việc này thêm một lần nữa. Royce có thói nghiện rượu, dù em có tin anh hay không. "

Ôi, cô ao ước cô có thể tin. Nhưng bằng chứng này nói cách khác. "Vậy tại sao anh không nói với anh ta lý do anh đã gặp vợ của anh ấy?"

Hàm của anh trở nên cứng nhắc. "Có nhiều thứ hơn thế."

"Nhiều thứ hơn ư?"

Ánh mắt anh vụt thoáng ra xa khỏi cô. "Đó là tất cả anh có thể nói."

Bởi vì anh có tội. Tội yêu vợ của em mình. Chỉ cần nghĩ đến là nó siết chặt nỗi đau qua trái tim của Kia.

"Dù sao đi nữa bây giờ không còn chuyện này nữa, Brant. Nó sẽ không có kết quả giữa chúng ta. Nó sẽ không bao giờ có kết quả. Em sẽ không là người thứ hai đâu. "

Không cảnh báo, anh chộp lấy cô và hôn cô mạnh mẽ. Nó giống như hôn một người lạ.

Cho đến khi anh làm dịu nó. Và trong nữa giây cô biến thành không có xương. Khoảnh khắc mà cô đã chịu thì anh ngừng hôn.

"Nụ hôn đó có cảm giác như em là người thứ hai không?" Anh hỏi, vẫn còn giữ vai cô vì vậy cô không thể thoát ra.

"Vâng," cô thì thầm. "Nụ hôn đó là của anh, không phải của em."

Anh chửi thề. "Kia, không được chỉ trích như vậy -"

"Hãy để nó qua đi, Brant. Hãy để em đi. Không còn gì để nói thêm nữa." Nó đã kết thúc. Sự kết thúc đã đến sớm hơn dự kiến.

"Kia, nó không phải-"

Ngay sau đó, cánh cửa thang máy mở ra và một giọng nữ kêu tên Brant. Kia nghe anh hít một hơi mạnh, và đầu cô quay ngoắt lại nhìn thấy một cô gái tóc vàng mảnh khảnh chạy như bay qua cô và lao vào vòng tay của Brant, mặt cô ấy nhợt nhạt.

"Ổi, Brant, anh đã ở đây, phải không?"

Cánh tay của Brant vòng quanh người phụ nữ kia ngay khi cái nhìn của anh vụt thoáng qua Kia. Cô đã nhìn thấy một tia tuyệt vọng trong mắt anh, và nỗi đau nóng bỏng dần dần tăng lên trong cổ họng cô. Người đàn ông này yêu Julia rất nhiều anh sẵn sàng đấu tranh với em trai mình để giành cô ấy.

Sau đó anh lùi lại một chút và nhìn xuống vẻ mặt thanh tú được bao quanh bởi một làn tóc vàng rực. "Julia," anh nói dịu dàng. "Chúng ta cần nói chuyện."

Nước mắt lấp lánh trong mắt của Julia. "Anh yêu, chúng ta sẽ làm gì?"

Kia không thể chịu đựng được nữa. Hai người đó thuộc về nhau. Cô phải thoát ra khỏi chỗ đó. Bằng cách nào đó phải đưa Brant ra khỏi trong cuộc sống của cô. Và trái tim cô.

"Kia," anh gầm lên khi cô gần như quay gót.

Cô ráng nở một nụ cười giả tạo. "Tôi sẽ không ở lại, ông Matthews. Tôi có thể thấy ông đã có được hai tay mình đầy đủ rồi. "

Sau đó, cô vội vã đi nhanh về phía thang máy. Điều cuối cùng cô nhìn thấy trước khi cánh cửa đóng lại là Brant đưa người đàn bà mà anh yêu thương vào văn phòng. Đầu gối của Kia khuỵu xuống và cô tựa vào vách thang máy. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình bị hủy hoại nhiều hơn như thế này trong cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.