Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 14: Tôi và cô ấy




Cuối ngày hôm đó, khi người phục vụ của Phillip gõ cửa nhà cô để đón cô tới cuộc triển lãm nghệ thuật, Kia đã phải hít một hơi bình tĩnh trước khi trả lời. Cô rất tức giận với Brant vì thợ sửa khóa mà anh đã gửi tới. Tất cả mọi cái tên mà cô gọi anh dường như quá vô vị vì những suy nghĩ đang sôi sùng sục trong tâm trí cô ngay lúc đó.

Nhưng thay vì biểu lộ cảm xúc của mình, cô đưa hai tay vuốt cho mượt xuống phía trước chiếc đầm dài sát nách ôm sát thân hình mảnh mai và đưa tay nắm tay nắm cửa. Cô sẽ không để cho Brant làm hỏng buổi chiều của cô. Cô thà ăn thuốc chuột còn hơn.

"Xin chào, Kia."

Hơi thở cô tắt nghẹn trong họng Người đàn ông phía bên kia khung cửa tỏa ra sức quyến rũ khêu gợi quá mạnh, quất vào không khí như cái roi da vô hình quấn quanh cơ thể cô và gần như kéo cô về phía anh. Chiếc quần màu đen vừa vặn với phần thân trên thấp hơn đến hoàn hảo, áo thun pô lô màu xám nhạt ôm sát ngực anh. Anh nhìn giản dị và tự tin. Một người đàn ông mà bất kỳ phụ nữ nào cũng có thể tự hào để được ở cùng.

Bất cứ ai ngoại trừ cô.

"Em không định mời anh vào sao?" Brant nói, bước ngang qua cô vào trong nhà mà không cần đợi mời.

Cô quay sang đối diện với anh. Cô đã tìm được cách để nói bằng tất cả vẻ kiêu ngạo ... "Sao anh dám!".

Anh đơn thuần trông có vẻ thích thú. "Tại sao anh dám ở trong nhà em như vậy hả? Em không nhớ tối qua anh đã ở đây ư."

Cô nhìn anh trừng trừng. Anh làm nghe cứ như thể họ đã làm tình suốt đêm. "Tôi đang nói về còi báo động an ninh."

Trán anh nhăn lại. "Anh ta làm không tốt sao?"

"Ừ, anh ta làm tốt, nhưng đó không phải là vấn đề. Anh ta có nhiệm vụ sửa khóa, chứ không phải đặt hệ thống báo động." Cô đã nghĩ người đàn ông này chỉ kiểm tra các rủi ro về an toàn khi anh ta bắt đầu đi từ phòng này sang phòng khác. Cùng lúc đó cô nhận ra anh đang làm mọi thứ, anh leo lên mái nhà và một nửa căn nhà đã được mắc dây điện.

"Anh nghĩ rằng có một hệ thống báo động sẽ tốt hơn."

"Anh nghĩ vậy sao? Anh đã đi đến chỗ nào để đặt hệ thống báo động cho tôi? "

"Tôi đã nói với em. Công ty sẽ trả tiền mà. "

"Đây không phải là tiền," cô nói qua kẽ răng nghiến chặt.

Cặp lông mày của anh nhướng lên hoài nghi. "Thật không? Vậy thì vấn đề là gì? "

"Đây là nhà của tôi, Brant. Cuộc sống riêng của tôi. Anh đang can thiệp vào đấy. Thậm chí anh không có quyền ở đây, chưa kể đến việc kêu người đến lắp đặt một bộ phận thiết bị đắt tiền như thế này. Đồ chết tiệt, nói cho nghiêm túc nó lại còn không phải nhà của tôi. "

Anh nhún vai trái ngược với ánh mắt khó chịu của anh. "Đừng làm nó trở nên lớn chuyện, Kia. Hiện nay cô là vị hôn thê của Phillip. Anh ta muốn cô được an toàn. "

Cô cố không co rúm lại. "Phillip biết về hệ thống báo động này ư?"

"Khi hiện nay cô là vị hôn thê của anh ta, tôi đã đề nghị việc đó và anh ta đồng ý. Chúng ta đều biết việc khá thông thường đối với bọn tội phạm là quay trở về nơi xảy ra tội ác. Cô hoăc là phải lắp hệ thống báo động hoặc là chuyển đi. "

Mắt cô lóe lên nhìn anh khinh khỉnh. "Ồ, thực vậy sao. Vậy đâu là chỗ mà anh muốn tôi ở hả? "

"Với chồng chưa cưới của cô thì sao?"

Cô nuốt chửng và nhanh chóng quay đi tắt máy điều hòa không khí. Bất cứ điều gì miễn không phải là nhìn vào Brant. "Phillip và tôi còn chưa bàn bạc chuyện đó."

"Đó là điều mà Phil đã nói."

Sự nhẹ nhỏm xuất hiện đột ngột qua cô. "Cô có ở đó mà." Cô nhớ lại hệ thống báo động an toàn và nhìn anh trừng trừng. "Dù sao đi nữa, anh và Phillip không có quyền bảo tôi phải làm gì hoặc đặt cái gì trong nhà của tôi. Và ngay khi anh ấy ở đây, tôi sẽ làm cho rõ ràng chuyện này. "

"Vậy thì cô sẽ chờ một chút," anh nói, ánh mắt anh dường như xem phản ứng của cô. "Anh ấy sẽ không đến đâu. Anh ta gọi điện và đề nghị anh đưa em đến buổi triển lãm dùm. Anh ấy nói cảm thấy không đứng dậy nổi ngày hôm nay. "

Bụng dạ cô rối beng. Cô không muốn đi đến buổi triển lãm với Brant. Mẹ kiếp Phillip vì trở nên đủ ích kỷ nên đã không thèm đến. Cô đang bắt đầu suy nghĩ đưa ra cái cớ dễ dàng là ốm yếu mà anh không thể kiểm soát.

"Tại sao anh ấy không tự mình gọi điện cho tôi?"

"Anh ấy nói đã cố gọi cô vài lần nhưng vẫn nhận được tín hiệu bận."

Cô nổi giận và phẫn nộ. "Bởi vì hệ thống báo động đang được kết nối với đường dây điện thoại, đó là lý do tại sao." Cô thô bạo phẫy tay. "Ồ, chả có gì quan trọng. Tôi sẽ không đi mà không có Phillip. "

Mắt anh nheo lại. "Phil nói một trong số khách hàng của chúng tôi mời anh ta đến buổi triển lãm."

"Ơ ... đúng vậy ..." Cô liếm môi. "Nhưng mà không có Phillip thì cũng không thay đổi được gì đâu. Tôi chắc họ sẽ hiểu mà. "

"Họ có thể, nhưng tôi thì không. Đây là một nhiệm vụ công việc, Kia. Hãy nghĩ về nó như là phí thanh toán cho hệ thống báo động an ninh đi. "

Miệng cô mím chặt. Vì thế cho nên có một cái bẫy trong lời phát biểu tự ý và dễ dàng của anh về "công ty sẽ trả tiền cho nó."

"Có lẽ tôi nên đi một mình ... thay mặt cho công ty. Anh không cần phải lãng phí thời gian của mình vào buổi chiều thứ bảy." Cô cũng không muốn lấy đi của anh người phụ nữ mơ hồ đáng thương nào đó.

"Tôi sẽ không nghĩ đó là sự lãng phí. Tôi cũng muốn xem triển lãm. Gần đây nghệ thuật của Úc mê hoặc tôi. "

Nó cũng mê hoặc cô, nhưng cô không muốn nói như vậy. Tuy nhiên, không biết cô có thể ở hàng giờ với anh mà còn sống sót trong sự hấp dẫn của anh không? Cô nuốt nước miếng. Trông như cô không có sự lựa chọn. Nhưng sau khi cô đến cho có mặt một lát vì khách hàng của họ, cô muốn chắc chắn rằng đó là một chuyến đi bộ nhanh nhất quanh phòng trưng bày được biết công khai.

Một giờ sau, cô và Brant đi dạo qua phòng trưng bày nghệ thuật chỉ có mình họ sau khi họ đã chia sẻ một bữa tiệc trà vào buổi chiều bằng món bánh nướng dứa, bánh mì sanhdwich nhỏ như ngón tay và một đĩa hoa quả nhiệt đới thơm ngon. Chính bản thân Brant đang làm mê hoặc các khách hàng của họ và những người khác. Một vài lần cô còn thả lõng sự đề phòng và chính mình ngạc nhiên bởi sự cười đùa vui vẻ thực sự với những nhận xét dí dỏm của anh.

Tất nhiên, trở nên dí dỏm và lăng nhăng là thứ mà anh có. Đó là cách mà đàn ông như anh đưa được phụ nữ lên giường, và nếu xét theo vẻ ngoài của một số phụ nữ khác đang trao cho anh là làm theo bất cứ điều gì, anh sẽ có ít lời đề nghị hôm nay nếu như cô không ở gần anh. Đúng, anh biết chính xác làm thế nào để dụ một người phụ nữ cởi quần lót ra ngay. Cô cứng người. Không phải người phụ nữ này.

"Tôi thích bức tranh về những người khai hoang ban đầu này," anh nói lúc ấy, giọng nói trầm ấm của anh đưa cô ra khỏi suy nghĩ của mình. "Tôi đã nhìn thấy một bản in của nó cách đây vài năm, nhưng nét cọ và lớp vải sơn không thể nào so sánh được với nguyên bản." Anh quay lại nhìn cô. "Nó thực sự gợi nhiều liên tưởng, không biết cô có đồng ý không?"

Cô lóng ngóng tìm từ khi nhìn thấy bức tranh mà anh đang đề cập đến. "Um ... vâng."

Anh nhíu mày. "Cô nghe như ngạc nhiên nhỉ?"

Một sự rùng mình chạy đua qua cô, nhưng cô xoay xở nhún vai như thể không có vấn đề gì lớn. "Đó là bức tranh yêu thích của tôi."

"Và cô không hy vọng chúng ta có cùng thị hiếu, đúng không?" Anh ngừng lại, đôi mắt xanh tối sầm. "Tôi nghĩ chúng ta có rất nhiều điểm chung, nếu chúng ta có vẻ thân mật hơn."

Cô đột nhiên thấm ướt đôi môi khô. "Đúng, Phillip, vì một thứ. "

Anh nở một nụ cười hơi chua xót. "A, Phillip. Chúng ta sẽ luôn luôn có chung anh ấy, không phải sao?" Anh quay lại tới bức tranh. "Hãy nói cho tôi biết. Tại sao cô thích bức tranh này? "

Rõ ràng là anh muốn giữ yên vấn đề, và cuối cùng thì cô quá vui để giúp đỡ. Tuy nhiên, cô không thể nào làm khác được ngoại trừ cảm giác phấn khích bùng nổ là anh đã tìm ra hình tượng của bức tranh khi chạm vào như cô đã nói. Có lẽ có nhiều thứ hơn đối với anh hơn là được trông thấy.

Cô quay sang bức tranh và để ánh mắt cô nhìn lang thang qua hình ảnh tổ tiên của những người đi mở đường, lạc lối trong màu sắc sống động của nó. "Tôi muốn nói nó là bởi vì nó hiện thân cho linh hồn của rừng núi. Nó có thể vượt qua bất cứ chướng ngại vật nào, không có gì đáng lo ngại cả dù to lớn hay làm nãn chí như thế nào. "

"Vậy ra cô thích thách thức ư?" Anh chộp ngay lấy lời nói của cô.

Cô hít vào một hơi run rẩy. Lúc nào cũng là thú ăn thịt. Anh đúng là vô phương cứu chữa. "Một vài thách thức," cô thừa nhận.

"Tôi chắc chắn cũng thích thách thức," anh kéo dài giọng, ánh mắt anh nồng nàn. "Nếu ai đó nói với tôi, tôi không thể có cái này thì đó là lúc tôi muốn có nó."

Và anh muốn cô. Anh không cần phải nói to. Cái ham muốn này bộc lộ từ anh giống như một mùi hương quen thuộc.

Cô nở một nụ cười trên môi. "Vậy thì tốt hơn anh nên làm quen với thất vọng," cô nói đùa, biết bản năng đầu tiên của cô về anh đã đúng. Cô đã không đánh giá sai về anh ta. Không có coi thường.

Một vài giờ sau, hai người ngồi ở một quán cà phê ngoài trời không xa phòng triển lãm, nhấm nháp rượu rum trái cây. Lễ hội trước Giáng sinh vẫn đang tiếp tục, mọi người ở bên ngoài nhiều, đang trong kỳ nghỉ chế độ, thích thú tản bộ dọc theo suốt con phố buôn bán lớn Smith Street có nhiều bóng mát, nghe người hát rong chơi guitar, xem một buổi diễn kịch câm.

Brant không thể lo lắng ít hơn đến nơi họ ở hoặc ai ở gần đó. Anh chỉ hoàn toàn tập trung duy nhất vào một người. Kia trông đẹp như mọi khi, với mái tóc vàng rực kéo ra sau bằng một cái nơ kiểu Pháp, mặc một chiếc đầm màu vàng chanh phô bày chiếc cổ thanh tú, khoe khoang bờ vai và cánh tay rám nắng.

Nhưng hôm nay cô có cái gì đó khác làm mạch đập của anh quay như một con vụ. Quan sát cô trò chuyện với những người khác ở phòng triển lãm, anh thoáng thấy vẻ ngây thơ trong đôi mắt đáng yêu của cô mà nó đang bất đồng với cái nhìn hiểu biết trong đó, cứ như là cô hoàn toàn không thể che dấu vị ngọt ngào bên một chút. Tuy nhiên, vẻ ngọt ngào hầu như không có một lời mà anh mong đợi để cư xử với Kia Benton.

Anh nuốt vào một ít rượu, sau đó quyết định anh không cần say thêm nữa ngay bây giờ. Ngoài một khoảng thời gian ngắn đêm qua và sáng nay lần nữa, thực ra anh sẽ không bao giờ được ở một mình với cô như thế này trước đây. Nó đã đi vào đầu anh – không phải, là vào cơ thể anh. Tình trạng khuấy động liên tục đang giết chết anh.

Và cô biết điều đó. Đó là lý do tại sao cô hoàn toàn không đối mặt với anh khi ngồi nhấm nháp ly rượu trái cây, thân hình cô hơi quay về phía đám đông.

Nhưng cô chỉ tự lừa dối mình. Có thể có một bức tường gạch giữa họ nhưng sự cuốn hút vẫn sẽ thấm qua. Không biết cô có biết không có gì ngăn cản nó không? Không, trừ khi họ làm tình với nhau và biết rằng nó ngoài tầm kiểm soát, và rồi anh sẽ có cảm giác gần như chắc chắn là nó chỉ có thể làm mạnh thêm thôi.

"Nói cho tôi biết thêm về cha cô đi," anh nói, đột nhiên quan tâm đến điều khiến cho cô khó chịu.

Cô nhướng một bên mày nhăn nhó. "Tại sao?"

Anh chỉ cười. "Có phải cô đa nghi với tất cả mọi người hoặc chỉ có mình tôi?"

"Chỉ có anh," cô nói, môi cong lên thành một nụ cười gợi cảm không mong đợi như là lời nói của cô. Chúa ơi. Cô thật là đáng yêu, xương gò má mịn màng, chiếc mũi hoàn hảo, ánh mắt đó có thể làm sững sờ một người đàn ông chỉ với một cái nhìn và cái miệng cám dỗ tuyệt vời.

Cô đặt ly xuống, và khi cô ngước lên lại thì vẻ mặt cô điềm tĩnh. "Không có gì nhiều để nói. Cha tôi nghĩ rằng ông ấy là một trong số những người đẹp trai. Ông không thể chịu đựng được những người ở chung quanh không được xinh đẹp. "

Brant cau mày. "Thậm chí như vậy thì cô cũng là con gái của ông ấy."

Đôi vai mảnh mai của cô căng thẳng. "Lý do duy nhất cha tôi không muốn tôi ở gần là vì ông nghĩ rằng nó tốt cho hình ảnh của ông ấy."

Ngay lúc ấy một điều gì đó chợt nảy ra trong anh. "Chúa nhân từ, Cha của em không phải là Lloyd Benton chứ, có phải không?"

Nếu như có thể, cô thậm chí còn căng thẳng hơn. "Chính người này và duy nhất."

Bây giờ anh đã biết cô đến từ đâu. Lloyd Benton sở hữu đoàn xe lớn nhất của bãi xe lên và xuống bờ biển phía đông nước Úc. Ông ấy liên tục lên báo với một người trẻ tuổi nào đó có ý muốn chuồn khỏi cánh tay ông thường là người vợ hiện tại nhưng không phải là luôn luôn. Người đàn ông này làm cho sự dơ bẩn tăng thêm một mức độ.

"Ông ấy là cha của cô hả?"

Cô hếch cằm ra dáng. "Tôi sẽ không xin lỗi cho ông ta."

"Tôi không mong em làm việc đó."

Không lấy làm lạ vì sao cô có vẻ không coi trọng đàn ông cho lắm. Vâng, một số đàn ông. Anh thoải mái thừa nhận rằng những người đàn ông đó cũng như chính anh, ngó một cái và muốn đưa cô ta lên giường, chỉ muốn chứng thực việc cô đánh giá thấp đàn ông như thế nào. Mẹ kiếp, đột nhiên anh nhìn thấy khía cạnh khác của người phụ nữ này mà anh không chắc là anh có muốn nhìn thấy hay không.

"Việc đó chắc chắn giải thích rất nhiều về cô và Phillip."

Cô căng thẳng. " Không biết có phải ý anh là tôi muốn kết hôn với một người nào mà không được ngủ với mỗi người phụ nữ xinh đẹp mà anh ta gặp, thế thì anh chết chắc rồi. Phillip là một người đẹp trai." Ánh mắt cô dừng lại trên ly rượu của mình, rồi lại nhìn lên. "Anh ấy sẽ là một người cha tuyệt vời và một người chồng chung thủy."

"Cô chưa nói rằng cô yêu anh ấy." Và anh đã nhận ra việc đó thật thú vị. Rất thú vị.

"Chuyện đó không cần nói."

"Phải không đó?"

"Phải."

Và có lẽ tất cả chuyện đó là một vở kịch. Có lẽ tiếp tục tác động tới mọi người vì sự thương cảm là cách mà cô đã luồn lách vào giường của đàn ông... và trái tim của họ. Có lẽ tất cả chuyện đó gần như báo đáp lại cho cha của cô vì đã quá thiếu nghị lực.

"Còn anh thì sao?" Cô nói, chợt thấy anh mất cảnh giác. "Cha mẹ anh còn sống không hả, Brant?"

Anh không muốn nói về mình. "Không. Họ đã chết khi tôi mười tám tuổi. "

Vẻ thương cảm lấp lánh trong mắt cô. "Tôi rất lấy làm tiếc. Anh có anh chị em nào không? "

Quai hàm anh bạnh ra. "Một người em trai. Và trước khi cô hỏi, chú ấy trẻ hơn tôi một vài tuổi." Anh nhìn đồng hồ của mình và đứng lên. "Tiếp tục nào. Chúng ta đi thôi. Muộn rồi. "

Trong giây lát, sự bất ngờ trộn lẫn với tổn thương xuất hiện trong mắt cô rồi sau đó lời giễu cợt đã tiếp nối. "Có một cái hẹn, không còn nghi ngờ gì nữa."

"Không nghi ngờ." Anh đã không nói với cô, anh đã thỏa thuận đi ăn tối với hai người bạn tốt nhất của anh, mặc dù Flynn và Damien sẽ không có nghi ngờ nhận ra thật thú vị khi họ là “cái hẹn” của anh tối nay.

Không phải là anh muốn nói với họ. Ba người họ đã lớn lên cùng nhau trên cùng một con phố ở thị trấn này đã chia sẻ mọi thứ từ những câu chuyện về nụ hôn đầu tiên cho đến con số hàng triệu đầu tiên -nhưng Kia Benton là thứ mà anh hoàn toàn không muốn chia sẻ với hai người bạn giàu có và thành công của mình.

-----

"Phillip Reid, anh như thế nào rồi!" Kia kêu lên vào ngày hôm sau khi cô lao vào phòng làm việc của anh. Cô đã gọi điện thoại cho anh trong và ngoài kể từ khi trở về từ cuộc triển lãm nghệ thuật ngày hôm qua. Anh đã không trả lời, nhưng cô nghi ngờ anh có ở nhà. Anh đang có cảm giác suy nhược nên cô đã giảm tội cho anh, nhưng bây giờ cô có một vài lời phải nói với anh cho dù anh vẫn còn cảm thấy tồi tệ hay không cũng mặc.

Anh nhìn lên và nhăn mặt. "Tôi còn có thể nói gì hả, Kia? Tôi xin lỗi. "

Cô dừng lại ngay trước bàn anh . "Tôi không thích bị lợi dụng," cô nói qua kẻ răng.

Hai hàng lông mày đen nhíu lại. "Tôi không... Tôi không có ý ..."

"Vâng, nhưng anh đã làm." Cô đập cái hộp đựng chuỗi hạt kim cương xuống trước mặt anh. "Đừng cố làm và đánh lừa tôi, Phillip. Anh đã tặng cho tôi cái này bởi vì anh biết Lynette sẽ có mặt tại bữa tiệc. Và sau đó anh cho phép Brant khiêu vũ với tôi để cô ta có thể nhìn thấy người mà anh đưa đến với tư cách là bạn gái của mình. Và để hoàn thành xong sự việc, anh nói với mọi người chúng ta đã đính hôn và để mặc tôi dũng cảm và tỉnh khô trước trận địa tất cả các loại câu hỏi. "

Anh trông hết sức hổ thẹn và bối rối. "Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không có ý để cho chuyện này đi quá xa. "

Chắc là còn lâu cô mới sẵn lòng tha thứ cho anh. Không bao giờ sau những gì mà cô đã xuyên suốt. "Còn hôm qua? Chuyện gì đã xảy ra đến việc đi đến buổi triển lãm nghệ thuật với tôi? "

Anh nuốt vào khó khăn khi anh tựa người ra sau trong chiếc xe lăn. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ là không muốn đứng lên đi ra ngoài.” Khi đó anh ta trông có vẻ bối rối. "Không phải Brant đã đưa em đi sao? Anh ấy nói anh sẽ đưa mà. "

"Có, nhưng tôi thích đi một mình hơn," cô nói chua chát, thích hơn khi không nghĩ đến cô thích đi một mình biết bao nhiêu. Cô đã phải nhớ Brant có thể quyến rũ bất kỳ người phụ nữ lúc có cơ hội thuận lợi.

Vẻ mặt tự biện đập vào mắt của Phillip. "Em thất vọng vì anh không đi? Hay vì Brant đã đi? "

Kia căng thẳng, sau đó buộc mình thư giãn. "Thật là khó xử phải dành thời gian cho một người là ông chủ," cô nói, tránh trả lời trực tiếp.

"Em không ngại dành thời gian cho anh à."

Cô nhún vai. "Anh thì khác."

"Này, nếu có điều gì đó giữa hai người -"

Bằng cách nào đó cô tìm được cách dấu đi cơn hoảng sợ. "Đừng ngốc như thế, Phillip. À, nhân đây, sự thỏa thuận về hệ thống báo động an ninh của tôi là gì vậy? Em nhớ là không chấp nhận cho anh hoặc Brant lắp nó trong nhà em mà. "

Phillip châu mày, buộc nói ra để đánh trống lãng. "Đó là việc duy nhất phải làm, xét rằng em đang ... ơ là ... vị hôn thê của anh. Nếu không thì Brant có thể sẽ nghi ngờ. "

Hai hàm răng cô nghiến chặt. "Đính hôn hay không em không cần, em không phải là loại phụ nữ yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân mình được," cô nói với vẻ can đảm hơn lúc cô có cảm giác vào đêm kia sau vụ cướp. "Và nếu Brant nghĩ rằng anh ta -"

"Vậy ra vấn đề liên quan tới Brant?" Phillip nói , lùi xe lăn ra khỏi bàn làm việc, trông như một gã đàn ông đầy tinh khôn ranh mãnh rất nhiều đến mức sự nóng nảy của anh đã bị cuốn đi.

Cô nhận ra mình đã đi quá xa. "Phillip, anh vui lòng dừng lại chuyện này đi. Tôi không biết chuyện gì bất ngờ sẽ xảy đến cho anh ngày hôm nay đâu nhé. "

Anh đẩy xe lăn vòng quanh bàn làm việc và tiến về phía cô. "Anh ấy đã bắt đầu với em có phải không?"

Cô nở một cười giả dối. "Tất nhiên là không."

"Còn anh thì đã vắng mặt và làm em mất vui bằng cách nói với mọi người em là vợ chưa cưới của anh." Anh dừng lại cách một vài bước trước cô và đấm mạnh vào chổ gác tay trong cơn thịnh nộ bất lực. "Mẹ kiếp. Tất cả đều là một mớ cực kỳ hỗn độn . "

"Đó là nói nhẹ đi đấy." Cô chỉ muốn anh dừng lại để suy nghĩ vấn đề một cách thông suốt trước khi đưa ra thông báo quyết liệt như là họ đã đính hôn. "Câu hỏi là, chúng ta sẽ làm gì về nó?"

Anh nhìn lên cô, vẻ mặt hoàn toàn đau khổ. "Anh cũng không chắc lắm."

"Chuyện này không thể tiếp tục nữa, Phillip."

"Anh biết. Chúa ơi, chúng ta đã tưởng là đóng vai vợ chồng chỉ có một ngày. "

Sự cảm thông đã bắt đầu làm cô mềm lòng. "Phillip, bộ anh không biết cha của Lynette đã có mặt tại bữa tiệc tối đó sao."

"Ừ, nhưng anh biết ông ấy tham gia trong cùng một nhóm kinh doanh. Chết tiệt, anh không nên yêu cầu em tiếp tục trò giả vờ ngớ ngẩn này sau chuyện đó. Anh thật không công bằng." Anh nhìn xuống chân và miệng anh nhếch lên. "Đáng tiếc là tai nạn mắc phải trên đường đã hủy hoại hết mọi thứ. Nhưng nè." Anh chỉ vào chỗ bó bột từ chân đến đùi. "Anh hiểu Lynette mà. Cô ấy sẽ không tự thuyết phục mình là anh cần cô ấy đâu. Và rồi sau đó cô ấy sẽ thuyết phục anh. Anh không thể để cho điều ấy xảy ra." Anh hít một hơi thở rùng mình ghê sợ. "Cô ấy xứng đáng hơn so với một thằng què trong cuộc đời còn lại của mình."

"Oh, Phillip." Cô cúi xuống phía trước xe lăn của anh. "Đừng nói như vậy. Tật khập khiễng đâu có làm cho anh trở thành thằng què. "

Anh hít sâu vào. "Xin lỗi. Hôm nay anh chỉ toàn than vãn. "

"Nghe nè," cô nói, suy nghĩ một cách khó khăn. "Chúng ta hãy chờ cho đến sau Giáng sinh, tới lúc đó chúng ta sẽ tuyên bố rằng rốt cuộc thì mọi việc cũng chả ra làm sao cả."

Đôi mắt anh sáng lên, sau đó nhìn xuống nhanh như chớp. "Nhưng tên của em sẽ kết thúc thành bị bôi nhọ. Không một ai sẽ quan tâm đến các điều vụn vặt ấy, đặc biệt không phải là báo chí. Họ chỉ cần biết em đã bị hủy hôn trải qua một thời gian tồi tệ vì anh. "Anh nhăn nhó. "Anh xin lỗi, Kia. Anh không bao giờ có ý để cho chuyện này xảy ra như vậy. "

Cô siết chặt hai bàn tay anh, cố không nghĩ về tất cả chuyện này đang công khai đối với cư dân ở thành phố Darwin. "Chúng ta hãy vượt qua nó, Phillip. Trong khi đó, chúng ta sẽ tiếp tục trong tuần khác cho đến kỳ Giáng sinh. Dù sao thì em cũng nghe anh nói với Mary là trong kỳ nghỉ này anh sẽ đi về nhà ở Queensland. Điều đó sẽ cho chúng ta một khoảng không gian nào đó để thở. "

Cảm xúc đỡ căng thẳng mạnh mẽ dâng trào trên mặt anh. "Một ý tưởng hay."

Ngay lập tức Kia không thể không nghĩ rằng sẽ không bao giờ Brant để cho bất cứ ai khác sắp xếp vấn đề của anh cho anh theo cách Phillip đang làm ở đây. Brant sẽ chịu trách nhiệm và thực hiện điều mà anh phải làm. Trên thực tế, theo tư tưởng thứ hai, anh sẽ không bao giờ để cho mình rơi vào tình huống này ở vị trí đầu tiên. Brant không dựa vào ai hết ngoại trừ bản thân mình. Anh không cần ai cả.

Cũng giống như cô vậy.

"Đừng để anh ta bắt đầu với em, Kia."

Cô giả vờ ngu dốt. "Ai hả?"

"Brant."

Cô giả vờ không quan tâm. "Em muốn anh muốn đừng có nghĩ là có điều gì đó đang xảy ra giữa em và Brant. Không có đâu. Chấm dứt câu chuyện này đi."

Câu chuyện nào? Ánh mắt của Phillip như dò hỏi, nhưng cô nhanh chóng quay mặt đi. Cô không quan tâm để nói với anh cô nghi ngờ anh nghĩ đúng.

Tuần sau chuẩn bị cho Giáng sinh đã chứng tỏ khó khăn cho Kia. Không chỉ là cô rất bận rộn sắp xếp gọn gàng công việc để có thể tận hưởng hai tuần lễ công ty đóng cửa nghỉ lễ, mà dường như Brant cảm giác có một cái gì đó không ổn giữa Phillip và cô. Cô có cảm giác là lạ anh đang chuẩn bị giáng đòn quyết định.

Sau đó, đúng lúc cô nghĩ rằng cô có thể có quyền thư giãn, hãng hàng không gọi điện tới chính xác vào lúc Brant bước vào văn phòng của cô. Họ đang kiểm tra xem không biết có bất cứ điều gì khác mà họ có thể làm để giúp Phillip trong chuyến đi đến Queensland vào ngày mai không.

Kia đã cố gắng nghe như thể cô đang nói chuyện với khách hàng. Cô không muốn Brant biết cô không gặp Phillip ở giai đoạn này. "Cảm ơn cô, nhưng tôi tin rằng mọi thứ đều đã được kiểm tra."

"Thế khi đến Brisbane thì sao?" Người phụ nữ vẫn kiên trì ở đầu bên kia đường dây. "Chúng tôi có thể thu xếp vận chuyển từ sân bay phải không ?"

"Đó là phần của cô, nhưng sẽ có ai đó gặp ông ta chứ," cô nói, khi ấy có thể tự đá mình khi nhìn vào đôi mắt của Brant trở nên sắc bén hơn.

"Thế thì tốt rồi. Nhưng xin vui lòng cho chúng tôi biết nếu như có bất cứ điều gì mà chúng tôi cần phải làm. "

"Cám ơn, tôi sẽ báo." Kia gác máy, nuốt vào, sau đó nở một nụ cười lịch sự trên mặt. "Tôi có thể giúp gì cho ông, ông Matthews?"

Miệng anh mỏng ra. "Em không thể vẫn cứ gọi anh là "thưa ông" trong hai mươi năm tiếp theo."

Cô vẫn ngự trị tâm trạng của mình. "Ai mà biết một trong hai chúng ta sẽ như thế nào vào lúc đó?"

"Cô sẽ kết hôn với Phillip, dĩ nhiên."

Cô đã quên đó là cái mà anh phải nghĩ tới. "Vâng, tất nhiên."

"Ai vừa mới nói chuyện qua điện thoại lúc nãy vậy?"

Tim cô đập mạnh khi cô nhanh chóng bắt đầu dọn dẹp một số giấy tờ. "Ồ, không có ai mà anh cần phải lo lắng đâu."

Một đôi bàn tay đặt phẳng ra trên bàn làm việc trước mặt cô, làm cho cô yên lặng. "Có phải đó là một người nào đó từ hãng hàng không, phải không?"

Cô hít vào một hơi run rẩy và ngước lên nhìn vào đôi mắt màu xanh gắn chặt trên mặt cô. Hơi thở ấm áp của anh mơn trớn trên gò má cô khuấy động các giác quan. "Dạ phải."

"Vậy ra em không ở cùng trên chuyến bay của Phillip?" anh hỏi, bắn ra mỗi từ vào cô bằng sự chính xác của một loạt súng đại bác.

"Không."

"Cô sẽ bắt chuyến bay khác phải không?"

"Vâng." Đến Adelaide.

"Đến Queensland ư?"

Cô hất cằm ra dáng và quyết định cô đã có đủ những điều này. "Tôi sẽ không đi Queensland. Tôi sẽ qua kỳ nghỉ Giáng sinh với gia đình tôi ở Adelaide. "

Anh nghiêng người tới gần hơn một chút. "Thế ra cô sẽ không nghỉ Giáng sinh cùng với vị hôn phu mới sao?"

Cô cưỡng lại việc lùi ra sau ghế. "Không phải năm nay, không phải."

"Tại sao?"

" Ý anh muốn nói gì về hai chữ tại sao ?"

Sự tức giận bùng lên trong mắt anh khi anh tự đẩy mình ra xa bàn làm việc và đứng thẳng. "Thật bình thường đối với một cặp đã đính hôn sống bên nhau trong dịp Giáng sinh."

"Chúng tôi không phải là một cặp bình thường." Cô nhận ra quá muộn những gì cô đã nói. "Tôi đã có những cuộc thu xếp khác rồi," cô chỉ ra khi cô từ từ bắt đầu thở lại.

Một ánh mắt kỳ lạ xuất hiện trong đôi mắt anh. "Tôi nghĩ cô sẽ không muốn để cho anh ta ra khỏi tầm ngắm của cô chứ."

"Tôi tin tưởng Phillip," cô nói, hơi bối rối bởi câu hỏi của anh. Cứ như thể Phillip sẽ không đi đến hộp đêm giải trí hàng đêm. Bây giờ nếu như đó là Brant chồng chưa cưới của cô ...

"Nhưng cô có tin tưởng Lynette Kelly không ?" Anh thầm thì.

Cảm giác sửng sốt chạy qua cô. Có phải anh đã đoán Lynette vẫn còn có tình cảm với Phillip không? Có phải anh đã biết điều thực sự không thể giải quyết được giữa họ không?

"Lynette và Phillip không còn quan hệ với nhau nữa," cô nói lạnh nhạt, và trước khi anh có thể nói gì thêm, cô đưa cho anh một mảnh giấy. "Tôi tin rằng cái này thuộc về ông, ông Matthews."

Mặt anh đanh lại. "Kia, tôi thề rằng nếu em còn gọi tôi là ông Matthews một lần nữa ..." Anh kéo dài giọng rồi ngừng hẳn khi mở tờ giấy. Đầu anh giật bắn lên. "Cái gì đây?"

"Hóa đơn hệ thống báo động an ninh của tôi." Cô đã gọi điện cho người đàn ông đã đến nhà cô chỉ để phát hiện ra tờ hóa đơn đã được thanh toán rồi.

Mắt anh ánh lên vẻ chế giễu. "Quên nó đi. Em đã trả tiền cho nó bằng cách đến dự buổi triển lãm nghệ thuật, nhớ không? "

Đúng, vậy tại sao cô xứng đáng với vẻ chế giễu trong đôi mắt anh? "Tôi xin lỗi, tôi không thấy nó như vậy. Không, ngay cả khi là vị hôn thê của Phillip. "

"Lời đề nghị giúp đỡ của tôi không thể thương lượng được." Anh xé nó làm hai.

Cô đứng lên và đi đến cái tủ có nhiều ngăn kéo quá gần Brant để lấy cái ví của mình. "Được. Tôi sẽ viết một tờ khác và đưa nó cho Phillip. "

"Không cần kịch tính, Kia. Hãy bỏ qua đi. "

"Ông Matthews, nếu ông nghĩ ông có thể làm những gì ông muốn-"

Anh giữ lấy tay cô bằng đôi bàn tay ấm áp của mình, mang đến hàng loạt cơn run rẫy lao nhanh qua cột sống cô. "Nghe này, nếu tôi làm những gì tôi thực sự muốn thì -"

"Có phải mọi thứ ở đây ổn chứ?"

Kia hít vào một hơi không đều trước khi cô nhìn lên thấy Phillip đã lăn xe đến cửa phòng và đang nhìn họ lo lắng. Cô bước sang một bên và Brant buông tay cô ra.

Bằng cách nào đó cô nở một nụ cười không tự nhiên trên môi. "Vâng, mọi thứ đều ổn. Em chỉ nhắc ông Matthews anh sẽ đi Queensland vào ngày mai. "

"Gọi tên Brant," Brant nói cáu kỉnh và đi xộc ra khỏi văn phòng. Phillip nhướng mày khi nhìn Kia. "Em có chắc không muốn đi với anh ngày mai không? Như thế có lẽ an toàn hơn. "

Kia lắc đầu. Không có nơi nào trên trái đất này an toàn cho cô hết. Không một tiểu bang khác. Không một quốc gia khác. Không, cô chỉ phải đánh bóng áo giáp của mình và cầu nguyện rằng Brant đã có những việc tốt hơn để làm vào đêm Giáng sinh hơn là quấy rầy cô.

Và nếu cô tin vào điều đó, chắc có lẽ ông già Noel thực sự đã tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.