Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 13: Hạ tuyết hoa




Kia tự an ủi mình trên đường về nhà, ít nhất là sự có mặt của cô sẽ không cho Brant cơ hội để dụ dỗ Serena ngây thơ. Thực ra không phải cô nghĩ anh sẽ làm bây giờ, không phải sau cách anh đã đối xử với cô gái trẻ này như là anh em suốt cả buổi tối.

Sau đó, cô nhớ lại cha mình và tất cả các cô gái trẻ đã đi qua cuộc đời của ông, cô biết rằng một số đàn ông hoàn toàn không thể ngăn được bản thân họ.

Năm phút sau, cô nhìn từ xe hơi, trong lúc Brant đưa Serena đi đến cửa trước nhà cô ấy. Ánh đèn an ninh phát ra trên lối họ đi vào và Kia đã nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng. Cô thở phào nhẹ nhõm khi Brant cho Serena một nụ cười và hôn nhanh lên má cô, sau đó bước đi trở lại xe.

"Đã có đủ trong sáng với em chưa?" Anh chế nhạo khi nổ máy.

Trong sáng ư? Một nụ hôn từ người đàn ông này không bao giờ có thể được coi là trong sáng. Không phải đối với cô, dù sao đi nữa.

Cô buộc nở một nụ cười mát mẻ. "Em không nghĩ rằng anh biết từ đó có nghĩa gì ."

Anh mỉm cười dứt khoát khi anh cho xe chạy ra khỏi lề đường. "Anh có thể nói giống vậy về em."

"Em ư?"

Anh liếc sang một bên, mắt anh táo bạo nhìn khắp người cô. "Em yêu, người em lồ lộ sức quyến rũ gợi tình. Em có nghĩ tai sao chàng trai trẻ Danny đó đang tự mình ngã lộn nhào không ?" Rõ ràng nhìn thấy sự ngạc nhiên của cô, mắt anh nheo lại. "Chắc chắn Phillip chưa nói với em, em gợi tình như thế nào hả?"

Gợi tình ư? Chưa, Phillip chưa bao giờ nói với cô như thế.

"Vâng, tất nhiên rồi," cô nói dối.

"Em nói nghe có vẻ không thật."

Cô sững người. "Tất nhiên em chắc chắn mà. Chỉ là ...” Ngẫm nghĩ. "Vâng, kể từ lúc bị tai nạn chúng tôi đang tập trung vào anh ấy chứ không phải là em."

Anh có vẻ quan tâm đến chuyện đó. "Hiện nay anh ấy đang chịu đựng một khoảng thời gian khó khăn." Một lần nữa tia nhìn của anh lướt nhanh qua cô, lần này gần như khinh khỉnh. "Nhưng nếu như có một người phụ nữ nào đó có thể làm cho anh ta suy nghĩ lại như một người đàn ông thì người đó chính là em."

Cô không đánh giá cao lời nhận xét này. "Anh đã bỏ lỡ lời mời rồi. Lẽ ra anh nên làm nhiều sô nói chuyện. "

Lần này anh cười vui vẻ. Âm thanh trầm ấm áp đó làm cô nghẹn thở và chứng thực lý do tại sao phụ nữ đủ mọi hạng người đều muốn anh. Cô thậm chí còn không thích anh và đây là phản ứng của cô.

May mắn cho cô, họ đã đi đến chỗ đoạn đường duy tu sửa chữa một ít vào ban đêm và Brant phải chạy xe chậm lại, tập trung vào ki lô mét tiếp theo. Sau đó, ngoại trừ việc cô chỉ đường cho anh, cả hai vẫn im lặng cho đến khi họ đi đến con phố của cô.

"Căn nhà ở cuối đó," cô nói khi họ đi đến cua quẹo vào trong ngỏ cụt rậm lá.

Một lát sau anh chạy vào con đường dẫn vào nhà và tắt máy. "Em sống ở đây một mình sao?" Anh hỏi, ánh mắt anh di chuyển trên căn nhà trệt nép mình giữa khu vườn sum sê. Rõ ràng là quá lớn đối với một người.

"Vâng, em sống một mình, nhưng nhà này được chia làm hai căn. Bà chủ ngôi nhà sống ở một căn, em ở căn bên kia. "

Đó là một khoản lợi tức chia thêm mà June đã không ký kết, do đó Kia đã xin được sử dụng ga-ra ở phía cuối con đường lái xe dẫn vào nhà. Nhưng vì sao, ồ, vì sao không cô tự mình lái xe tối nay? Giá mà cô biết Phillip sẽ về sớm còn cô bị mắc kẹt với Brant, thì cô nhất định sẽ dùng chiếc Porsche của mình.

Chiếc Porsche mà Brant nghĩ Phillip đã mua cho cô.

Anh mở cửa, để cho những âm thanh của đêm khuya hè nhiệt đới vào. "Anh sẽ đưa em vào trong nhà."

Cô biết anh sẽ làm. Thực ra cửa trước nhà cô vòng ra phía sau của ngôi nhà, vì vậy sẽ không có thể dễ dàng đuổi anh đi. Giây phút anh nhìn thấy cô đi bộ xuống lối lái xe dẫn vào nhà dọc theo ngôi nhà thì dù sao đi nữa anh cũng muốn ra khỏi xe để đi theo cô.

"Vòng ra phía sau." Cô ra khỏi xe, nhưng đầm dài của cô đã gây khó khăn, và trước khi cô biết chuyện đó, anh đã đứng bên cạnh cô đưa tay ra. Cô do dự một lúc. Cảm xúc rộn ràng của cô đã di chuyển nhanh và nhẹ nhàng khắp tất cả các chỗ rồi. Sự đụng chạm của anh sẽ ảnh hưởng gì tới cô hả?

Không có sự lựa chọn, ngoại trừ làm ra vẻ điềm tĩnh cô nín thở và tay cô trên tay anh. Da cô ngay lập tức bị kích thích rộn lên từ sự tiếp xúc này, nhưng ngạc nhiên thay ngón tay anh không chạm sát vào những ngón tay của cô. Bàn tay anh vẫn mở, lòng bàn tay ngữa lên, để cho cô có quyền lựa chọn nắm lấy tay anh.

Đây có phải là cách anh cho phép một người đàn bà làm tình với anh không? Với tốc độ tiến triển của chính cô ta không?

Những ý nghĩ đó lan qua làm náo nức cơ thể cô khi những ngón tay cô khép quanh bàn tay anh và cô ép chặt lòng bàn tay của mình vào tay anh, dùng sức mạnh của anh để nâng cô đứng dậy.

Anh lùi ra sau trước khi cơ thể họ có thể chạm vào nhau thêm nữa, khiến cô biết ơn vì ơn huệ nhỏ đó.

"Đi lối này," cô nói khàn khàn, vội vã tiến về phía trước, lối vào được chiếu sáng bởi nguồn ánh sáng trong vườn yếu ớt lẫn qua các cây cọ, tiếng lách cách đôi giày cao gót của cô cạnh tranh với một dàn đồng ca của loài nhái bén ễnh ương đầy sức sống.

Nhưng khi cô đi đến cửa thì nó đang bị mở ra. Cô bắt đầu châu mày rồi thở hổn hển nhỏ vì kinh ngạc khi hiểu rõ việc này. Người nào đó đã đột nhập vào trong nhà.

"Ồ, Lạy Chúa tôi," cô thì thầm không thể tin được.

"Ở đó." Brant sải vài bước chân tới cửa, chửi thề nhẹ nhàng khi anh bước đi trên một số kính vỡ. Anh bước vào bên trong đến công tắc gần nhất, nhà bếp tràn ngập ánh sáng.

Kia đi theo sau anh và cả hai đều đứng đó nhìn xung quanh. Lúc đầu, có vẻ như là không có chuyện gì xảy ra nhưngcác mảnh kính trên sàn cho thấy ai đó đã đập vỡ các ô kính trên cánh cửa.

"Cẩn thận," Brant cảnh báo, bước qua đống lộn xộn, sau đó giúp cô trong lúc cô nâng váy áo dài bằng một tay và thận trọng bước qua các mảnh kính vỡ.

Tim Kia gần như nhảy vọt khỏi lồng ngực. "Anh nghĩ hắn vẫn còn ở đây không?" Cô thì thầm.

Brant chăm chú nhìn về phía hành lang tối thui, vẻ mặt anh cứng rắn. "Nếu anh là ..." Anh rút điện thoại di động trong túi áo khoác ra. "Mày sẽ phải hối tiếc."

Kia rùng mình khi anh gọi cảnh sát và thanh thản nói trong một lát. Cô gần như cảm thấy tiếc cho tên cướp, nếu như hắn còn ở đây. Hắn ta chắc phải cảm thấy sốc nếu như Brant nắm giữ hắn.

Anh chửi thề khi kết thúc cuộc gọi. "Họ có một đêm bận rộn và có thể mất một thời gian đây."

Bụng dạ Kia nhộn nhạo lo âu. Cô ghét phải nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô ở đây một mình. Lần đầu tiên, cô đã vui mừng vì sự có mặt của Brant "Bây giờ làm gì?"

Anh với tay chộp lấy con dao từ cái thớt trên bồn rửa chén. "Anh nghĩ anh sẽ đóng vai một người hùng đẫm máu," anh thì thầm, bước về phía hành lang, nhưng anh dừng lại khi nhìn thấy mặt cô. "Có chuyện gì sao?"

"Anh sẽ không sử dụng nó phải không?"

Anh nhăn nhó. "Chỉ để bảo vệ thôi mà. Đi nào. Đi sát vào anh. "

Kia không cần nhắc lại lần thứ hai. Cô bám sát như giấy dán tường trong lúc họ đi từ phòng này sang phòng khác, bật công tắc đèn từng phòng, đầu gối của cô va nhau nhẹ nhõm khi không có ai tấn công họ bất thình lình.

Trong phòng khách, họ phát hiện ra máy tính xách tay của cô và đầu DVD mất tích, thêm với một chiếc đồng hồ cổ nhỏ, cùng với những đồ trang trí nội thất ít giá trị khác. Phòng ngủ cô dường như còn nguyên vẹn, cảm ơn Chúa. Cô ghét phải nghĩ đến một người lạ nào đó đụng đến đồ vật cá nhân của cô. Có lẽ vuốt ve áo ngực mềm mại và quần lót...

Cô rùng mình, và Brant đặt tay trên cổ tay cô , xoay cô đối diện với anh. "Em ổn chứ?"

"Vâng," cô thì thầm, mặc dù cô biết cô không ổn. Cô dường như không thể ngừng run rẩy.

"Shhh," anh nói, bắt đầu mát-xa cánh tay cô bằng một động tác dỗ dành khiến cô thả cái nhìn chằm chằm tới bàn tay anh đặt trên tay cô, đột nhiên muốn dựa vào anh để cho sức mạnh của anh bao bọc quanh cô.

Cô ngước lên và ngay một lúc anh cũng đang nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Kia?" anh lẩm bẩm, và cô hơi hé môi bất chấp lời cảnh báo ngọt xớt trong giọng anh. Anh sắp sửa hôn cô .... Cô muốn anh hôn, Chúa ơi, cô đã muốn.

Ngay sau đó tiếng kính vỡ kêu lạo xạo vang đến từ nhà bếp và một giọng đàn ông kêu lên: "Cảnh sát đây. Tất cả ở yên ngay đó? "

Brant lập tức lùi ra sau ngay. "Vào cái lúc trời đánh thánh vật," anh kêu lên mà không nhìn vào cô và bỏ cô sang một bên để đi xuống hành lang. "Chúng tôi đang ở đây, Constable," anh nói to hơn. "Chúng tôi chỉ quan sát xem có cái gì thiệt hại không mà thôi."

Kia đứng đó một lúc, đấu tranh chống lại sự thất vọng dữ dội. Brant rõ ràng không đau khổ từ sự thất vọng giống như vậy hoặc nếu như anh có anh cũng không biểu lộ ra. Anh quay đi khỏi cô rất nhanh cô gần như bị chấn thương cổ để nhìn theo anh.

Sự việc đó chỉ nhắc cô nhớ chính xác điều mà anh sẽ làm nếu anh luôn luôn muốn cô lên giường với anh. Anh sẽ lợi dụng cô rồi anh sẽ bỏ đi mà không có một cái liếc lần thứ hai.

Kia hít một hơi thật sâu và so thẳng vai. Giờ đây cô cảm thấy khỏe trở lại. Cô đã cưỡng lại anh tới bây giờ và sẽ tiếp tục làm như vậy. Cô đã bị yếu ớt do bởi cú sốc của vụ cướp, đấy mọi chuyện là thế.

Mười phút sau, cô ngồi vào bàn ăn trả lời các câu hỏi cho hai viên cảnh sát rất tốt bụng đã nhận cú điện thoại, trong lúc Brant dựa vào bồn rửa chén và theo dõi các thủ tục tố tụng như một thẩm phán tại phòng xử án. Anh chắc chắn đã khiến cho anh chàng cảnh sát trẻ cảm thấy khó chịu, bởi dòm ngó sự việc, thế nhưng viên cảnh sát già thì vẫn cứ phớt tĩnh ăng lê.

"Có lẽ là một người nghiện," viên cảnh sát già nói vào lúc đó, nhún vai tỏ vẻ chán đời. " Không biết làm sao đi đến chỗ phải tiêm ma túy. Vừa kịp là cô cũng đang đeo chiếc vòng cổ đó, cô Benton, và không có để nó lại ở nhà. "

Kia há hốc miệng, tay cô đưa lên chiếc vòng kim cương quanh cổ. Sau đó, cô nhìn thấy quai hàm Brant nghiến chặt và cái cách mắt anh nhìn như thiêu đốt cô, cô không thể không nghĩ rằng vì lý do nào đó anh tức giận với Phillip đã tặng cô chiếc vòng cổ.

Viên cảnh sát già ngắt ngang luồng suy nghĩ của cô bằng tiếp tục đề nghị siết chặt sự an toàn cho cô, bao gồm cả việc đặt một cái chốt cửa và nuôi một con chó.

"Ồ, nhưng chúng tôi có một con chó. Ý tôi là người đàn bà ở căn hộ bên cạnh có một con chó. "Cái gì đã xảy ra với bà ta. "Ồ, không. Tôi tự hỏi không biết hắn ta có đột nhập vào nhà của June không? Ngôi nhà này được chia thành hai căn đấy, ông có biết không." Cô nuốt vào. "Ông nghĩ ông có nên kiểm tra không hả? Bà ấy không có ở nhà vào cuối tuần này, tạ ơn chúa. Bà ta đi thăm chị gái và đưa Ralphie đi theo. "

"Tôi sẽ đi nhìn xung quanh," viên cảnh sát trẻ tuổi cho biết sau khi nhận được một cái gật đầu từ cấp trên, sau đó lo lắng nhìn Brant trước khi rời khỏi phòng, như thể vui mừng khi thoát ra khỏi bên dưới dáng vẻ mạnh mẽ như vậy.

Viên cảnh sát già liếc nhìn Kia. "Có ai ở lại đây với cô tối nay không, cô Benton? Một cái gì đó như thế này có thể hoàn toàn làm người ta mất bình tỉnh khá trầm trọng. "

"Tôi sẽ ở lại với cô ấy," Brant nói trước khi cô có thể mở miệng.

Cô giật bắn cả người. Brant không thể ở lại đây. Cô chỉ là không thể . "Tôi có thể tự chăm sóc mình. Tôi không cần bất cứ ai. Tôi -"

"Sẽ ra sao nếu như hắn ta quay trở lại?" Brant cắt ngang lời nói của cô.

Lời nói tuôn ra đông cứng trên môi cô. Bằng cách nào đó cô xoay xở để cười gọn lỏn.

"Hắn sẽ không quay lại đâu. Hắn ta đã có cái hắn muốn. "

"Hắn ta muốn gì?"

Cô rùng mình và ôm chặt hai cánh tay trần. “Thôi đi. Anh đang dọa em à. "

"Đúng, Em chắc có lẽ vô cùng sợ hãi," anh nói, đứng thẳng không tựa vào bồn rửa chén. "Em có một cánh cửa bị hư ổ khóa và không có ai ở đủ gần để nghe em kêu la." Quai hàm anh bạnh ra, làm cho anh trông có vẻ cay độc và nguy hiểm. "Anh sẽ ở lại."

Cảm giác nhẹ nhõm ngớ ngẩn làm sao. Cô có lẽ sợ Brant nhiều hơn, sợ cái thu hút của chính mình đối với anh hơn là bị cướp lần nữa. Chỉ với điều kiện là khi nào tên cướp quay lại, hắn ta ắt hẵn không những có thể muốn cướp cô mà còn có thể muốn nhiều hơn thế ....

"Tôi thực sự nghĩ rằng đây là một ý hay, cô Benton," viên cảnh sát già dỗ ngọt, nhìn cô giống y như một ông bố, nhắc cô nhớ rằng họ không ở một mình.

Cô ngậm đắng nuốt cay. "Vâng, tất nhiên rồi."

Ngay sau đó viên cảnh sát trẻ bước trở lại vào nhà bếp, ngắt lời họ. "Mọi thứ ở nhà kế bên đều tốt đẹp cả." Anh ta ném một cái nhìn sang cấp trên. "Trung sĩ, cuộc gọi mà chúng ta đang chờ vừa mới tới."

"Được rồi." Người đàn ông lớn tuổi đứng thẳng và ngay lập tức đưa cuốn sổ ghi chép vào trong túi. "Chúng ta sẽ liên lạc," anh nói với họ một cách nhanh chóng rồi đi về.

Một khoảng im lặng căng thẳng kéo dài giữa cô và Brant, sau đó cô hắng giọng, quyết tâm đâu ra đó như có thể được. "Tôi sẽ chuẩn bị đi văng cho anh."

Miệng của Brant nhếch lên. "Tôi e rằng tôi sẽ có được chỗ ngủ rộng hơn trên chiếc ghế hai chỗ ngồi trong phòng khách nhà em."

Cô cảm thấy như thể hơi thở của mình mắc nghẹn. Có phải anh đang đòi chia sẻ giường của cô không? Trên cơ thể mệt mỏi rả rời của cô.

Vâng, có lẽ không phải là cơ thể mệt mỏi của cô, cô trầm ngâm, vội vã đến tủ lạnh để lấy nước lạnh. "Chuyện đó không thành vấn đề? Để ở lại tỉnh táo và bảo vệ em? "Cô nhấc bình nước lạnh ra, gần như bị xúi giục giữ nó lên trán để hạ hỏa mình. "Dù sao, nó mở ra thành một chiếc giường sofa. Anh sẽ có rất nhiều chỗ. "

Anh bắt đầu nới lỏng cà vạt. Tốt. Anh thích được duỗi thẳng người. "

“Việc này chắc hẳn mới lạ đối với anh," cô nói trước khi có thể ngăn mình lại.

Cái nhìn trong mắt anh chứa đựng một tia dâm dục. "Em nói nghe cứ như có đàn bà trên giường anh mỗi ngày."

Cô giả vờ ngu dốt. "Ý của anh là không có hả?"

"Em yêu, anh chưa kết hôn. Anh chỉ cho phép một người đàn bà trên giường khi đang tìm kiếm cảm xúc nào đó. "

"Cái mà em nói là hàng ngày," Cô đặt bình nước trên băng ghế và đi về phía cửa hành lang. "Em sẽ lấy cho anh một chiếc chăn," cô nói trước khi anh có thể trả lời. Cô phải ra khỏi phòng đó hoặc cô sẽ bóp cổ anh bằng hai bàn tay trần của cô. Hoặc là điều đó hoặc làm nghẹt thở anh bằng một trong những chiếc gối cô định lấy cho anh.

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh anh vang lên đánh thức Brant dậy bắt đầu một buổi sáng kế tiếp. Có vẻ như anh chỉ vừa mới ngủ, đang tròng trành và khó chịu hầu như suốt đêm, đổ lỗi cho ghế sofa nhưng thừa biết đó là vì người phụ nữ gợi tình nhất còn sống nằm trên chiếc giường cách anh không quá vài mét, chỉ với một bức tường mỏng giữa họ.

Vì thế anh đã không đánh giá đúng việc bị đánh thức lúc đó. "Vâng?" anh quát vào ống nghe.

Một khoảng khắc im lặng, sau đó giọng nói của một người đàn ông được truyền lại qua đường dây. Brant!"

Brant hấp háy mở mắt. "Phil?"

Người đàn ông đó hít mạnh vào. "Chết tiệt? Kia đâu? "

"Nghe đây, đó không phải những gì anh nghĩ," Brant gầm lên, bật ngồi dậy và lấy lại sự điềm tĩnh của mình. "Tối hôm qua có một người nào đó đã đột nhập vào nhà của cổ. Tôi ngủ ở trên ghế sofa để có thể trông chừng cổ, mọi chuyện là vậy. "

"Cô ấy có ổn không?" Phil hỏi, lo lắng lúc bấy giờ.

"Cô ấy có run sợ một chút tối qua, nhưng tôi chắc cô ấy sẽ khỏe dưới ánh sáng ban ngày."

Anh nhìn lên và thấy Kia đứng ở cửa. Đôi mắt xanh của cô còn ngái ngủ, mái tóc vàng rực của cô rối bù một cách gợi tình, không một chút trang điểm trên gương mặt xinh đẹp của cô khi cô quấn quanh eo chiếc khăn thắt lưng được làm bằng một vật sáng tạo màu xanh óng ánh. Cô trông rất lộng lẫy xinh đẹp vô cùng làm anh phải ngăn mình không ném điện thoại xuống và cướp đoạt cô ngay tại chỗ.

"Tôi mừng vì anh đã ở đó với cô ấy," Phil nói chậm rãi, lôi kéo ý nghĩ của Brant ra xa người đàn bà trước mặt anh. Phil vẫn còn nghe có vẻ phiền muộn.

"Phil, tôi chắc cô ấy thích có anh ở đây hơn," anh nói, quan sát đôi mắt cô đã trở nên hoàn toàn tỉnh táo lúc đề cập đến tên người đàn ông kia.

"Có phải là Phillip không?" Cô nói, bước vào phòng và vội vã đi về phía anh. Ngay tức khắc Brant có thể cảm thấy sức nóng nữ tính của cô cuộn quanh anh. Có thể nghe tiếng sột soạt mượt mà của đùi cô. Hơi thở hổn hển nhẹ nhàng của cô đến gần hơn và gần hơn. Nếu như anh đưa tay ra, có lẽ anh hoàn toàn có thể vuốt ve cô.

Thay vào đó anh lại đưa điện thoại. "Vâng, đó là Phil."

Cô giật lấy nó cho mình và ngay lập tức quay lưng lại với anh. "Phillip? Có phải Brant đã giải thích chuyện gì đã xảy ra phải không?" Cô khẽ rùng mình. "Thật khủng khiếp. Em không thể tin nổi có ai đó đã làm việc này." Cô lắng nghe một lúc, rồi nói," Hắn ta đã phá vỡ các cửa kính. Cảnh sát nghĩ rằng ... "

Cô tiếp tục nói chuyện, nhưng Brant đã ngừng lắng nghe. Và anh đã gần như ngừng thở. Cô không biết điều đó, chỉ là với ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu vào trong phòng anh có thể nhìn xuyên qua lớp áo ngủ mỏng như tơ tới đường nét mông cô. Chúa ơi, anh muốn lướt hai bàn tay anh lên đó biết bao. Chúng sẽ rất mượt mà cho anh sờ mó.

Rên rỉ thầm kín, anh tựa đầu vào gối và nhắm mắt lại. Chết tiệt, anh phải dừng lại thôi. Cô ấy không đáng nhìn … không đáng muốn ... ....

"Brant?"

Có phải cô đã gọi tên anh bằng cái giọng khàn khàn như vậy không ? Như thể cô là người tình của anh, đang chờ đợi anh khuấy động. Việc tiếp theo, cô muốn vươn tay ra chạm vào anh ....

"Vâng?" Giọng anh nghe có vẻ cộc cằn, giống như hồi đêm anh vừa mới nói.

"Anh tỉnh chưa?"

"Chưa. Tôi luôn luôn nói chuyện trong khi ngủ," anh giễu cợt và mở mắt ra. Thất vọng lan truyền qua anh khi anh thấy cô đã di chuyển ra khỏi vùng ánh nắng mặt trời.

Cô mím chặt môi. "Đó là một điều mà tôi sẽ không bao giờ tìm hiểu."

"Không ư, em sẽ không, phải không?" Và đột nhiên đó là hối tiếc lớn nhất đời anh. Miệng anh nhăn nhó. Được rồi, chuyện đó và thành ra dính dáng với Julia suốt nhiều năm trước đây. Cô ấy không quá ngây thơ khi chạy trốn và kết hôn với em trai của anh.

Anh ném chiếc chăn ra phía sau và đong đưa đôi chân qua cạnh giường sofa, quần xịp màu đen là vật che đậy duy nhất của anh. "Nói cho tôi biết. Phillip có bao giờ nói trong lúc ngủ không?" anh hỏi, buộc mình phải nhớ người đàn bà này thuộc về ... và thứ mà cô quan tâm tới.

Tiền.

Cô nở một nụ cười vui vẻ thư thái. "Chỉ có tiếng thì thầm êm ái không có gì lọt vào tai tôi."

Lòng ghen dữ dội quất qua anh. Nó phải là anh người thì thầm vào tai cô. Anh người đã nằm bên cạnh cô. Người đã làm tình với cô. Đó là điều cảm thấy đúng. Không phải cô và Phillip. Từng phút một anh dần dần trở nên chắc chắn hơn về nó.

Anh đưa tay xuống quần. Lạy Chúa, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tại sao anh đột nhiên cảm thấy không đúng về hai điều đó? Có điều gì đó mà anh hoàn toàn không thể đặt ngón tay của mình vào. Một cái gì đó rất quan trọng. Tuy nhiên, tất cả anh nhận được là một cảm giác chịu đựng mà anh không thể tống khứ. Và một cơn cực kỳ đói khát Kia Benton không thể nào dừng lại.

"Anh có muốn dùng cà phê trước khi đi không?"

Với cái giọng nói chuyện xã giao của cô, anh nhìn lên và bắt gặp cô đang đánh giá vùng ngực trần trụi và chiếc bụng phẳng lì của anh. Mặc dù vừa mới được đính hôn nhưng cái nhìn trong mắt cô nói rằng cô muốn anh.

Cơ bắp anh ngay lập tức căng thẳng khi anh rít lên và hỏi câu hỏi mà đánh anh từ trong hư không. "Tại sao cô không gọi Phillip tối qua?" Đột nhiên anh thấy thú vị là cô đã không bỏ đi chạy đến chồng chưa cưới của mình sau vụ trộm này.

Cô gần như muốn bỏ đi, nhưng bây giờ mi mắt cô rung rinh, như thể câu hỏi này làm cô giật nảy mình. "Hả? Ơ ... Tôi không muốn làm anh ấy lo lắng."

"Nếu em là vợ chưa cưới của tôi, tôi muốn em làm tôi lo lắng."

Cô thấm ướt đôi môi chao ôi quá ư hấp dẫn. "Anh biết anh ấy mệt mỏi và đang đau nhức khi rời khỏi bữa tiệc mà."

"Tôi vẫn sẽ muốn biết không biết em có gặp nguy hiểm không."

Cằm cô hất lên. "Phillip không giống như anh, Brant."

Không, anh ấy không có giống phải không? Phillip là một người đàn ông chỉ có một phụ nữ. Và người phụ nữ đó là Lynette Kelly, về điều đó đột nhiên Brant chắc chắn. Kể từ khi anh nhìn thấy phản ứng của Phillip với cô bạn gái cũ tại bữa tiệc Giáng sinh đêm qua, cảm giác này đeo bám anh dai dẳng. Và còn về phản ứng của Lynette đối với Phillip thì sao? Cả hai người vẫn còn yêu nhau, không nghi ngờ về điều đó.

Brant nhìn Kia và tự hỏi không biết cô có biết không. Chắc chắn cô đã nhận thấy chuyện này không ổn?

"Quên cà phê đi," anh rít lên khi anh nhanh chóng mặc áo sơ mi vào và chộp lấy áo khoác. Anh phải ra khỏi đây trước khi anh làm hoặc nói điều gì làm anh hối tiếc. Phillip chắc hẳn còn yêu Lynette, nhưng anh ta rõ ràng là đã không sẵn sàng để làm bất cứ điều gì về nó. Và Kia phải cám ơn ngôi sao may mắn của cô, cô đã tìm thấy một người đàn ông chẳng màng đến việc anh ta đang bị làm khánh kiệt.

Lờ đi cái mớ rối nùi căng thẳng đang hình thành trong dạ dày khi anh ngồi xuống lần nữa và bắt đầu mang vớ và giày. "Anh sẽ gọi thợ sửa khóa để anh ta sửa cửa cho em." Thực ra điều mà anh nên làm là kiếm một người nào đó nhốt cô thật kỹ. Chỉ có lúc đó đàn ông mới được an toàn với sắc đẹp và mấy trò trục lợi của cô.

"Tôi hoàn toàn có khả năng nhấc điện thoại lên."

"Tôi không nói em không làm được, nhưng tôi có thể làm cho nó sửa nhanh hơn. Tôi quen biết nhiều. "

"Ý anh là anh sẽ trả họ nhiều tiền hơn để sửa nó trong ngày hôm nay à?"

"Công ty có thể đủ khả năng."

Cô hít một hơi mạnh. "Đừng vô lý. Tôi sẽ không cho phép công ty trả tiền cho việc này. "

Miệng anh mím chặt lại thành một đường mỏng. Cô đang cố đánh lừa ai đó? Đây là một dấu hiệu phản kháng tốt nhất.

"Thế cô sẽ ngủ với cánh cửa mở rộng thêm một đêm nữa ư? " Anh đứng lên, chuẩn bị đi. "Tôi luôn luôn có thể trở lại và sử dụng ghế sofa của em lần nữa." Đó là một mối đe dọa điên rồ. Anh sẽ không bao giờ có thể đối xử thêm một đêm nữa mà không chạm vào cô. Và anh đã có những việc tốt hơn để làm ở lần này của anh.

"Tôi sẽ đi đến nhà trọ."

Hai hàm răng anh nghiến chặt. "Tốt thôi! Và khi em quay về nhà, các đồ đạc còn lại sẽ bị đánh cắp. " Không thèm chờ trả lời, anh bắt đầu đi về phía cửa. "Trong vòng một giờ nữa sẽ có người tới."

"Brant—" cô cảnh cáo, nhưng tiếng chuông điện thoại ngắt lời cô.

"Nghe đi," anh nói và ra khỏi nhà trước khi cô có thể hỏi thêm được một lời nào. Cái mà anh cảm thấy thích thú là cô đã không nhắc đến việc ở lại nhà của Phillip, khi mà việc đó có thể là một giải pháp lý tưởng. Có lẽ cô đang kiên trì để được một đám cưới trong trắng, anh đăm chiêu bất nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.