Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 9: ác mộng của nam .




EDIT BY XIAO YU

“Mỗi lần đi sau lưng Lục Lập Phong, không biết có phải liên quan đến không khí hay không, nhưng Diêu Tinh Thần đều có cảm giác mình theo chân anh đi giết người, hơn nữa còn là đi diệt môn.”

Lúc nhân viên y tế 120 đến, Tiểu Hỏa đột nhiên siết chặt tay người đàn ông kia.

Lục Lập Phong nhìn Diêu Tinh Thần giống như cô tựa hồ biết người này, anh cố gắng suy nghĩ lại một chút, tính trước tính sau thế nào cũng cảm thấy người này rất quen mặt, lục tung đầu óc của mình lên để tìm kiếm mặt mũi của cậu ta, nhưng từ đầu đến cuối đều không sao nhớ ra được tên người này.

Khí lực Tiểu Hỏa vô cùng yếu ớt, người đàn ông kia hất tay cô ấy ra, nhưng cô ấy lại càng nắm chặt.

Lục Lập Phong thấy vậy theo bản năng lập tức tiến lên phía trước, dùng sức cầm lấy cổ tay người đàn ông kia, ánh mắt không nghi ngờ gì nữa trông vô cùng bá đạo mạnh mẽ, chính là ánh mắt của người anh khi bảo vệ em gái.

Người đàn ông kia vùng ra, Lục Lập Phong lại dùng một chút lực nữa khiến anh ta không vùng ra được, anh ta nhàn nhạt nhìn Lục Lập Phong một cái, mím môi, nắm lấy tay Tiểu Hỏa.

Quá trình này tuy chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng lại để cho Diêu Tinh Thần thấy được một mặt khác không giống Lục Lập Phong ngày thường.

Ngoan cố, bá đạo, không giống với dáng vẻ “dễ bắt nạt” như mọi ngày.

Diêu Tinh Thần dường như có thể cảm nhận được tình yêu thương cưng chiều của Lục Lập Phong đối với Lục Phong Hỏa, cũng giống như bản năng bảo vệ của người anh trai khi thấy em gái của mình bị bắt nạt, không có lý trí, không có đúng sai, chỉ có bảo vệ.

Với cả thật không nhìn ra, anh lại có sức mạnh lớn như vậy, thế mà trước kia cô luôn một mực coi anh là thư sinh yếu đuối.

Người đàn ông kia rời đi cùng xe cứu thương, đám người Diêu Tinh Thần, Lục Lập Phong cùng Đường Bản dùng xe của ba người chạy đến bệnh viện.

Ngồi trong xe, sắc mặt Lục Lập Phong không tốt lắm, Đường Bản lại càng không tốt, lông mày Diêu Tinh Thần từ đầu đến cuối đều cau chặt, giống như đang nghi ngờ điều gì đó.

“Người này, có quan hệ thế nào với Tiểu Hỏa?” Lục Lập Phong hỏi Đường Bản.

Đường Bản hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đưa một tay lên bên mép, làm động tác giống như vuốt vuốt râu.

“Chắc là người cô ấy thích …” Giọng nói Đường Bản rất thấp, rất thấp.

“Bạn trai?” Lục Lập Phong hỏi lại.

“Không phải, bọn họ kiểu như quen biết nhau lâu thôi. Trước kia Tiểu Hỏa nói với tôi, mấy năm trước, bệnh tim của cô ấy tái phát nên phải nằm viện một thời gian, khi đó …”

Khi đó Lục Phong Hỏa vẫn còn đang học lớp mười hai, là một thiếu nữ hoạt bát lại hướng ngoại.

Từ nhỏ, người nhà anh lúc nào cũng nuông chiều Lục Phong Hỏa, em gái nhỏ muốn cái gì cho cái đó, nhất là người làm anh trai như Lục Lập Phong đây, anh từng nói, chỉ lần cô ấy nghe lời anh, anh có thể để cuộc sống của Tiểu Hỏa giống hệt như công chúa. Quả thực khoảng vào năm lớp mười hai chẳng ngờ cô vì không muốn dậy sớm tự học, lại có thể giả bộ như bệnh tim của mình tái phát để nằm viện thêm mấy ngày nữa.

Lục Phong Hỏa lại không cảm thấy mình được nuông chiều từ bé, cô ấy chỉ cảm thấy cuộc sống này quá nhiệt tình với mình, hơn nữa lại quá đẹp đẽ mà thôi. Ví dụ như, cô ấy nằm trong phòng bệnh cũng có người mang đĩa CD có nhạc cô thích lên xua tan phiền muộn, lại có những loại hoa tươi có thể khiến mùi nước khử trong trong bệnh viện tan biến …

Người trong bệnh viện kì thực cũng không tính là nuông chiều vị đại tiểu thư này.

Y tá trưởng và các y tá khác mở ra một cuộc họp nhỏ, bảo một người đi khuyên nhủ vị đại tiểu thư này một chút.

“Tôi không đi đâu, người ta có tiền người ta muốn đem vip biến thành cái gì là quyền tự do của người ta. Chủ yếu là bởi vì anh trai của cô ấy quá đẹp thôi, tôi còn phải trông cậy vào cô em chồng trước mặt để lấy một phiếu cho tương lai của tôi chứ!”

“Tiền lệ thế nào?” Bỗng có một bác sĩ trẻ cả người mặc áo khoác dài màu trắng đi đến.

“Tiểu Tiêu à cậu tới đúng lúc thật đó!” Rốt cuộc y tá trưởng cũng tìm được cứu tinh của mình, kéo kéo cánh tay bác sĩ nọ: “Cậu là bác sĩ thực tập được nhiều cô gái trong viện chúng ta thích nhất đó ….”

Lời còn chưa nói hết, đã có một y tá khác mở miệng xen vào: “Trừ Trì Mục nhà tôi ra!”

Ánh mắt Tiêu Dật lạnh lùng quét tới, y tá kia chống đỡ không nổi, vội vàng sửa lại: “Cậu đẹp trai nhất, cậu đẹp trai nhất! Đẹp trai nhất trong tất cả sinh viên năm nhất của đại học B luôn! Ha ha!”

Trên gương mặt Tiêu Dật không mảy may xáo động, yêu dã cười một tiếng, đưa tay véo chóp mũi của y tá kia một cái.

“Cái này thì không phải nói.”

Y tá kia ngượng ngùng, cúi đầu mỉm cười.

Tiêu Dật chỉnh lại báo blouse trắng của mình, thu hồi vẻ đùa giỡn trên mặt, cao giọng, nghiêm túc nói: “Không cần mọi người nói, tôi đã sớm muốn chỉnh đốn lại cái người mắc bệnh công chúa này rồi, dì Trương phòng bên cạnh đã phản ánh với tôi bao nhiêu lần rồi, cô ta nghĩ nơi này là phòng riêng của cô ta chắc? Lại còn bật nhạc, ha.”

“Vỗ tay!” Y tá trưởng nở nụ cười tuyên dương nhìn anh ta: “Chúc mừng thống soái Tiêu Dật của chúng ta xuất chinh!”

Tiêu Dật nhếch môi, tự phụ cười một tiếng, giữa bao ánh mắt chờ mong của những y tá khác, đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Lục Phong Hỏa.

Lục Phong Hỏa đang nghe nhạc Michael Jackson, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng lững thững đi tới, tắt loa của cô đi rồi tiện tay để sang chỗ khác.

“Anh làm gì thế?!” Lục Phong Hỏa chưa từng thấy ai ban ngày ban mặt mà dám lấy đồ mà cô thích, cả giận quát một tiếng.

“Người đẹp, chất lượng loa đài của cô thật đáng khen ngợi, tôi ở cách xa cô cả một tầng giữ xác mà vẫn còn nghe thấy, mấy thi thể kia nói với tôi muốn tới đây mượn dùng một chút, bọn họ ở âm phủ cùng MJ [1] chà đĩa suốt, nhưng mà bối cảnh thiếu mất âm nhạc.”

[1] MJ: viết tắt của Michael Jackson.

Lục Phong Hỏa lập tức nổi giận: “Anh là ai hả! Dựa vào đâu mà dám động vào tôi?”

Tiêu Dật tung áo blouse trắng của mình một cái: “Không nhìn thấy sao? Bên ngoài là bác sĩ, bên trong là ân nhân cứu mạng của cô đó.”

Lục Phong Hỏa bị chọc tức, đứng phắt lên, chân trần chạy tới đứng trước mặt Tiêu Dật, người cô ấy thấp hơn nhưng luận về khí thế không thua kém anh chút nào: “Đừng tưởng tôi không biết anh chỉ là một bác sĩ thực tập chưa tốt nghiệp đại học! Anh cứ thử động vào tôi xem, tôi sẽ mách với anh tôi!”

Tiêu Dật ôm loa đài quay người lại, mắt nhìn xuống người cô, trong lòng thoáng động, ánh mắt đột nhiên rét buốt, nguy hiểm nheo lại, đêm toàn bộ lời cô ấy nói ra trả lại:

“Đừng tưởng tôi không biết cô chỉ là một học sinh giả bệnh trốn học chưa tốt nghiệp cao trung, cô cứ thử đem bệnh viện biến thành nhà của cô xem, tôi sẽ đem chuyện cô giả bệnh ra mách với anh cô!”

“Anh!” Lục Phong Hỏa không phản bác được lời anh ta, ngược lại thêm chột dạ, tức giận giậm chân!

Tiêu Dật cúi đầu xuống, nhìn hai chân đang để trần của cô, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, ôm loa đài rời đi. Trước khi đi, anh bỗng để lại một câu khiến trái tim Lục Phong Hỏa loạn nhịp khó hiểu.

“Đi dép vào, lạnh.”

“Bạn trai?” Lục Lập Phong hỏi lại.

“Không phải, bọn họ kiểu như quen biết nhau lâu thôi. Trước kia Tiểu Hỏa nói với tôi, mấy năm trước, bệnh tim của cô ấy tái phát nên phải nằm viện một thời gian, khi đó người này đang làm thực tập ở bệnh viện, không biết hai người họ quen biết nhau thế nào, Tiểu Hỏa … rất mê anh ta …”

Lục Lập Phong cầm tay lái, quay đầu nhìn sang Diêu Tinh Thần đang ngồi kế bên mình nay đang trầm mặc dị thường.

Dường như Diêu Tinh Thần cảm thấy ánh mắt của anh cứ chăm chú trên người mình, cô quay đầu lại liếc anh một cái.

“Anh nhìn tôi làm gì …?” Cô hỏi.

“Em chột dạ cái gì?” Lục Lập Phong thu hồi ánh mắt.

“Chột dạ? Anh chắc mình đang nói tôi đấy à? Tôi chột dạ? Con mắt nào của anh thấy tôi chột dạ vậy?”

Lục Lập Phong yên lặng vài giây: “Người kia, em biết đúng không?”

”... Biết!” Giọng Diêu Tinh Thần nhẹ bỗng.

Lục Lập Phong không biểu cảm gì, cũng không nói chuyện.

Đường Bản ngồi phía sau vẫn còn đang đắm chìm vào giữa suy tư của chính mình, bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói: “Đúng rồi, Tiểu Hỏa nói, người kia đã từng khen cô ấy, nói cô có đôi mắt rất đẹp, giống như người con gái mà anh ta yêu sâu đậm.”

Lục Lập Phong không lên tiếng, biểu tình của Diêu Tinh Thần ngược lại lại có mấy phần thay đổi.

Đường Bản vỗ chỗ ngồi Lục Lập Phong một cái, oán hận nói: “Lục ca, anh nghe xem, người nói mấy lời này có phải đến chín mươi tám phần trăm là kẻ chuyên đi lừa tình không? Thủ đoạn tán gái quê mùa hết sức! Lại còn ánh mắt cô rất đẹp … giống như người con gái tôi yêu sâu đậm … Tôi nhổ vào! Anh ta coi mình là Dương Quá đấy à?”

Đến bệnh viên, Lục Lập Phong lái xe vào hầm đỗ xe.

Diêu Tinh Thần từ trước tới nay luôn bất hòa không cùng một chiến tuyến với Đường Bản, lúc này lại gật đầu khen Đường Bản: “Chuẩn chuẩn chuẩn, tôi cũng thấy thế!”

“Đúng không đúng không!” Đường Bản bị đố kị che mờ đôi mắt, dùng sức vỗ vai Diêu Tinh Thần một cái: “Tôi biết kiểu gì chúng ta cũng có tiếng nói chung mà!”

“Ha …” Bỗng nhiên Lục Lập Phong từ nãy đến giờ không nói gì lại cười lạnh một tiếng, xe vừa tắt máy, anh liền quay đầu nhìn về người phụ nữ bên cạnh.

Ánh sáng ở hầm đỗ xe hơi tối, ngũ quan trên gương mặt anh nhìn càng trở nên sâu sắc, ánh mắt lướt qua đôi môi màu mực trên gương mặt cô, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt cô.

Diêu Tinh Thần không biết tại sao lại bị anh nhìn như vậy, rụt cổ lại, nhích người lùi về phía sau một chút.

“Sao lại nhìn tôi! Lục Lập Phong anh có biết anh làm như vậy trông đặc biệt giống biến thái không? Giờ anh qua cái bệnh viện kinh dị kia diễn xác chết biến thái sống dậy cũng không cần hóa trang đâu đấy.”

Lục Lập Phong hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nheo mày, nhẹ nhàng hít một hơi, trầm giọng nói: “Em không biết đôi mắt mà anh ta nói là của em à?”

“Hả?” Đường Bản kinh ngạc, vội vàng nhảy từ phía sau lên, bò lên ghế trước ngồi cách Diêu Tinh Thần rất gần, tỉ mỉ nhìn đôi mắt của Diêu Tinh Thần.

Cả người Diêu Tinh Thần bỗng cứng đờ chốc lát, đột nhiên lộ ra gương mặt so với Diêu Minh [2] còn khó coi hơn, 囧 [3] cười: “Ha – anh ta mù mẹ nó rồi! Mắt Tiểu Hỏa là mắt một mí mà!”

[2] Diêu Minh: là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association.

[3]囧: pinyin “jiong”, biểu tượng khuôn mặt đớ ra, phiền muộn, bi thương, bất đắc dĩ, bó tay, tóc vàng hoe…

Đường Bản gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, mắt Tiểu Hỏa một mí! Tinh Tinh của chúng ta là mắt hai mí, không giống nhau tý nào hết!”

Lục Lập Phong cười lạnh, lúc cô nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười kia khiến sau cổ Diêu Tinh Thần lạnh buốt, cô hung hãn nhéo anh một cái, làm một động tác cắt cổ, nói từng câu từng chữ: “Lục Lập Phong, xem ra anh muốn tôi diệt cái miệng của anh rồi.”

Trong lòng Lục Lập Phong đã hiểu rõ, anh cười châm biếm, không nói gì thêm nữa, đẩy cửa xuống xe, ba người đi từ trong bãi đỗ xe ra, cô và Đường Bản đi theo sau lưng anh, bước vào bệnh viện.

Mỗi lần đi sau lưng Lục Lập Phong, không biết có phải liên quan đến không khí hay không, nhưng Diêu Tinh Thần đều có cảm giác mình theo chân anh đi giết người, hơn nữa còn là đi diệt môn.

Lục Phong Hỏa không có gì đáng ngại, đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Lục Lập Phong và Đường Bản cùng ngồi bên mép giường chông chừng cô ấy.

Diêu Tinh Thần đối với cô em chồng này không có hứng thú, ngay cả quan tâm cũng không muốn nói, ngồi ở trên ghế một lúc, sau đó liền lặng lẽ đi ra ngoài.

Hành lang bệnh viên rất dài, rất sáng, Diêu Tinh Thần nhìn về điểm cuối phía xa, cũng không tìm được người mà cô muốn tìm.

Đi được một đoạn, cô thấy một cánh cửa thoát hiểm, bên trong cửa thoát hiểm là một chiếc cầu thang, trong hành lang VIP cực kì yên tĩnh, chỉ cần thoáng qua cũng có thể nghe thấy âm thanh bóc giấy sột sột soạt soạt.

Diêu Tinh Thần dừng bước, lui về, tay đặt lên nắm đấm của cửa thoát hiểm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

“Két —-“

Tiếng mở cửa vang lên, âm thanh sột soạt kia cũng ngừng lại.

Diêu Tinh Thần đứng bên cạnh cửa, mặt không cảm xúc ôm bả vai nhìn người đàn ông trước mắt mình.

Anh ta đang ngồi trên một bậc của cầu thang, đôi chân dài cong lại, cắn một miếng, thanh sô cô la bọc giấy chỉ còn một nửa, nhưng cậu chỉ cắn một miếng nhỏ, còn để lại dấu răng chỉnh tề rõ ràng.

Tiêu Dật, bạn học chung kiêm bạn cùng phòng thời đại học của Trì Mục, đều là hai nhân vật có chỉ số nhan sắc cao lúc nào cũng làm rung trời chuyển đất trong khoa, giờ nghĩ lại, cảm giác trong những ngày đến trường đó cũng thực thú vị.

Tiêu Dật trong lòng những nữ sinh ở đại học B thì chính là nhân vật luôn khiến người khác yêu mến, nhưng anh ta trước mặt Diêu Tinh Thần, cũng chỉ là một tên nam sinh thúi mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy khoảng thời gian kia tuy có mấy phần đã phai mờ màu sắc, nhưng vẫn có những phần vẫn sáng tươi như cũ. Nhất thời, ưu tư phức tạp trong lòng cô nổi lên cuồn cuộn, có lẽ đối phương cũng nghĩ như vậy.

Tiêu Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Hai người yên lặng mặt đối mặt nhìn nhau mười giây, đột nhiên không hẹn mà cùng bật cười.

Tiêu Dật vẫn còn bộ dạng ngang ngược như trước, mang theo chút xấu xa và dáng vẻ không đáng tin của mình, trên gương mặt tuấn tú giờ đây có góc cạnh sâu sắc, da dẻ không còn non nớt như hồi đi học, ngoài ra không có gì thay đổi.

Tiêu Dật nhìn cô một chút, vỗ vỗ chỗ ngồi của bậc thang bên cạnh mình, cắn tiếp một miếng sô cô la.

Diêu Tinh Thần đi đến, ngồi xuống bên cạnh người anh ta, nhìn bộ đồ dùng để biểu diễn trong nhà ma anh ta vẫn chưa kịp cởi ra – áo blouse trắng nhuốm máu đỏ – giễu cợt cười.

“Em gái anh … Không phải con bé nói anh đang ở làm bác sĩ ngoại khoa mổ thận ở Singapore à?”

Tiêu Dật cười khổ lắc đầu: “Bệnh viện ngoại khoa mổ thận chứ không phải là bệnh viên tâm thần kinh dị à?”

Diêu Tinh Thần sửng sốt một chút, bệnh viện mổ thận … bệnh viện tâm thần …

Diêu Tinh Thần vỗ gáy: “Má nó! Thiếu chút nữa quên cmn mất quê của anh ở Thiểm Tây luôn!”

Tiêu Dật bật cười, lắc đầu một cái, lại cắn sô cô la.

“Thế làm sao, mắc bệnh đau bao tử nên đói hả?” Diêu Tinh Thần hỏi.

“Ừ, buổi sáng quên ăn.”

Bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện nên Diêu Tinh Thần cũng không ăn cơm trưa, vừa nhìn thấy anh ăn sô cô la, cô cũng sờ bụng mình một cái, nhất thời trong bụng phát ra âm thanh ọc ọc.

“Em cũng chưa ăn à?” Tiêu Dật nhìn cô, giống như đang cười nhạo.

“Em là phụ nữ có thai, mau đói.”

Tiêu Dật sửng sốt một chút, trong mắt có mấy tia phức tạp xẹt ngang qua, lóe lên rất nhanh rồi chợt biến mất, đem thanh sô cô la đã ăn hết một nửa trong tay ra đưa cho cô.

“Cho em này.”

Diêu Tinh Thần nhìn thanh sô cô la vẫn còn dấu răng của anh, Tiêu Dật và cô nhìn nhau, cô nhận lấy, đưa lên miệng cắn một miếng.

Tiêu Dật chớp chớp mắt nhìn dáng vẻ cô ăn sô cô la chằm chằm, bỗng nhiên cúi đầu xuống, khủy tay đè lên đầu gối, xoa xoa tay, nhàn nhạt mở miệng:

“Thế nào, ý anh là cắt mắt hai mí có cảm giác thế nào?”

Bàn tay đang cầm sô cô la của Diêu Tinh Thần ngừng lại trong chốc lát, sau đó lập tức đưa tay dí vào đầu anh ta một cái: “Mồm miệng vớ vẩn! Anh nói ra làm gì! Đây là công việc của người ta yêu cầu nghe chưa, thời đại này người trong nghề chúng em ai cũng làm thế cả, xem ra anh muốn em diệt cái miệng của anh rồi đúng không?”

Đầu Tiêu Dật bị cô đẩy vụt một cái, nửa bên mặt nghiêng sang một bên, bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.