Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 21: Tôi sẽ không tha thứ cho ai làm hại anh ấy như thế




EDIT BY CHERYL CHEN

“Thành công rồi,” Diêu Tinh Thần nói: “Tiểu đồ cổ, thấy anh hạnh phúc, em cũng rất vui vẻ, thực sự.”

Tô Tiểu Mạt đẩy cửa vào nhà hàng, Diêu Tinh Thần trốn đằng sau cửa nhà vệ sinh, liếc qua liếc lại hai người.

Tô Tiểu Mạt ngồi phía đối diện Lục Lập Phong, hỏi một câu, đoán là hỏi Diêu Tinh Thần đi đâu rồi, Lục Lập Phong chỉ hướng nhà vệ sinh trả lời cô. Ánh mắt anh âm thầm nhìn Diêu Tinh Thần, Diêu Tinh Thần giơ ngón cái khen ngợi.

Lục Lập Phong nhếch miệng, thu ánh mắt lại nhìn Tô Tiểu Mạt.

Tô Tiểu Mạt áo trắng quần đen, cách ăn mặc rất khéo léo. Không thể không khen ngợi rằng, từ khi bắt đầu đến trường, cô đã là một nữ sinh ưu tú, cao ráo xinh đẹp, đôi mắt luôn tỏa ra sự kiêu ngạo. Cô luôn là người đứng đầu đội hình, rất thích mách lẻo. Mấy nam sinh đều sợ cô, có người còn rất ghét cô.

Sau khi lên đại học, cô đột nhiên thay đổi phong cách, không còn buộc đuôi ngựa thật cao mà uốn xoăn đuôi, thường mặc quần áo trắng, dùng nước hoa hương nhài như một đóa hoa ưu mỹ. Nam sinh yêu thích cô ngày một nhiều, chỉ có Lục Lập Phong biết, sự mạnh mẽ, tùy hứng của cô, vĩnh viễn không thay đổi.

Diêu Tinh Thần thấy hai người không nói lời nào, rất lo lắng. Nhưng may thay, lát sau Lục Lập Phong rót một ly nước trắng dưa d cho Tô Tiểu Mạt.

Trời khá lạnh, động tác của anh như một vị thân sĩ, nhưng cũng rất thân mật.

Tô Tiểu Mạt nhận ly nước cám ơn, ngồi dựa vào ghế vuốt tóc, cúi đầu cắn môi.

Vẫn im lặng.

Diêu Tinh Thần thấy Lục Lập Phong rút di động gửi tin nhắn cho cô.

“Sàn nhà vệ sinh rất trơn, em ra ngoài đi.”

Diêu Tinh Thần cúi xuống nhìn, có nước trên sàn gạch.

Ánh mắt anh ý gì đây? Trông như ngàn vạn mũi đao.

Diêu Tinh Thần bước ra khỏi phòng vệ sinh.

“Bác sĩ Tô!” Diêu Tinh Thần ngồi cạnh Lục Lập Phong, vừa cười vừa chào.

Tô Tiểu Mạt cũng rất hào phóng: “Khi cô nói hẹn tôi ở đây tôi rất thích thú, vì… điểm tâm ở đây ăn cực ngon, cô biết không?”

“Thật sao?” Diêu Tinh Thần nói: “Thế thì để Lục Lập Phong cho chúng ta thử từng món một, Lục Lập Phong, anh gọi R đi.”

“Đồng ý với anh, về sau nói chuyện đừng dùng tiếng anh.”

Bình thường chọc ghẹo cô một hai câu, cô luôn đùa giỡn lại. Nhưng không hiểu tại sao cô bỗng nhiên trừng mắt nhìn anh: “Em cứ thích thế đấy, anh ngứa mắt thì cứ việc tìm người khác sinh con cho anh.”

Lục Lập Phong bị phản ứng của cô hù dọa, hơi bất ngờ, Tô Tiểu Mạt cúi đầu uống nước, giả vờ như không thấy.

Diêu Tinh Thần chớp chớp mắt với anh, Lục Lập Phong mới biết là cô đang diễn, mặt không biểu cảm đứng dậy: “Anh đi toilet.”

“Đi lâu một chút, tốt nhất đừng để em nhìn thấy anh.”

Mặc dù biết là cô cố ý, nhưng thấy cô nói như vậy, Lục Lập Phong hơi khó chịu, nhưng vì phải phối hợp nên anh vẫn nhẹ nhàng đi về hướng nhà vệ sinh, rồi từ cửa sau ra ngoài, lên xe hút thuốc.

Lục Lập Phong vừa đi, Diêu Tinh Thần đã thở ngắn thở dài.

Phụ nữ đúng là giả dối, rõ ràng không ưa người ta nhưng vẫn có thể thân thiết chuyện trò.

Tô Tiểu Mạt thấy hai người như vậy, thận trọng khuyên răn: “Không nên tức giận làm gì, cô đang mang thai phải chú ý sức khỏe.”

Diêu Tinh Thần than thở: “Cô có biết không, mấy người như Lục Lập Phong rất độc miệng, tôi sắp chịu hết nổi rồi…”

Tô Tiểu Mạt trong lòng nói, sao tôi không hiểu anh ấy được chứ? Tôi đã bị anh ấy dùng lời độc địa từ chối vô số lần, nhưng đương nhiên không thể nói ra ngoài.

“Tôi là bạn học của anh ấy, sao lại không hiểu chứ? Anh ấy quả thật có những lúc không biết cách dỗ dành phụ nữ.”

Diêu Tinh Thần lắc đầu: “Nếu không phải vì đứa bé này, tôi sẽ không làm đám cưới giả với anh ấy, cũng không bị anh ấy làm cho tức giận.”

Vừa dứt lời, Tô Tiểu Mạt khiếp sợ tột độ.

Diêu Tinh Thần suýt bật cười, nhưng nhanh tay bụm miệng.

“Đám cưới giả?” Tô Tiểu Mạt tò mò hỏi.

Diêu Tinh Thần buông thõng tay, lại thở dài: “Bác sĩ Tô, thật ra, tôi không hề có bạn bè gì. Chuyện này tôi chưa nói cho ai hết, chỉ giữ trong lòng rất khó chịu. Cô đã biết chúng tôi từ nhỏ, lúc đầu tôi muốn mời cô ăn cơm, không muốn làm cô chê cười,”

Tô Tiểu Mạt nghĩ thầm, tôi đến để chê cười cô đấy. Sau khi thăm dò cẩn thận, cô cảm thấy trong lời nói kia có rất nhiều tin tức, như muốn nói rằng, hôn nhân với Lục Lập Phong thật ra có ẩn tình.

Tô Tiểu Mạt không thể buông tha cơ hội bát quái này, sờ cổ mình, cười: “Thật ra, tôi vẫn luôn hiếu kì, lúc cô đi học với anh ấy như nước với lửa không thể dung hòa, không nghĩ rằng hai người có thể về cùng một nhà.”

“Chỉ là uống rượu gây họa.” Diêu Tinh Thần thở dài.

Tô Tiểu Mạt vừa nghe đã thấy quả thật Diêu Tinh Thần như lời Lương Mỹ Nhân nói, không có tâm cơ, nói mớm một hai câu là moi được hết chuyện.

Tô Tiểu Mạt hết sức chân thành nhìn cô, xoa xoa bàn tay cô, dịu dàng nói: “Tinh Thần, cô còn nỗi khổ tâm gì cứ nói ra, tôi sẽ giữ kín cho cô.”

Diêu Tinh Thần: “Cô hứa là sẽ không nói với người khác đi.”

“Đương nhiên rồi.”

“Tôi và Lục Lập Phong kết hôn đều là vì đứa bé, hai nhà chúng tôi rất thân nhau, có một lần tụ tập gặp nhau, uống mấy chén, say rượu mất hết lí trí, bị trúng chiêu. Mẹ tôi là tín đồ cơ đốc giáo, nhà anh ấy vừa có chị dâu đẻ non, Lục Lập Phong xin tôi sinh đứa bé này ra, sinh xong rồi ly hôn.”

Tô Tiểu Mạt kinh động: “Tại sao… hai người lại kết hôn được?”

“Chúng tôi đều không chịu nổi đối phương, anh ta mắc bệnh sạch sẽ, tôi lại là người tùy tiện. Nhiều thói quen sinh hoạt cũng không giống, tôi đành chịu đựng một thời gian, đợi sinh đứa bé ra rồi ly hôn.”

Nửa thật nửa giả, Diêu Tinh Thần chắp vá câu chuyện sao cho có lợi với Lục Lập Phong.

Tô Tiểu Mạt mắt sáng ngời, Diêu Tinh Thần vừa nhìn đã rõ, cô ta chưa từ bỏ ý định với Lục Lập Phong, còn thể hiện rõ rành rành.

Diêu Tinh Thần không khỏi cảm động: Tiểu đồ cổ, anh mà biết Tiểu Mạt vẫn đang chờ anh, nhất định sẽ cảm động phát khóc. Tốt quá rồi, thế này mới là chân ái!

Thấy Tô Tiểu Mạt sung sướng không nói nên lời, Diêu Tinh Thần lấy điện thoại ra để lên bàn, nói: “Bác sĩ Tô…”

“Gọi là Tiểu Mạt, Tinh Thần, về sau cứ gọi tôi là Tiểu Mạt.”

“Tiểu Mạt, thực ra, tôi hẹn cô ra đây có một việc cần kiểm chứng.”

“Tinh Thần, cô cứ nói đi.”

“Cả tôi và Lục Lập Phong trong lòng đều đã có người thương. Tôi thích người đàn ông của tôi, còn anh ấy cũng có một người con gái không buông bỏ được, nhưng tính tình anh ấy kì quái, canh cánh trong lòng. Có một lần uống say còn gọi tên cô.”

“Không thể nào!” Tô Tiểu Mạt cười tự giễu: “Tinh Thần, cô đang đùa tôi!”

Tô Tiểu Mạt mặt lúc hồng lúc trắng vì bị kích.

“Tôi nghe rõ ràng mà,” Diêu Tinh Thần vô cùng nghiêm túc: “Anh ấy gọi tên cô. Sau đó còn thừa nhận mà.”

“Không thể nào...” cô bị anh cự tuyệt nhiều như vậy, thái độ rất lạnh lùng.

Diêu Tinh Thần bật nửa đoạn ghi âm đằng sau cho Tiểu Mạt nghe, đoạn ghi âm rất dài, có tiếng bọn họ trêu đùa. Diêu Tinh Thần sợ Tô Tiểu Mạt nghe xong khó chịu trong lòng nên tua luôn, tìm đến câu quan trọng.

Giọng nói của Lục Lập Phong vang lên qua điện thoại —

“Mỗi lần… mỗi lần tôi trực nhật đều có thể thấy được cô ấy… Tôi nửa không muốn nhìn, nửa muốn nhìn…”

“Khi lên đại học, cuối cùng tôi cũng tình cờ gặp được cô ấy. Đôi khi chạm mặt nhau, tôi sẽ là người quay đi trước. Chúng tôi chỉ gặp thoáng qua, mỗi lần như vậy, tôi đều đứng lâu tại chỗ, tự nói với mình, không nên quay đầu lại.”

“Đại học úa khô khan, rồi tốt nghiệp, rồi đi làm, có khi một năm mới thấy cô ấy một lần, vì chúng tôi từng ở cùng một khu trong đại viện..”

...

Diêu Tinh Thần nhấn nút tạm dừng, nhìn biểu cảm của Tô Tiểu Mạt: “Ở chung một khu đại viện, là cô đúng không?”

“Không sai… nhưng…”

“Cùng trường đại học, đôi khi tình cờ gặp, mỗi lần gặp đều đi lướt qua nhau, là cô đúng không?”

“Quả thật anh ấy và tôi luôn lướt qua nhau… Những lúc thấy gương mặt lạnh lùng của anh ấy, tôi đương nhiên sẽ không bắt chuyện.”

“Chính anh ấy cũng nói, mỗi lần đều khống chế bản thân không được quay đầu lại nhìn cô.”

“Nhưng sao anh ấy phải khắc chế tình cảm của mình? Tôi vẫn thấy chuyện này không thể xảy ra.”

“Sau khi tốt nghiệp, hai người mỗi năm chỉ gặp một lần thôi à?”

Tô Tiểu Mạt gật đầu: “Bố tôi hàng năm thường sang nhà anh ấy chúc Tết, rồi bố con anh ấy cũng sẽ sang nhà tôi một chuyến, mỗi năm một lần gặp mặt… Nhưng mà, mỗi lần như vậy anh đều rất lạnh nhạt, đôi khi còn khó chịu với tôi, như tôi thiếu nợ anh ấy vậy.”

Diêu Tinh Thần nói: “Tôi thề, hôm sau anh ta tỉnh rượu, lúc tôi cho nghe ghi âm, anh ấy chính miệng thừa nhận, người anh ấy yêu là cô, Tô Tiểu Mạt. Nếu trước đây anh ấy vẫn kìm nén tình cảm của mình, nói không chừng cô thực sự nợ anh ấy cái gì, hay làm điều gì khiến anh ấy tổn thương tâm hồn.”

Tô Tiểu Mạt cau mày, ra sức suy nghĩ: “Thực sự tôi đâu có làm gì có lỗi với anh ấy... À! Hồi cấp ba tôi cũng hay yêu đương, lên đại học cũng quen mấy người…”

Diêu Tinh Thần vỗ tay: “Đúng rồi!”

Anh ta rất tức giận, vì cô không ngừng hẹn hò với bạn trai.

Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh: “Tinh Thần… lời cô nói đều là thật đúng không?”

Diêu Tinh Thần sờ bụng mình: “Tuyệt đối đúng.”

Tô Tiểu Mạt mau chóng phân tích một cách tỉnh táo trong đầu: Diêu Tinh Thần không có bất cứ lí do gì để lừa gạt mình, cho dù là nói đùa, bình thường phụ nữ đâu thể đem chồng mình đi bày tỏ với người khác, chứng tỏ rằng Diêu Tinh Thần không thích cuộc hôn nhân này là sự thật.

Diêu Tinh Thần trượng nghĩa, thành thật nói: “Tiểu Mạt, cô có thể kiểm tra thử xem, anh ấy là người tốt, tôi thật lòng hy vọng hai người có thể hạnh phúc.”

Diêu Tinh Thần nói, bỗng nhiên nhớ lại cảnh Lục Lập Phong chạy đến bệnh viện, áo sơ mi mướt mồ hôi, lúc anh cầm giấy xì mũi của cô đi vứt…

Nhiều năm như vậy, toàn là cô bắt nạt anh.

“Thật vậy sao? Cô thực sự nghĩ như vậy?” Tô Tiểu Mạt hít sâu, lại dấy lên lòng tin, tươi cười rạng rỡ.

Mãi qua bao nhiêu năm, đến hôm nay cô mới biết, cô và Lục Lập Phong yêu nhau là đúng chính xác.

“Nói thật,” Diêu Tinh Thần nói: “Hiện tại tôi và Lục Lập Phong là bạn bè, thực sự không muốn anh ấy cứ trượt dài, đứa bé này tôi sẽ sinh ra, cho anh ấy một gia đình ổn định.”

...

Lục Lập Phong ở trong xe, ngón tay kẹp điếu thuốc, kề lên môi nhẹ nhàng hít một hơi, anh mở cửa sổ, duỗi tay ra bên ngoài, tàn thuốc lá rơi rơi.

Bên trong xe là một tấm ảnh bình hoa cổ, anh cứ nhìn mãi, không biết qua bao lâu, vừa lơ đãng hướng mắt lên đã thấy hai người phụ nữ bước ra từ nhà hàng.

Tô Tiểu Mạt và Diêu Tinh Thần khoác tay nhau, vỗ lưng đối phương, vẫy tay chào tạm biệt. Tô Tiểu Mạt trước khi đi còn nhìn anh một cái thật sâu rồi mới lên xe của mình.

Lục Lập Phong thấy Diêu Tinh Thần bước tới, vội vàng mở điều hòa, mở to cửa sổ xe.

Diêu Tinh Thần mở cửa xe, ngồi ghế phụ, không nói.

Lục Lập Phong cài dây an toàn cho cô, nhìn mặt cô như chực khóc, liền hỏi: “Diêu Tinh Thần, em làm sao thế?”

Diêu Tinh Thần quay lại, nước mắt vòng quanh.

Lục Lập Phong đang định nói đã bị cô ôm chặt.

“Sao vậy” Lục Lập Phong hơi bận tâm.

Cô vẫn không nói, chỉ vỗ vỗ đằng sau lưng anh.

Lục Lập Phong thấy có gì đó không ổn, tại sao cô lại như vừa trải qua sinh ly tử biệt, anh nhẹ đẩy cô ra, thấy giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt, chưa chảy xuống đã bị lau đi.

“Trời, anh nhìn em xem, từ lúc mang thai trở nên đa sầu đa cảm đến mức này.” Diêu Tinh Thần cười cười, cầm khăn tay lau nước mũi.

Lục Lập Phong mù tịt: “Rốt cuộc em xúc động vì cái gì?”

“Thành công rồi,” Diêu Tinh Thần nói: “Tiểu đồ cổ, thấy anh hạnh phúc, em cũng rất vui vẻ, thực sự.”

Lục Lập Phong bỗng nhớ lại ánh mắt hàm chứa bao tình cảm của Tô Tiểu Mạt lúc ra về.

“Diêu Tinh Thần, em...”

“Em nói ra hết rồi, đúng là một cuộc hội thoại đánh động từ trí tuệ đến tâm hồn. Tô Tiểu Mạt bị tình cảm của anh làm cho xúc động, càng làm em thấy đồng cảm, cảm giác giống như em thích Trì Mục, hai người các anh nhất định sẽ hạnh phúc.”

Diêu Tinh Thần nói xong mím môi, bật ngón cái.

Cuộc hội thoại đánh động từ trí tuệ đến tâm hồn…

Lục Lập Phong cười gượng, gương mặt tuấn tú bỗng trắng bệch, đáy mắt bỗng hiện nét đau đớn xuất phát từ dạ dày.

Diêu Tinh Thần thấy anh ôm bụng, hai mắt nhắm nghiền, không lái xe, liền hỏi: “Anh sao thế? Sung sướng đến nỗi thắt tim à?”

Lục Lập Phong cắn môi, uống một viên thuốc dạ dày, bị sự ngốc nghếch của cô chọc cười:

“Xem ra anh nên đi thắp hương, cầu mong con của chúng ta sinh ra rồi ngàn vạn lần đừng giống như em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.