Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 47




La Giản phạm phải một sai lầm căn bản mà trí mạng, nhưng đây cũng là sai lầm mà mỗi tay mới đều có khả năng sẽ phạm phải, trừ những tên biến thái trời sinh máu lạnh, kẻ điên không nhân tính ra, mỗi người mới khi nảy sinh ý định giết chết một sinh mệnh đồng loại chân chính, hoàn chỉnh tồn tại, đều sẽ có sự chần chừ trong nháy mắt, đây chính là sai lầm trí mạng nhất trong chiến đấu.

Lúc giết người cảm thấy sợ hãi, cũng như sợ hãi khi bị giết, việc này có nghĩa thân phận của bạn đang chuyển hóa từ một người bình thường thành một tên hung thủ, điều này cũng có nghĩa, từ giờ phút này trở đi, nhân sinh quan thế giới quan giá trị quan của bạn đều bị đổi mới, bạn không bao giờ có thể ôm thái độ ngây thơ lạc quan, hết thảy những thứ này khiến La Giản nhớ tới một câu Đoạn Ly từng treo ngoài miệng: Kẻ giết người, phải có giác ngộ tùy thời sẽ bị giết.

Giác ngộ sâu cạn ra sao, quyết định bạn có thể đi xa tới đâu.

La Giản giác ngộ không đủ, cho nên cậu phạm phải sai lầm trí mạng này, thời điểm lưỡi dao chém tới cậu lại ngoài ý muốn thu sức lực về, mà địch nhân phản ứng cũng phi thường nhanh, đầu hơi ngửa ra sau, vì thế đao La Giản chỉ chém ra một đường nhợt nhạt trên cổ hắn, máu chảy cũng không thể tạo thành thương tổn trí mạng.

Nháy mắt này, La Giản chân thật cảm giác được sợ hãi không thể miêu tả nổi, cậu bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, bỏ lỡ cơ hội có thể cho địch nhân một kích trí mạng, chỉ bởi vì cái thứ tinh thần trọng nghĩa nực cười kêu gào trong nội tâm, kêu gào muốn cậu thu hồi vũ khí trong tay, nhưng cậu cũng rõ ràng, trong mật thất ăn thịt người không nhả xương này, nhân từ cùng thiện lương chỉ giúp cậu chết càng nhanh.

La Giản có chút hối hận, cảm tình nội tâm phức tạp vô cùng, nhưng giờ phút này cậu không thể ngừng tay, lưỡi đao trong tay chuyển hướng tiếp tục công kích về phía kẻ địch, nhưng lúc này, địch nhân đã bình tĩnh lại sau khi bị công kích đột ngột, cho dù hắn ngồi không thể nhúc nhích được, cũng có thể ngăn cản sự tấn công của La Giản, con dao phẫu thuật giằng co cùng đoản đao của La Giản, trong lúc nhất thời, ai cũng không làm gì được ai.

Ánh sáng đèn pin dù mỏng manh cũng chiếu sáng được khuôn mặt hai người, La Giản ở khoảng cách gần trừng mắt nhìn khuôn mặt trang điểm quái dị của tên hề, nhưng La Giản không có tâm tư mà kinh ngạc, giờ phút này cậu đang ở trên đỉnh đầu tên hề, chân đạp vách tường, tay nắm đao, dường như đem sức lực cùng trọng lượng toàn thân dồn vào đoản đao của mình.

Nhưng bộ dáng địch nhân thực trấn định tự nhiên, chỉ dùng một tay phải cầm dao phẫu thuật đã chống cự được lực lượng toàn thân La Giản, hơn nữa, giờ phút này, tên hề đột nhiên vặn vẹo cười, vươn một cái tay khác ra, không nặng không nhẹ mà sờ cổ La Giản.

Ngón tay tên hề lạnh lẽo, móng tay bén nhọn, La Giản cảm thấy đau đớn rất nhỏ trên cổ, trên lưng nổi lên một tảng da gà, cậu không biết bản thân đang hoảng loạn hay sợ hãi, nhưng trong nháy mắt này cậu dường như không thể thốt ra tiếng.

Trong những mật thất La Giản đã trải qua, mọi thứ La Giản đã trải qua, không có bất luận một thứ gì có thể so sánh với tình huống lúc này, La Giản vừa bình tĩnh lại vừa sợ hãi, hai loại cảm xúc phức tạp đan chéo nhau, khiến trái tim La Giản run rẩy. Cậu bình tĩnh, bởi vì cậu biết chênh lệch giữa mình và đối thủ quá lớn, một tay của đối phương đã có thể chống lại toàn bộ sức lực của La Giản, vì thế La Giản biết, xuất hiện trước mặt cậu chính là một kẻ già đời danh xứng với thực, là cao thủ trải qua muôn vàn thử thách trong vực sâu, là một tồn tại đáng sợ mà La Giản hiện tại vĩnh viễn không thể chống cự được.

Bởi vậy La Giản cảm thấy sợ hãi, Tử Thần tiến gần tới cậu, gần hơn bất kì lúc nào, ngay cả lần đầu tiên gặp Hình Viêm trong mật thất La Giản cũng không cảm giác sợ hãi như vậy! Bởi vậy, La Giản hối hận, cậu không biết tự lượng sức mình, cho rằng bản thân có thể đối phó một địch nhân như vậy, càng thêm hối hận vì mình cư nhiên đánh mất cơ hội duy nhất có thể giết chết địch nhân.

"Mày vừa làm mất thời cơ tốt nhất." Tên hề bỗng nhiên mở miệng, đầy mặt là tươi cười dữ tợn, khiến trang điểm quái dị trên mặt hắn trở nên dị thường xấu xí: "Chỉ cần vừa rồi mày không nương tay, không do dự, dùng tốc độ nhanh nhất thủ đoạn tàn nhẫn nhất, lực lượng của mày tuyệt đối có thể một đao chém đứt đầu tao, mặc kệ tao lợi hại thế nào, đều không ngăn cản đương tử vong trong nháy mắt."

La Giản nói không ra lời, cậu không có gì để nói, cậu đã không có khả năng xoay chuyển bại cục.

"Mày vẫn là người mới đi, xuống tay với kẻ địch lại còn do dự, tao chỉ thấy tâm thương hại buồn cưới đó trên người mới thôi." Tên hề dường như có điều nghi hoặc. "Tuy nhiên thật kỳ quái, từ khi nào đoàn chiến lại để người mới dễ dàng gia nhập như vậy, hơn nữa thực lực của người vẫn thực yếu."

Tên hề nói tới đây, dường như cố ý đe doạn La Giản, tay tên hề đặt trên cổ La Giản vẫy một cái, một cây dao phẫu thuật xuất hiện từ hư không, lưỡi dao lạnh băng xoa xoa trên làn da La Giản, lại không tạo thành thương tổn gì cho cậu.

"Mày biết không? Động mạch cổ của người ở đây... kéo dài đến đây." Tên hề dùng sống dao phẫu thuật đè lên cổ La Giản, hơn nữa cười nói: "Nhanh chóng cắt đứt động mạch, mày sẽ như cái đài phun nước lớn, máu có thể bắn lên cao năm mét, chưa tới một phút đồng hồ mày sẽ xuất huyết nhiều quá mà chết."

"Ít nói nhảm, hoặc động thủ giết tao, hoặc chờ tao đến giết mày." La Giản đột nhiên trầm giọng nói.

Cậu đột nhiên cảm thấy cũng không sợ hãi đến vậy, phảng phất như sợ hãi lên đến đỉnh điểm, sợ hãi ngược lại liền biến mất. La Giản nghĩ, nếu thất bại, phải thừa nhận hậu quả thất bại. Cho dù đó là điều La Giản sợ hãi nhất, cũng là điều La Giản phải chấp nhận.

Tên hề tựa hồ cũng không vội vã làm gì La Giản, chỉ là cười lạnh với cậu: "Mày, tiếp tục bò lên phía trên."

Những lời này khiến La Giản có chút kinh ngạc, không rõ nguyên do liếc nhìn tên hề một cái.

"Nếu như mày chết ở đây, thi thể sẽ chặn đường, thật phiền." Tên hề cũng không muốn phải thiêu thi thể một lần nữa, đốt mất dưỡng khí không nhiều lắm trong thông đạo này, hơn nữa ánh lửa luôn thu hút sự chú ý, ở trong hoàn cảnh eo hẹp này, tên hề cũng không muốn trở thành cá trong chậu, cuộc nói chuyện với cô nàng tóc dài chứng minh, đội viên đã không thể chi viện phía sau hắn.

Nếu tên hề cũng đồng dạng không thể lui về phía sau, như vậy cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Hiện tại giết chết La Giản cũng không giúp tên hề có được chỗ tốt gì nhiều, không gian nhỏ hẹp như vậy, hắn căn bản không thể di chuyển thi thể, hơn nữa thực trùng hợp, trên người tên hề vốn có tùy thân mật thất, nhưng hắn đặt trong tay đội viên, như vậy cũng không có biện pháp tạm thời di dời thi thể.

Vì thế, ôm suy nghĩ này, tên hề quyết định trước hết bò ra khỏi thông đạo, hơn nữa sai sử La Giản làm pháo hôi đi phía trước, La Giản chỉ nhìn thoáng qua tên hề, không hề dị nghị, thu hồi vũ khí bản thân liền bò lên phía trên, bò lên thông đạo vuông góc lại thẳng đứng này vô cùng khó khăn, La Giản chống thân mình chậm rãi bò lên phía trên, mà tên hề ở phía dưới cách một khoảng, không nhanh không chậm đi theo La Giản.

Hai người vừa rồi còn tàn sát lẫn nhau, hiện tại lại bởi vì đủ loại vấn đề ích lợi mà bắt đầu cùng hành động, vì thế giữa bọn họ tồn tại một sự trầm mặc dị thường nặng nề đáng sợ, ngoài tên hề thỉnh thoảng lại chỉ huy hai câu, ngoài lời hắn nói, La Giản nửa chữ cũng không hé ra.

Thông đạo vuông góc rất dài, nhưng dưới sự trầm mặc này, hai người vẫn thực mau liền bò tới đỉnh, La Giản sờ một cái cửa ẩn trên đỉnh đầu, hơn nữa sờ thấy cơ quan trận pháp đồ quen thuộc, thời điểm La Giản sờ đến cơ quan có một chút xúc động, theo bản năng vẫn nghiêng đầu nhìn xuống dưới, liếc mắt nhìn tên hề một cái.

Tên hề cũng chú ý đến hành động của La Giản, thấy cậu dừng lại, lại hỏi: "Tại sao không tiếp tục bò?"

"Đến đỉnh." La Giản nói: "Có cái cửa ẩn... muốn mở ra hay không..."

"Mày đừng cử động! Dám động một chút, tao liền cho đầu mày nở hoa!" Tên hề đột nhiên nói to, âm thanh bén nhọn. Những lời này của hắn thực sự không phải để hù dọa, tên hề có thể dùng dao phẫu thuật ném như Tiểu Lý Phi Đao, hơn nữa có kỹ năng thu về vô hạn, trên lý luận, hắn có thể không ngừng phi đao, có thể trong nháy mắt dùng đao phi La Giản thành cái sàng.

La Giản nghe lời này cũng liền bất động, không nhúc nhích dính ở một chỗ, tên hề miệng cắn dao phẫu thuật, sau đó cầm đèn pin chiếu xem tình huống La Giản, trên đỉnh đầu La Giản quả thực có một cánh cửa không lớn không nhỏ vừa đủ để một người đi qua.

Tên hề lại bò lên phía trước một khoảng, thong thả tiếp cận thận thể La Giản, hai người ở vào một trạng thái giằng co một trên một dưới, La Giản bất động, chỉ nhìn nhìn cơ quan trận pháp đồ trong tay, cậu đột nhiên cười lạnh một cái.

Thông đạo vuông góc này quả thực rất cao, La Giản một đường bò lên rất rõ ràng, ước chừng gần hai mươi mét, cũng chính là khoảng sáu bảy tầng nhà cao, là độ cao phi thường nguy hiểm, thẳng tắp ngã xuống như vậy, không chết thì cũng thành tàn phế.

"Mày tốt nhất không nên nảy ra cái ý tưởng quỷ quái gì, cho dù mày muốn một chân đá tao ngã xuống từ độ cao như vậy, tao cũng có thể trong nháy mắt dùng phi đao cắt đứt yết hầu mày." Tên hề phảng phất nhìn thấu ý tưởng của La Giản, bắt đầu uy hiếp.

"Nghe qua quả thực rất lợi hại." La Giảng không biết có phải đang trào phúng hay không, ngữ khí không mang theo chút thiện ý nào.

"Tao là bác sĩ ngoại khoa." Chân trái tên hề chống lên mặt tường, đùi phải cũng chống một mặt tường, lấy phương thức này đứng thẳng thân thể, như vậy cả hai tay hắn đều có thể cầm dao.

"Tao biết rõ mọi nhược điểm trên cơ thể con người, chỉ cần dao ở trong tay tao, tao liền có thể trong vài giây biến một người sống thành mảnh nhỏ."

"Đúng không, thật lợi hại." La Giản đột nhiên nở nụ cười, cậu đột nhiên làm một hành động lớn mật dị thường, cậu ném dạ minh châu ra ngoài, trong bóng đêm dạ minh châu này sáng dị thường, tên hề lập tức bị ánh sáng này hấp dẫn tầm mắt, mà tại một giây này, La Giản đột nhiên thả lỏng toàn thân, không hề miễn cưỡng cơ bắp mệt nhọc tiếp tục chống trên tường, mà là thả lỏng thân thể để bản thân mình rơi tự do!

La Giản trong lúc rơi đồng thời rút ra đoản đao, trực tiếp hướng về tên hề một đao chọc qua, lúc này đây, La Giản không hề sợ hãi, tử vong đã không thể dao động quyết tâm cùng giác ngộ của cậu, cậu đã từng vì mật thất đáng sợ này mà cảm thấy hoang mang, khiến cậu tiếp tục đi về phía trước lại không biết điểm đến.

Điều này cũng dao động tư tưởng cùng ý chí của cậu, cậu không thể biết được ý nghĩa tồn tại của bản thân, bởi vì mật thất đáng sợ như vậy, sợ hãi chiếm cứ toàn bộ nội tâm của cậu...

Nhưng mà giờ phút này, La Giạn lại không còn u mê.

Nếu không chủ động xuất kích, như vậy La Giản vĩnh viển chỉ có thể dậm chân tại chỗ, chờ ở nơi này làm gì? Chờ người khác đến cứu sao? Giống như bình thường, vào lúc mấu chốt, kẻ truy sát vẫn luôn truy đuổi mình sẽ xuất hiện sao?

Quá ngây thơ rồi.

"Ngu xuẩn!" Tên hề cũng chú ý tới phương thức công kích tự sát của La Giản, cười lạnh một tiếng giơ lên dao phẫu thuật, tay mơ không biết tự lượng sức mình, tên hề thân là bác sĩ ngoại khoa am hiểu giải phẫu, điều này cũng được mật thất nhận định là một loại kĩ năng! Loại kĩ năng này khiến tên hề có thể trong nháy mắt bổ người khác thành tám khối, từ nội tạng đến xương cốt, toàn bộ cắt thành tám khối bằng nhau.

Nhưng tác dụng phụ của kĩ năng này tương đối nghiêm trọng, trong tình huống bình thường tên hề cũng không thực sự muốn sử dụng. Tên hề vốn nghĩ sau khi đi ra sẽ cho La Giản một cái chết nhẹ nhàng, tuy nhiên nếu chính cậu vội vã muốn tìm chết, cũng không trách người khác được rồi.

Chỉ là bất luận sử dụng kỹ năng gì đều cần thời gian bố trí, việc đầu tiên tên hề cần làm là ngăn cản công kích của La Giản, sau đó mới có thể sử dụng kĩ năng. Bởi vậy, tên hề vốn định ngăn cản thanh đao của La Giản trước, nói thật tên hề cảm thấy vũ khí của tay mơ này có điểm kì quái, tuy rằng nhìn qua chỉ là một thanh đoản đao thực bình thường, nhưng có hơi thở kì quái bám ở phía trên.

Tuy hốt hoảng nhưng tên hề không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hắn vừa định giơ dao ngăn cản La Giản, sau đó giây tiếp theo phát hiện một sự tình đáng sợ, hắn phát hiện... Trong tay La Giản căn bản không có đao! Cả hai tay đều không có! Chẳng lẽ cậu căn bản không sử dụng vũ khí?

Công kích của La Giản thực sự giống tự sát, thời điểm tên hề giơ đao ngăn cản, cậu trực tiếp vươn tay trái, tay không chộp lấy lưỡi dao của tên hề. Dao sắc nhọn trực tiếp xuyên thấy lòng bàn tay mu bàn tay La Giản, La Giản liền dứt khoát dùng tay trái này mà bắt tay phải của tên hề!

Mà lúc này dường như cả người La Giản đều đè lên người tên hề, tên hề phải một người gánh trọng lượng của hai người, bởi vậy chân hắn đang chống ở vách tường đều trượt xuống, dự cảm sắp rơi khiến tên hề có chút hoảng loạn! Tay phải của hắn bị La Giản bắt được, theo bản năng dùng tay trái mà cắm dao phẫu thuật lên vách tường, muốn ngăn cản xu thế rơi xuống, nhưng đồng thời khi hắn làm như vậy, La Giản cũng theo đó mà vươn tay phải.

Tay phải của hắn rõ ràng rỗng tuếch, lại vẫn duy trì trạng thái như đang cầm thứ gì đó. Hơn nữa bay thẳng tới gần cổ tên hề, tốc độ nhanh tới mức tên hề không phải ứng kịp.

"Mày dạy tao, cắt động mạch cổ." La Giản bỗng nhiên thấp giọng nói.

"Tao fck!" Tên hề cũng dự cảm được thứ gì đó, hắn dứt khoát không ngăn cản xu thế rơi xuống, hai chân cùng tay đều buông lỏng ra, hắn vẫn là người chơi lâu năm hết sức ghê gớm, không bởi vì lâm vào khốn cảnh mà thấy hoảng loạn, tốc độ của hắn cực nhanh mà lấy dao phẫu thuật ra, không kịp sử dụng kỹ năng gì, giờ phút này chỉ có phương thức trực tiếp nhất, đơn giản nhất, mới có thể đạt được mục đích hữu hiệu nhất.

Cho nên ở thời điểm La Giản muốn cắt yết hầu tên hề, tên hề cũng hành động y chang! So, chỉ là xem ai nhanh hơn mà thôi.

Sâu thẳm trong thông đạo, hai thân ảnh chồng chéo lên nhau mà điên cuồng rơi xuống dưới, không có cừu hận, lại phải chiến đấu, đến chết mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.