[Bhtt] Đế Sư

Chương 46: 46: “uống Sữa Nhé”




Tiêu Kỳ dẫn Tiểu Ngọc vào bên trong biệt viện. Bước qua cánh cổng đã thấy một thiếu nữ mười sáu khom mình chào.

- Bái kiến công tử! Nô tỳ xin được dẫn đường đưa công tử về phòng!

Tiêu Kỳ gật đầu. Thiếu nữ dẫn hai người qua một hành lang rồi xuyên qua một khoảng sân rộng. Cuối khoảng sân ấy là một tiểu viện nằm khuất sau rừng trúc nhỏ, có hai phòng. Thiếu nữ nhường đường cho Tiêu Kỳ bước vào. Bên trong phòng trang trí xa hoa với những hoa văn hình sóng nước uốn lượn quanh một đóa sen. Nó không giống căn phòng hiện đại mà Tiêu Kỳ ở ngày trước. Nơi này sắp xếp thành hai gian đầy nét cổ kính. Gian ngoài có một cái bàn gỗ tròn với bốn cái ghế nằm ở giữa phòng. Hai bên vách là những cái kệ được trang trí với các bình gốm. Còn một bên vách là bức bình phong, Tất cả đều được sơn son thiếp vàng. Đằng sau bình phong là phòng ngủ rộng rãi có một chiếc giường, ngoài ra còn một cái đèn. Trong phòng này trang trí đơn sơ nhưng lại không kém phần xa hoa so với bên ngoài.

Hoàng hôn xuống rất nhanh. Tiêu Kỳ bước vào phòng thì ngoài trời đã tối đen. Trong phóng có một ngọn nến mờ ảo. Hắn ngáp một cái mệt mỏi rồi uể oải nói với thiếu nữ.

- Được rồi! Ta muốn nghỉ ngơi chút!

- Công tử! Có cần nô tỳ dọn bữa tối cho ngài không?

Hắn lắc đầu đáp.

- Không cần đâu! Ta không đói!

- Ca!

- Muội nhịn cho ca! Ăn hết nửa con thỏ nướng của người ta rồi!

- Muội vẫn muốn ăn!

- Mai ăn!

- Không!

- Không cũng phải nhịn!

- Caaaaaaa!

Tiêu kỳ chẳng buồn để ý đến con bé, hắn bỏ cây đàn trên lưng qua một bên rồi nhảy lên giường nhắm mắt ngủ li bì. Tiểu Ngọc giật dỗi giậm chân đành đạch nhưng hắn vẫn không phản ứng nổi. Cô bé xoay người thấy thiếu nữ kia vẫn đứng ngoài cửa chứ không đi thì nhảy ra túm nàng lại.

Sáng hôm sau Tiêu kỳ thức dậy đã thấy Tiểu Ngọc ôm hắn ngủ say sưa. Trên mặt cô bé còn đọng nét thỏa mãn. Hắn đẩy nhẹ cô bé ra. Vừa bước ra phòng ngoài đã thấy thiếu nữ hồi tối khom mình đứng trước cửa. Tiện thể hắn hỏi nàng.

- Sao nó không qua phòng bên kia ngủ vậy?

- Tiểu… Tiểu thư bảo nô tỳ dọn đồ ăn lên sau đó đuổi nô tỳ ra ngoài. Nô tỳ… Nô tỳ…

- Thôi bỏ đi! – Chợt nhớ tới, hắn lại hỏi – Nàng biết nhà vệ sinh ở đâu không?

Nghe vậy như được xá tội, thiếu nữ cười tủm tỉm chạy ra ngoài. Sau đó nàng chạy về, trên tay bưng một cái bô trong sự ngỡ ngàng của Tiêu Kỳ. Hắn kinh ngạc hỏi.

- Đừng nói là ta phải đi… đi vệ sinh vào đó hả?

Thiếu Nũ khom mình.

- Vâng! Mời công tử!

- Thôi! Thôi! Ta có phải con nít đâu! Ở đây không có nhà vệ sinh hả?

Thiếu Nữ giật mình hỏi.

- Công tử! Ở đâu chúng nô tỳ hầu hạ những chuyện này! Công tử…

- Ôi! Ta đau đầu chết mất! Cái thế giới này…

Hắn vỗ vỗ trán ngồi xuống bàn.

- Thế còn chuyện tắm rửa?

- Thưa công tử! Cũng do nô tỳ hầu hạ.

Nói rồi nàng đẩy cái bô cho hắn. Gọi là cái bô nghe thô bỉ vậy chứ nó được làm bằng chất liệu giống ngọc thạch, trên mặt tỏa ra một làn sương lành lạnh. Nó như một cái ghế ngồi, chổ mông lõm xuống, có một cái lổ cỡ bắp chân ở ngay đó. Thấy hắn nghi hoặc nhìn, thiếu nữ cười khúc khích.

- Công tử! Bên trong cái lổ đó có pháp trận, Cái… Cái ấy rơi xuống sẽ bị pháp trận hủy đi.

- Ủa! Ở đây không có một cái nhà vệ sinh nào thiệt hay sao?

Thiếu nữ mỉm cười.

- Công tử! Bên mấy khu khác thì có. Nhưng nơi này là cho các quý tộc nghỉ lại, cho nên tất cả đều do chúng nô tỳ hầu hạ. Thường thì chúng nô tỳ sẽ phải hầu hạ tận giường, nhưng…

- Còn phiền phức như vậy! Thôi được rồi!

Tiêu kỳ đành ôm cái bô đi vào trong, nhưng thấy hắn làm vậy thiếu nữ chợt quỳ xuống khóc lóc van xin.

- Xin công tử! Xin người cho nô tỳ được hầu hạ ngài! Nếu không nô tỳ sẽ bị phạt chết mất! Xin ngài!

Hết cách, Tiêu Kỳ đành trả cái bô lại cho nàng. Đi vệ sinh trước mặt người khác đã ngại. Lại còn đi trong phòng ngủ. Thiếu nữ hầu hạ hắn đến nỗi hắn chỉ việc ngồi im, còn lại nàng lo. Nàng bung tay tạo ra một đạo linh tuyền rửa mặt rồi tay chân cho hắn. Giờ này Tiêu Kỳ mới hiểu tại sao nàng bảo chuyện tắm rửa nàng lo.

- Nàng tu hệ thủy sao?

- Vâng thưa công tử! Công tử! Người của công tử không được sạch lắm! Xin công tử để nô tỳ tắm cho công tử.

- Hả!

Giờ này Tiêu Kỳ mới để ý. Mặc dù hắn chỉ cảm giác thời gian của mình mới chỉ trôi qua một ngày. Nhưng không thể không chấp nhận sự thật là thời gian đã trôi qua khá lâu từ khi hắn đến với thế giới này. Chí ít phải một tháng rưỡi. Hắn mặc một cái bộ đồ này từng ấy thời gian, trừ lần ở Linh đàm ra hắn chưa thay lần nào, không dơ mới lạ. Bộ đồ này từ khi hắn đến đã mặc rồi. Mộ Uyển chỉ lau người cho hắn chứ chưa hề thay đồ bao giờ. Giờ mới để ý ha! Nhưng rồi hắn bỗng kinh ngạc bởi hắn mới chợt để ý, hắn hoàn toàn không có một chút cảm giác ngứa ngáy khó chịu nào, dù rằng nhìn bộ đồ này rất bẩn. Hắn đưa mũi ngửi ngửi, thậm chí cố ngửi dưới nách. Nhưng không hề có mùi mà! Bộ đồ hắn mặc rất bình thường, chỉ là một bộ đồ luyện công, chất vải thô sơ màu đen. Thấy hắn vậy cô thiếu nữ giục.

- Công tử! Người công tử dơ lắm đó!

Thấy nàng bắt đầu nặng lời, hắn đành đứng im để nàng vừa lòng. Nàng giúp hắn cởi áo ngoài ra. Lúc đưa tay xuống kéo dây quần hắn, nàng bỗng khẩn trương. Cho đến khi chiếc quần đã tụt xuống, toàn thân hắn lõa lồ trước mặt nàng, đôi má nàng ửng hồng lên. Nàng có chút bối rối nhưng vẫn đưa tay vút lên kéo từ không trung ra một đoàn linh thủy. Nàng bắt đầu tụ lại linh thủy trong lòng bàn tay rồi xoa lên lưng hắn. Linh thủy mát lạnh thanh tẩy thân thể để cho hắn thấy thoải mài vô cùng. Thiếu nữ ban đầu còn ngượng ngùng nhưng sau dần quen, tay nàng vừa thanh tẩy vừa xoa bóp một cách nhịp nhàng. Lúc chạm vào đệ đệ kia nàng chỉ khựng lại trong giây lát. Có lẽ nàng bất ngờ vì nó bỗng ưỡn mình chờ đợi. Tiêu Kỳ xấu hổ chờ nàng hoàn thành công việc của mình rồi với lấy bộ quần áo cũ. Thiếu nữ chợt lấy ra một bộ y phục mới.

- Y phục cũ đã bẩn, xin công tử để nô tỳ giúp ngài thay bộ y phục mới này!

Đây là một bộ trường bào màu trắng, có thêu họa tiết hình mây và sóng nước. Đặc trưng của Hải Vân Tông. Khoác lên người trông Tiêu Kỳ bỗng bảnh trai hơn hẳn. Không khác gì các soái ca trong tông môn. Thiếu nữ giúp hắn thay đồ xong cũng hơi thất thần. Nàng bối rối định lấy bộ đồ cũ của hắn mang đi thì hắn ngăn lại. Hắn cầm bộ đồ cũ lên xem xét. Bỗng hắn hỏi nàng.

- Có trà không!

- Có thưa công tử!

- Vậy pha cho ta đi, không cần dọn bữa sáng đâu!

- Vâng!

Thiếu nữ nhanh chóng mang theo cái bô rời đi. Chỉ một lát Tiêu Kỳ nhíu mày.

- Trà ư! Hình như ta đâu biết uống trà đâu nhỉ?

Suy nghĩ một lát hắn định bỏ bộ quần áo cũ vào không gian giới chỉ thì chợt phát hiện hắn không thể làm được. Y chang cây đàn kia, không thể bỏ vào không gian giới chỉ. Cuối cùng hắn đành để bộ quần áo cạnh Tiểu Ngọc đang ngủ say rồi ôm cây đàn ra ngoài bàn. Thiếu nữ trở lại mang theo một ấm trà, nàng rót trà mời hắn rồi lặng lẽ nhìn.

Tiêu Kỳ nhấp một ngụm nước trà rồi hỏi thiếu nữ.

- Nàng tên là gì!

- Thưa công tử! Nô tỳ tên Thủy Tiên Nhi. Xin công tử cứ gọi là Tiên Nhi.

- Ồ! Nàng họ Thủy!

- Nô tỳ từ nhỏ không cha không mẹ, được Thủy Linh Viện nhận nuôi nên mang họ Thủy.

- À! – Hắn tiện tay khảy một nốt đàn rồi lại hỏi – Ta thấy nàng có thiên phú mà sao lại bị làm nô tỳ ở đây.

Tiên Nhi cười chua xót.

- Công tử! Kẻ tu luyện chỉ hỏi xuất thân không hỏi thiên phú. Có thiên phú mà không có chổ dựa thì cũng yểu mệnh chết sớm. Người giống nô tỳ ở đây nhiều lắm.

- Ồ vậy sao! Nàng ngồi xuống kể cho ta nghe một chút về nơi này đi!

- Công tử! Nô tỳ không dám! Để nô tỳ đứng đây kể cho công tử nghe…

- Ta bảo ngồi thì cứ ngồi đi!

Tiên Nhi thấp thỏm một chút rồi cũng rụt rè ngồi xuống. Tiêu Kỳ lướt tay qua mấy dây đàn, một âm tiết chợt nổi lên trong đầu, hắn gẩy một nốt, lại theo âm tiết gẩy thêm một nốt. Dần dần ba nốt, bốn nốt tạo thành một đoạn nhạc. Cứ vậy hắn bắt đầu say sưa gẩy đàn. Cho đến nốt cuối cùng hắn nhấn một cái, một tiếng ngân như rồng ngâm réo rắt bi thương. Hắn mặc kệ tiếng ngân cứ vang lên, đôi mắt hắn nhìn chăm chú. Tất cả hắn làm chỉ là bản năng trong hắn. Thủy Tiên Nhi thất thần nghe hắn đàn. Nàng buộc miệng:

- Công tử đàn hay quá!

Chợt Tiêu Kỳ hỏi:

- Tiên Nhi! Nàng có biết gì về Thập đại thần khí không?

Tiên Nhi lấy lại tinh thần cười nói.

- Tiên Nhi có nghe thưa công tử! Thập đại thần khí gắn liền với danh tiếng của Tiểu Ma Vương. Tiêu Ma Vương vô cùng nổi danh, ai cũng biết sự tích về hắn.

- Nàng kể ta nghe!

- Vâng thưa công tử! Thập đại thần khí nổi danh nhất là Cửu Tiên Kiếm, đây là bộ kiếm có chín thanh. Tám thanh mang tám màu sắc khác nhau và một thanh vô hình. Nghe đồn chín thanh cùng xuất có thể toái hư không chém nhật nguyệt. Rồi đến Tinh Hà Thần Cung, Phong Thiên Bài, Cổ Bì Khư, Nhật Nguyệt Châu, Thiên Hà Đồ, Vô Thiên Giới Chỉ, Bách Diện Thiên Y và Thất Linh Cầm. Mấy cái tên này cả Thiên Ấn Đại Lục ai cũng biết hết.

Tiêu Kỳ bật cười.

- Nghe giọng có vẻ nàng hâm mộ hắn nhỉ?

- Tất nhiên rồi công tử! Tiểu Ma Vương hành sự không theo lẽ thường, rất bá đạo lại chẳng quan tâm lễ nghĩa. Bao nhiêu người phải chịu thiệt trong tay hắn. Đặc biệt hắn không có trí nhớ.

Tiêu Kỳ nhíu mày.

- Ủa! Là sao?

Tiên Nhi cười cười.

- Tiểu Ma Vương không có trí nhớ, hắn không thể nhớ được cái gì. Hắn học trước sẽ quên sau, cho nên mọi thứ hắn đều luyện thành bản năng. Khi đánh nhau hắn đều dùng bản năng,không thể phán đoán được, vì vậy mà rất khó đánh hắn. Trừ khi mạnh hơn hắn tuyệt đối, một kích tất sát nếu không hắn vẫn thoát được.

Tiêu Kỳ lắc đầu.

- Ta thấy hắn có mười thanh Thần khí vậy, người đánh được hắn gần như không có rồi.

Tiên Nhi cười khúc khích.

- Cũng không hẳn đâu công tử! Thần khí cũng có nhược điểm. Nó giống như cấm thuật vậy. Một khi phát động, thiên địa chịu không nổi, không gian sẽ bị vỡ vụn. Không cẩn thận sẽ bị đánh vào không gian lưu loạn, chết không toàn thây.

- Nàng biết gì về Thất Linh Cầm không?

- Nô tỳ nghe nói Thất Linh Cầm được làm từ một loại cây cổ thụ ở sâu trong rừng U Minh trên Thần giới. Dây đàn được là từ Linh Tủy của chín con Thần Long. Sau này có rất nhiều người bắt chước làm theo Thất Linh Cầm, người ta gọi những cây đàn này là Cửu Huyền Cầm. Giống cây đàn của công tử cũng như vậy nè!

Tiêu Kỳ bật cười.

- Ủa! Sao gọi là Thất Linh Cầm nhỉ?

- Nô tỳ nghe nói Thất Linh Cầm một khi phát động sẽ làm bảy loại nguyên tố trong thiên địa bạo toạc. Chỉ còn lại một loại Nguyên tố có thể gia trì nên sẽ tạo ra lợi thế rất lớn cho người sử dụng hệ nguyên tố đó.

- Còn Vô Thiên Giới Chỉ?

Tiên Nhi lắc đầu cười.

- Cái đó nô tỳ không biết!

- Ồ! – Lại nghĩ đến một khả năng, Tiêu Kỳ hỏi – Bách Diện Thiên Y thì sao?

- Bách Diện Thiên Y có thể khiến cho người mặc nó thay đổi hình dạng tướng mạo ngay tức khắc. Có khi còn thay đổi cả khí chất. Tiểu Ma Vương từng dùng thần khí này đột nhập rất nhiều bảo khố của Thần điện, một thời chọc cho các Thần điện truy sát hắn khắp Thiên Ấn.

- Một người như Tiểu Ma Vương sinh thời không được gặp cũng đáng tiếc nhỉ? Không biết hắn bây giờ đang ở đâu?

Tiên Nhi lắc đầu.

- Chuyện này không ai biết! Có người nói hắn đã lên thần giới. Cũng có người nói hắn đã chết. mọi người từng đổ xô đi tìm hắn đoạt Thần khí nhưng không thấy. Lần cuối cùng có tin tức của hắn là mười vạn năm trước, hắn đến Thiên An Đại Lục khiêu chiến khắp nơi rồi sau đó biến mất. Hắn đang tìm một thứ gì đó.

- Nàng nói hắn không có trí nhớ mà?

- Hắn tìm theo bản năng đó công tử! Người ta đoán hắn không có Linh hồn thể, nơi chứa đựng trí nhớ. Có khi hắn đi tìm Linh hồn thể của mình cũng nên! Sau này không ai thấy hắn xuất hiện nữa. Thập đại thần khí cũng theo hắn biến mất. Chúng nổi tiếng là bởi vì hắn cho nên bị người khác giả mạo rất nhiều. Nếu công tử để ý, đi đâu cũng thấy người ta bán “Thần khí”.

Tiên Nhi cười chọc.

- Công tử có thể mua mấy món, biết đâu lại mua trúng đồ thật sao!

Tiêu kỳ nữa thật nữa giỡn.

- Ta sẽ mua! Được rồi nàng đi nghỉ đi.

Tiên Nhi nghe lời lui ra ngoài. Chờ nàng đóng cửa lại rồi Tiêu Kỳ mới đi vào giường. Hắn cầm bộ quần áo của mình lên xem xét thật kỹ. Hắn không phát hiện được gì cả.

- Chẳng lẽ “hắn” chính là ta sao?

Vô Thiên Giới Chỉ, Thất Linh Cầm, và bây giờ thứ này có khả năng là một món khác. Chợt hắn nhớ tới lời của gã sư phụ tiện nghi kia. Hắn cần tìm thứ thuộc về hắn.

- Lão già này chắc chắn biết được thứ gì đó. Chừng nào về phải cạy răng lão ra hỏi mới được.

Nói đến lão, Tiêu Kỳ bỗng nhớ tới mấy thứ lão nhét trong Không gian giới chỉ. Hắn định thần lấy từ trong đó ra một quyển ma pháp cấp bảy Hỏa hệ Xính Hỏa Vũ. Hắn đọc mấy chữ ở trang đầu tiên.

“Hỏa hệ ma pháp Xích Hỏa Vũ.

Ma pháp cấp bảy, tạo ra một đôi cánh màu đỏ sau lưng, dùng để phi hành và tấn công.

Phạm vi phi hành và tấn công tuy thuộc vào pháp lực người sử dụng.

Yêu cầu cần có: Pháp sư hệ Hỏa. Pháp trận chuyển năng hệ Hỏa – Lôi – Phong. Pháp khí chịu tải hệ Kim – Thổ.

Lộ tuyết linh mạch: Hỏa hành ngũ pháp thiên địa ấn.”

Trang thứ hai bắt đầu một loạt các lí giải về Xích Hỏa Vũ. Tiêu Kỳ cứ vậy bắt đầu đọc. Nhưng rồi càng đọc nó càng thấy không đúng. Hắn bắt đầu cảm nhận thấy một thứ gì đó. Một cảm giác kỳ lạ. Theo bản năng hắn vừa đọc vừa làm theo. Chổ đúng hắn cảm thấy thuận lợi thi triển, nhưng chổ mà hắn thấy sai, bản thân hắn lại bỏ qua những gì trong quyển điển tịch ghi. Thay vào đó bản thân hắn tự động làm theo ý mình. Dần dần hắn chìm đắm trong động tác mấy trôi nước chảy. Hắn đã bắt được một tia quen thuộc, rồi hắn bắt đầu làm theo ý mình. Một bàn tay hắn vung lên, Khải Vân Thành đổi sắc. Một màu đỏ như máu trào ra nhuộm cả thiên không. Toàn bộ Khải Vân Thành lặng im. Một bàn tay hắn trảo lại, Cả thiên không bùng nổ. Khải Vân Thành chấn động.

- Ma Hỏa Trùng Thiên! Là Ma Hỏa Trùng Thiên! Tiểu Ma Vương đã trở về!

Tiếng hét oang oang vang vọng Thiên. Dòng người đổ xô ra nhìn bầu trời bị nhuộm đỏ như máu ngày càng đông. Các thế lực bắt đầu rối loạn.

Tiêu Kỳ cứ như vậy rất lâu cuối cùng hắn chém ra một chém. Bầu trời đỏ như bị chém rách rồi tiêu tán đi. Hắn gật đầu.

- Phải vậy chứ! Cần gì tạo ra cánh cho mệt. Phong hỏa dẫn lôi. Ở nơi đó ta muốn đi đâu thì đi.

Hắn thảy quyển sách ma pháp xuống đất, miệng lầm bầm.

- Nhìn oách vậy chứ cũng vô dụng.

Nói rồi hắn móc quyển khác ra xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.