[Bhtt] Ân

Chương 3: 3: Nhớ Người 3




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Hôm nay Thái Khang dậy muộn.

Hẹn Lộ Lăng ba giờ chiều nhưng cậu lại ngủ một mạch tới một rưỡi mới tỉnh!

Với bé ngoan Thái Khang thì việc dậy muộn chỉ có một nguyên nhân duy nhất, do đêm qua cậu mất ngủ.

Tưởng tượng đến cảnh cùng nữ thần hẹn hò, rồi tặng món quà mất bao công chuẩn bị cho người ta, càng tưởng càng nghĩ… cuối cùng mất ngủ cả đêm.

Từ mười một giờ đêm bắt đầu lên giường đến tận bốn rưỡi sáng cậu đều hào hứng đến mức không ngủ nổi. Đã thế càng không ngủ được lại càng lo lắng, sợ sáng không dậy được, càng nghĩ càng lo, càng lo lại càng không ngủ được… Rốt cuộc trở thành tuần hoàn ác tính.

Lúc một rưỡi tỉnh dậy Thái Khang còn cảm thấy vô cùng may mắn vì Lộ Lăng hẹn ba giờ chiều – thế nên cậu còn chút thời gian chỉnh trang bản thân rồi mới đến chỗ hẹn.

Điểm hẹn là một quán cafe nằm trên tầng năm của một trung tâm thương mại.

Lúc cậu tới nơi còn chưa đến ba giờ, vì thế cậu tự chọn chỗ ngồi sát cửa sổ để chờ - vị trí đẹp nhất trong quán này chắc chính là chỗ cạnh cửa sổ. Không nói đến chỗ này rất sáng sủa mà từ đây còn có thể nhìn qua cửa xuống dưới, thấy cảnh phố phường tấp nập rất dễ khiến người ta có cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống phàm trần ấy.

Thái Khang ngồi một lát bất giác bắt đầu rung chân.

Bình thường cậu không bao giờ làm thế vì cha mẹ vẫn dạy ‘con trai rung thì nghèo, con gái rung thì xấu’. Dù chính cậu thấy lời này hoàn toàn là mê tín nhưng một đứa trẻ ngoan ngoãn như Thái Khang sao có thể vì chuyện nhỏ thế mà cãi lời cha mẹ được chứ?

Nhưng lúc này cậu lại không kìm được rung chân, cứ không ngừng rung…

Còn cách giờ hẹn mười phút.

Thái Khang liếc hộp quà đặt cạnh chỗ ngồi – một hộp chocolate trắng.

Chắc con gái sẽ thích thứ ngọt ngào thế này nhỉ? Cậu nghĩ nghĩ, vẫn thấy rất lo…

Cách giờ hẹn còn năm phút.

Thái Khang cứ nhìn ngang ngó dọc, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm dòng người đi dưới đường, muốn tìm thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia ở trong đó. Nhưng đều vô ích, cậu chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Đã sắp đến giờ nhưng Thái Khang càng lúc càng lo – nếu cô bé đến muộn thì sao? Không không, đến muộn cũng chẳng sao, dù có phải chờ thêm một tiếng cậu cũng cam tâm tình nguyện. Đáng sợ hơn là nếu như cô bé không tới thì phải làm thế nào?

Bỗng di động của cậu reo vang. Bắt máy xong tiếng thiếu nữ như chuông ngân réo rắt thấm vào tận ruột gan cậu vang lên.

- Anh Thái Khang, bọn em tới rồi. Anh đang ở đâu?

Cậu vội vàng đáp:

- Cạnh cửa sổ, vào trong rẽ trái là sẽ thấy anh.

Ngắt máy xong cậu hồi hộp đến mức ngạt thở. Tranh thủ dùng di động thay gương, soi bóng mình xem thế nào, lại thấy tóc không được hoàn hảo lắm. Cậu nhanh chóng lấy tay thay lược, ra sức vuốt lại.

Vừa chỉnh tóc xong, còn chưa kịp bỏ tay xuống cậu đã thấy cô bé xinh xắn kia xuất hiện trong tầm mắt.

Nhưng cậu lập tức hóa đá, tựa như bị Medusa nhìn chằm chằm vào, hoàn toàn hóa đá, hóa đá từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Bởi vì bên cạnh cô bé còn một người rất quen thuộc với cậu – Hứa Ngôn!

Thái Khang giờ mới hiểu lúc nãy thiếu nữ nói trong điện thoại từ “bọn em” trong câu “bọn em đã đến” là có ý gì.

Cậu như hóa đá, không chỉ hành động lời nói mà cả biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ cả ra.

Hứa Ngôn tới đây… làm gì?

Trong lúc Thái Khang ngây ngẩn Lộ Lăng và Hứa Ngôn đã cùng tới bàn rồi ngồi đối diện cậu – hai anh em cứ thế ngồi cạnh nhau, cực kỳ tự nhiên.

Lộ Lăng vui vẻ cười bảo:

- Đúng là trùng hợp thật đấy anh Thái Khang! Chỗ anh chọn chính là chỗ lần đầu anh trai đưa em đến đã chọn đấy!

Thái Khang vẫn đang trong trạng thái hóa đá, nhưng ánh mắt lại lóe lên một cái. Cậu mong chờ từ “anh” trong miệng cô gọi chính là mình biết bao nhiêu! Đã thế chỗ Hứa Ngôn từng chọn giờ cậu lại chọn trúng nghe thật là mỉa mai mà! Có cảm giác như thể bị người khác đoạt trước đồ của mình vậy!

Hứa Ngôn ngượng ngùng cười nói:

- Hi… Lại gặp rồi.

Gặp mẹ mày ấy mà gặp! Tao hẹn hò với em gái mày chứ! Mày đi theo làm cái mẹ gì hả?!

Trong lòng Thái Khang đã vừa quỳ vừa gào thét ầm lên, nhưng mặt ngoài vẫn cứ thể hiện tình trạng hóa đá toàn thân.

Lộ Lăng dường như hiểu được thắc mắc của cậu nên giải thích ngay:

- Tạm thời em không có ý định yêu đương. Hay nói đúng hơn là trước khi vào đại học em đều không có ý định yêu đương gì hết, thế nên hôm nay mới nhờ anh trai đi cùng em. Em thấy anh Thái Khang rất tốt nên em không thể giấu giếm mà tốt nhất là cứ thẳng thắn với anh từ đầu thì hơn. Em rất cảm ơn tình cảm của anh, thế nhưng…

Cự tuyệt máy móc như giáo trình thế này! Cần làm đến mức đấy luôn à?! Tối qua cậu hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ đấy trời ơi!

Hứa Ngôn ra vẻ cảm thông:

- Tao thật sự rất muốn giúp mày Thái Khang ạ, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, tao… haizz, cũng không làm gì được nữa!

Lộ Lăng quay sang lườm Hứa Ngôn, cậu vô tội nhún vai.

Ngây người lâu thế cuối cùng Thái Khang cũng ngây xong, cậu bảo:

- Anh hiểu, em Lộ Lăng…

Hứa Ngôn lườm Thái Khang, nhận được tín hiệu cảnh cáo cậu vội sửa miệng:

- Được rồi, Lộ Lăng này, anh hiểu ý của em rồi. Nhưng anh vẫn mong em sẽ nhận món quà này.

Thái Khang nhét hộp chocolate kia vào tay cô bé.

- Vâng, cảm ơn anh Thái Khang!

Lộ Lăng nhận quà của cậu ta xong lập tức kéo Hứa Ngôn đứng dậy:

- Em với anh trai còn có chút việc, thế nên… xin lỗi anh, bọn em đi trước nhé!

- Em… Được rồi… Tạm biệt…

Thái Khang trợn tròn mắt nhìn thiếu nữ kéo anh trai quay đi.

Hộp chocolate được cô ôm trong ngực ít ra đã an ủi cậu được một chút. Giờ cậu chỉ có thể ảo tưởng mình mà là cái hộp kia thì hạnh phúc biết bao, vui vẻ biết bao?



Trên đường về hai anh em Hứa Ngôn đi song song với nhau.

Cậu không kìm được bảo:

- Nhìn thằng nhóc Thái Khang như thế anh cũng thấy không đành lòng tí nào.

Lộ Lăng hỏi vặn lại:

- Thế theo anh thì sao, tôi nên lập lờ để anh ta làm lốp dự phòng hả?

Cậu cân nhắc một chút rồi nói:

- Cũng đúng, em từ chối thẳng thế đúng là cách tốt nhất.

- Với lại tôi nhận quà của anh ta chắc cũng giúp anh ta bớt đau khổ một chút…

Dứt lời thiếu nữ mới cẩn thận nhìn lại chiếc hộp trong lòng mình:

- Hộp xinh quá đi này!

Hứa Ngôn liếc một cái:

- Ừ, đúng là đẹp thật.

Lộ Lăng không kìm được, vội mở hộp, lấy một viên chocolate, lột giấy gói rồi cho vào miệng…

- Ôi! Ngọt quá!

Sau đó cô bé lại vội vàng lấy một viên, động tác ý hệt như hamster…

Hứa Ngôn càu nhàu:

- Em thật sự vì khiến người ta bớt đau khổ mới nhận quà hả? Có mà em thèm ăn mới đúng ấy!

Thiếu nữ một tay vội nhét chocolate vào miệng, một tay giơ lên thành hình chữ V:

- Nhận lấy viên đạn bọc đường này đi – Yeah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.