[Bhtt] Ân

Chương 22: 22: Cắn




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Hôm sau là một ngày chủ nhật hiếm hoi.

Vừa mới sáng sớm, Hứa Ngôn đã lại bị Lộ Lăng gọi dậy, không phải là "Bản giao hưởng định mệnh" với mức âm lượng lớn nhất sát bên tai những cũng chẳng phải thứ đãi ngộ đáng hâm mộ gì.

Bởi vì lần này Hứa Ngôn vẫn bị dựng dậy.

Đầu óc cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng đã cảm nhận được một thứ lành lạnh trên gương mặt. Hứa Ngôn mơ màng vuốt mặt một cái, trên tay cậu đọng lại một vệt nước.

Hơn nữa có vẻ giống như đang có nước nhỏ lên mặt cậu thì phải?

Hứa Ngôn lau giọt nước bên khóe mắt, khi mở mắt ra rồi cậu mới nhìn thấy cô em gái đang cầm một chiếc khăn mặt ướt, từ từ vắt nước ngay trên mặt mình. Những giọt nước lạnh buốt bị vắt ra đều sẽ rơi hết lên mặt cậu!

- Em lại định làm gì đấy hả?!

Hứa Ngôn bật dậy như bị điện giật.

Lộ Lăng không vắt khăn nữa, cô bé chỉ lạnh nhạt đáp:

- Bản thần đang gọi mi dậy.

Hứa Ngôn nghiến răng, cậu mặc kệ những giọt nước đang đọng trên mặt, đang rơi trên chăn, thấy cô em gái đang lên cơn trẻ trâu một cách nghiêm túc, cậu cũng chỉ biết thở dài: Vì sao chỉ cần nhìn thấy mặt nó thôi là không thể nào nổi giận được?

- Em không thể gọi anh dậy bằng cách bình thường được à?

Hứa Ngôn bất đắc dĩ.

Thiếu nữ vênh mặt, kiêu ngạo đáp:

- Ta chính là Chân Thần trên đỉnh Olympus, làm sao có thể làm chuyện giống phàm nhân!

- Thôi thôi, đúng là anh có ngu thì mới tính toán với em...

Hứa Ngôn dùng hai tay bụm mặt rồi nằm vật ra sau:

- Khó khăn lắm mới được ngủ nướng, để cho anh ngủ ngon một giấc có được không? Em đi chơi một mình đi, được không?

- Không, dậy ngay đi! Bản thần đã hẹn trước với Tiểu Tịch rồi, hôm nay phải đi chơi!

- Ồ, thế em cứ đi đi...

- Bản thần đã đồng ý với bạn ấy là sẽ đưa mi đi cùng rồi!

- Tha cho anh đi mà...

- Xem ra bản thần phải cho khăn mặt thêm chút nước lạnh rồi.

Lộ Lăng quay người, đi về phía cửa.

... Nữ thần đại nhân, xin hãy cho anh thêm mười phút đồng hồ. Mười phút nữa là đủ!

Tiếng bước chân của thiếu nữ xa dần.

Tiếng nước vang lên trong phòng vệ sinh.

- Mẹ sư cô, có cần phải ác ôn thế không hả?

Hứa Ngôn bất đắc dĩ ngồi dậy, vén chăn lên.

Cậu dám chắc chắn rằng nếu mình còn tiếp tục nằm ỳ ra đó, cô em gái sẽ không kiêng nể gì mà tiếp tục nhỏ nước lạnh lên mặt mình. Với tình hình này thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ nướng mà làm gì, trừ khi... đè nó ra, tét mông một trận?

Mặc dù suy nghĩ bay xa nhưng Hứa Ngôn vẫn nhanh nhẹn mặc quần áo xong xuôi rồi ra khỏi phòng ngủ, sau đó cậu chạm mặt với Lộ Lăng đang đi tới.

Điều làm Hứa Ngôn kinh ngạc là trong tay thiếu nữ trống trơn, cô bé không hề cầm chiếc khăn mặt ướt kia.

- Khi nãy em vừa mới nói là... cho khăn mặt thêm ít nước cơ mà?

Hứa Ngôn nghi ngờ hỏi.

Lộ Lăng trợn mắt:

- Bản thần đã đoán được là mi sẽ ngoan ngoãn dậy nghe nên không cần phải tưới nước lên mặt mi nữa. Khi nãy bản thần chỉ đang giặt khăn mặt rồi đem nó ra ngoài phơi thôi.

- Ra vậy...

Trong chớp mắt, Hứa Ngôn cảm nhận một sự thất bại vô cùng sâu sắc, dường như mỗi một hành động của cậu đều nằm trong dự đoán của em gái, đây là một sự phiền muộn khó mà nói được.

- Tốt lắm, đi đánh răng rửa mặt đi.

Lộ Lăng vỗ vỗ vai cậu như một bà cụ non. Mặc dù cô bé thấp hơn Hứa Ngôn, động tác vỗ vai cũng có vẻ mất tự nhiên thế nhưng sắc mặt cô lại vô cùng bình thản.

Hứa Ngôn không hề phản kháng, mặc dù khi nãy có tưởng tượng ra cảnh sẽ đè em gái lên giường rồi tét mông nó, thế nhưng khi thực sự đối mặt với Lộ Lăng, ý nghĩ kia đã bay biến một cách thật tự nhiên.

Cậu bước vào phòng về sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Lộ Lăng ôm tay đứng nhìn gò má anh trai.

Mới đánh răng xong một nửa, Hứa Ngôn đã nhận ra ánh mắt của em gái. Cậu quay lại nhìn thiếu nữ, trong miệng còn có bọt kem đánh răng, cậu lúng búng hỏi han: "Em đang nhìn gì thế?"

Lộ Lăng nhún vai, quay người đi ra.

Hứa Ngôn quay lại, tiếp tục đánh răng.

Thế nhưng trong não cậu vẫn còn đang chiếu lại cảnh tượng cái nhún vai của Lộ Lăng khi nãy, cậu cứ cảm thấy có một vài động tác của cô bé hình như càng lúc càng giống mình.

......

Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch hẹn nhau ở một trạm xe buýt nào đó. Từ chỗ này, họ có thể đi xe bus thẳng tới khu vui chơi, hơn nữa khoảng cách cũng không xa nhà hai người.

Khi Hứa Ngôn và Lộ Lăng tới trạm xe buýt, Lâm Vũ Tịch vẫn còn chưa đến.

Mười phút sau, người nên tới vẫn chưa xuất hiện.

- Kì lạ, nhà Tiểu Tịch gần đây lắm. Hơn nữa hôm qua ta đã gọi điện cho bạn ấy, bảo là cùng đi chơi rồi. Chúng ta đi không hề nhanh, đáng ra cậu ấy phải đến lâu rồi chứ...

Lộ Lăng nhíu mày.

Hứa Ngôn nhún vai:

- Có khi người ta hối hận, không muốn tới đây thì sao?

- Không thể nào, nếu như bạn ấy thực sự muốn cho ta leo cây thì ít nhất cũng sẽ thông báo cho ta biết.

Lộ Lăng rút di động ra để xem giờ rồi gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc, đầu kia đã nghe máy.

- Tiểu Tịch, cậu ở đâu thế? Hự... Là thế à... Vậy bọn tớ sẽ tới ngay.

Cúp máy xong, Lộ Lăng chu chu môi, vẻ mặt như đang nghi ngờ gì đó.

Hứa Ngôn hỏi:

- Thế nào rồi?

- Bạn ấy nói... Bạn ấy đi được nửa đường thì phải trông mèo.

- Trông mèo?

Họ đi dọc theo con đường, khi gặp được Lâm Vũ Tịch, cuối cùng thì Hứa Ngôn và Lộ Lăng đã hiểu vì sao cô bé lại đứng đó không đi nữa.

Trên bãi cỏ bên cạnh đường dành cho người đi bộ, có một chiếc thùng giấy.

Trong thùng giấy là hai chú mèo con đang co ro. Cả hai đều đã mở mắt nhưng trông có vẻ như chúng còn chưa cai sữa, chúng đều có bộ lông đen trắng đan xen nhưng một con thì màu chủ đạo là trắng, con còn lại thì là màu đen.

Mèo con lông xù, nhỏ bé đang bất lực kêu meo meo, sau khi nhìn thấy hai con vật be bé đáng yêu trong thùng giấy này, Lộ Lăng đã đứng ở đó, không nhấc bước nổi nữa.

- Xin lỗi nhé...

Lâm Vũ Tịch khẽ nói:

- Tớ thấy hai đứa nó hình như bị vứt đi, cho nên...

- Meo.

Mèo con trong thùng giấy còn đang kêu to, tiếng kêu của chúng không giống với mèo đã trưởng thành mà non nớt hơn nhiều.

- Bị vứt đi à?

Lộ Lăng cúi thấp xuống, không nói gì cả.

Ba người im lặng đứng bên lề đường.

Hứa Ngôn bỗng cất tiếng hỏi:

- Vậy nên chúng ta sẽ không đi khu trò chơi nữa phải không?

Cả hai cô bé đều im lặng.

Hứa Ngôn nhìn Lâm Vũ Tịch rồi lại nhìn Lộ Lăng:

- Vậy được rồi, chúng ta sẽ xử lý hai con mèo con này đây?

- Xử lý?

Lộ Lăng ngẩng phắt đầu lên, cô bé nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn.

Cậu giơ hay tay lên tạo thành tư thế đầu hàng rồi ra hiệu:

- Đừng cuống, anh chỉ muốn hỏi hai người là xử lý thế nào thôi: để ở đây, mặc kệ chúng nó hay là mang về nhà nuôi?

Lộ Lăng và lâm Vũ Tịch liếc nhìn nhau.

Lâm Vũ Tịch lắc đầu:

- Ba mẹ tớ không cho tớ nuôi thú cưng.

Lộ Lăng lại nhìn về phía Hứa Ngôn, khuôn mặt cô bé hơi ngẩng lên, ánh mắt như làm nũng lại cũng giống đang uy hiếp.

- Được rồi được rồi, anh hiểu rồi...

Hứa Ngôn bước lên một bước, dùng cả hai tay ôm thùng giấy lên rồi quay người đi về phía nhà bọn họ.

Hai cô bé lại nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.

Lúc đi theo sau Hứa Ngôn, Lộ Lăng tới gần Lâm Vũ Tịch, thì thầm:

- Cậu nhìn đi, tớ đã bảo rồi mà, tốt bụng lắm.

- Ừ ừ, để Tiểu Lăng hài lòng thì chắc chắn là không thể kém cỏi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.