Beta Sau Sáu Năm Ở Quân Doanh

Chương 48




Edit: Jung Ad

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hai vị Hoàng tử Hồ Quốc tiến cung đi gặp mặt Hoàng đế Lương quốc.

Đối với Ô Lực Cát, Bùi Càn đã vô cùng quen thuộc, lần đầu tiên y gặp Khánh Cách Nhĩ Thái, nghe quan viên Hồng Lư Tự nói vị này chính là Tứ Hoàng tử của thảo nguyên, ở phương diện võ nghệ kém hơn một chút so với Nhị Hoàng tử, cũng vì như vậy, hắn ta không đạt đến mức được Hồ vương coi trọng.

Các quan viên nói như vậy, Bùi Càn cũng không khinh thường hắn ta.

Thử nghĩ, hai lần trước Ô Lực Cát đến Lương quốc ít nhiều cũng bị thiệt thòi, tại đây dưới điều kiện tiên quyết, Hồ vương phái ra một người nhi tử khác đi cùng là Khánh Cách Nhĩ Thái, lại không có nhắc tới rõ ràng trên văn thư, có thể nói là đánh bên này trở tay không kịp. Sắp xếp như thế hiển nhiên là vì khiến người khác buông lỏng đề phòng, để ông ta lấy lại danh dự.

Chẳng sợ lần đầu tiên Bùi Càn nghe nói Tứ Hoàng tử Hồ quốc, cũng có thể nghĩ rằng hắn ta không phải là kẻ đơn giản.

Nói không chừng sủng ái có lẽ cũng là khiến người khác mất cảnh giác.

Chỉ sợ đây thật sự là người đa mưu túc trí.

...

Bùi Càn đã từng thử thăm dò, y nói: "Trong thư quý quốc đưa tới không có nhắc đến Tứ Hoàng tử cũng sẽ tới đây, nếu các quan viên phía dưới vội vàng chiêu đãi không chu toàn xin hãy tha lỗi."

Khánh Cách Nhĩ Thái cười đến sảng khoái: "Ta nghe Nhị ca nói rất nhiều chuyện thú vị về Lương Quốc, trong lòng mong ngóng đối với bên này, mới giấu diếm phụ vương lén lút đuổi theo, tăng thêm phiền phức cho các người nên ta thật có lỗi."

Ngoài miệng Bùi Càn nói hoan nghênh hắn ta, trong lòng xì một tiếng khinh miệt.

Lời này gạt được người khác có thể gạt được trẫm?

Không có sự cho phép của Hồ vương ngươi có thể trốn đi? Trở về đánh gãy chân cũng đã nhẹ, cũng có thể nhốt lại. Vừa rồi Bùi Càn liền kết luận Tứ Hoàng tử thấp hơn nửa cái đầu so với Ô Lực Cát này hẳn là thuộc phái có trí tuệ trong nhóm vương thất của Hồ quốc, bây giờ nghe thấy đầy lời nói dối từ miệng hắn ta, cảm thấy có thể còn khó giải quyết hơn so với mình dự đoán.

Đề phòng thì đề phòng, khách đường xa mà đến phải chiêu đãi thật tốt.

Bùi Càn bày tỏ cung điện trước đây đã chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối mở yến hội vì bọn họ đón gió tẩy trần. Nghe thấy lời này, hai vị Hoàng tử hài lòng, bọn họ đường xa tới đây một mặt đưa đồ cưới cho muội muội, mặt khác chính là ngắm mỹ nhân.

Thậm chí có thể nói như thế này...

Nếu như không phải nhớ thương Hi Quý phi muốn nhìn nàng một chút, Ô Lực Cát chẳng cần phải gấp gáp đưa đồ cưới tới đây như vậy, bởi vì đi theo trình tự người sắp tổ chức hôn sự trước tiên chính là Bùi Hứa, chờ đến khi xong hôn sự của Bùi Hứa, nửa năm sau mới có thể đến phiên Bùi Diễm.

Ý định ban đầu của Hồ vương là, chờ tới gần hôn sự cũng có thể lại đến đây, chuyện này không vội.

Ô Lực Cát cảm thấy mùa xuân đến bọn họ thanh nhàn một chút, mùa xuân mà vạn vật khôi phục, tất cả cỏ khô đều nảy ra chồi non, trên thảo nguyên có đầy đủ cỏ nuôi súc vật, không lo lắng ngựa dê bò bị đói thành đàn. Lúc này là thời gian rãnh rỗi để ra cửa nhất, đợi đến nửa năm sau tất cả mọi người phải làm chuẩn bị vì mùa đông, đi xa nhà hắn ta không yên lòng.

Hắn ta còn nói trong thời gian đưa đi ngộ nhỡ nửa đường có gì không ổn, đến ngày đại hôn đồ cưới không tới, cũng là một trò cười.

Dựa vào hai điểm trên, Ô Lực Cát thành công thuyết phục Hồ vương, đưa đồ cưới cho thân muội muội trước nửa năm.

Bùi Càn cũng đủ ý tứ, sắp xếp cung yến long trọng chiêu đãi bọn họ, dĩ nhiên, Hi Quý phi được phong là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng kéo đầy vầng sáng ngồi trong bữa tiệc.

Khánh Cách Nhĩ Thái vừa thấy nàng liền kinh ngạc như gặp thần tiên.

"Chính là người đó sao? Người phía trên một thân màu đỏ kia?"

Chính là hỏi Ô Lực Cát bên cạnh, Ô Lực Cát lại không để ý đến hắn ta, Quý phi vừa xuất hiện, người nào còn rảnh rỗi để ý đến hắn ta?

Mặc dù không lấy được câu trả lời chắc chắn, nhìn bộ dạng này, trừ Quý phi nàng cũng không thể nào là người khác. Nếu như đây chính là Hi Quý phi trong truyền thuyết, bức họa kia quả thật không có hiển lộ rõ ràng vẻ đẹp của nàng.

Ngay cả Bảo Âm, đã là người xinh đẹp nhất trên thảo nguyên, vẫn còn một chút tầm thường khi sánh đôi cùng vị Quý phi này.

Đây mới là sắc nước hương trời! Tiên tử nhân gian!!

Tâm tình Khánh Cách Nhĩ Thái vốn đan xen phức tạp giữa chờ mong và bắt bẻ, sau khi tận mắt nhìn thấy Quý phi, rốt cuộc hắn ta bắt bẻ không nổi, gần như không có chống cự thành người thứ ba luân hãm trong gia tộc ngốc nghếch.

Ánh mắt nhìn về phía Quý phi quả thật chính là một tên nhà quê.

Bởi vì vẻ mặt quá buồn cười, Bùi Càn liếc hắn ta nhiều lần.

Hoàng đế ngồi ở phía trên cảm giác giống như phu tử giảng bài trên bục giảng, có thể thấy rất rõ ràng động tác nhỏ của người phía dưới, cả đám đều cho rằng mình che giấu rất tốt, thật ra tất cả đều vô tình hay cố ý liếc trộm Quý phi.

Cũng may Bùi Càn không phải bạo quân có lòng chiếm hữu làm của riêng mạnh đến mức đáng sợ, có đôi khi y cũng ăn một chút dấm, đó chủ yếu là nhằm vào Bùi Trạch. Bình thường hư vinh nhiều hơn, thích nghe người khác nịnh hót, cũng thích xem người khác hâm mộ y.

Bùi Càn nhắc đến Khánh Cách Nhĩ Thái, hỏi: "Tứ Hoàng tử cảm thấy Quý phi của trẫm cùng mỹ nữ trên thảo nguyên của quý khách như thế nào?"

"Dĩ nhiên là Quý phi hơn một bậc."

Lão Đại Ô Lực Cát nghe lời này mất hứng, bác bỏ nói: "Làm sao Quý phi hơn các nàng chỉ có một bậc?"

"Đúng đúng, trên thảo nguyên chúng ta mỹ nữ xinh đẹp nhất chẳng qua chỉ giống như mấy người phi tần còn lại của Bệ hạ, so với Quý phi nương nương khác nhau một trời một vực."

Nghe nói như thế, biểu cảm của đám người Mẫn phi Lệ phi Tô phi suýt chút nữa sụp đổ.

Trong kinh thành vẫn không ít người thổi phồng Quý phi, nhưng trong cung không giống nhau, nô tài hầu hạ người nào sẽ vì nâng Quý phi đi giẫm mặt chủ tử mình? Muốn nói trên dưới trong cung người nào miệng tiện nhất, chính là Bùi Càn.

Dù là Bùi Càn, cũng chỉ khuyên các nàng bảo dưỡng thật tốt, sẽ không nói quá đáng nàng quả thật rất khó coi so với Quý phi.

Mặc dù trên thực tế đúng là hắn nghĩ như vậy...

Hiện tại điều này bị Khánh Cách Nhĩ Thái nói ở đây, ngay trước mặt rất nhiều đại thần mà nói, hắn ta còn nói: "Khó trách muốn nhìn Quý phi nhảy một bài múa phải mất nhiều ngựa như vậy, thiên tiên nhảy múa chẳng phải quý giá sao?"

Lời này khiến Phùng Niệm bật cười: "Tứ điện hạ quá đề cao ta."

Chỉ là một câu nói như vậy, Khánh Cách Nhĩ Thái nghe cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vời, giống như tiên nhạc. Hắn ta sốt ruột bày tỏ lòng si mê: "Không, không phải nâng lên, nếu Quý phi nguyện ý nhảy một bài cho ta, ngựa ta cũng chịu ra."

Nghe được chữ ngựa, hai mắt của rất nhiều võ tướng sáng lên.

Bị ánh mắt sáng ngời của người khác nhìn chăm chú quả thật có hơi áp lực, nhưng gần hai năm tiến cung Phùng Niệm cũng đã gặp rất nhiều trường hợp lớn, nàng ổn định, nói: "Tứ điện hạ đừng lấy bản cung nói đùa, bản cung đang mang thai, đi mấy bước cũng phải chú ý dưới chân nào dám nhảy múa? ... Mặc dù thật sự có can đảm, nhảy lên bó tay bó chân cũng là làm trò hề cho thiên hạ."

"Vậy thì thật sự rất tiếc."

Phùng Niệm đáp lại Khánh Cách Nhĩ Thái mấy câu, lần này Ô Lực Cát mất hứng, hắn ta tìm góc độ vài người không nhìn thấy được giẫm huynh đệ một cước, ánh mắt ý bảo đệ đủ rồi!

Khánh Cách Nhĩ Thái lo lắng hắn ta nói thêm gì nữa sẽ bị đánh sau khi xuất cung, buộc phải lựa chọn câm miệng dưới sự uy hiếp của võ lực, chờ đến khi xong việc hai huynh đệ cùng nhau xuất cung, đi một đường Ô Lực Cát ghét bỏ hắn ta một đường.

"Là người nào nói mắt của ta què? Người nào nói ta định lực kém? Người nào nói nữ nhân mang thai nhất định sẽ thay đổi? Là người nào mất mặt xấu hổ mãnh liệt nhìn chằm chằm người ta như vậy? Nhìn thì nhìn đi còn học ta đưa ngựa..."

Vẻ mặt Khánh Cách Nhĩ Thái thâm trầm: "Ta tự kiểm điểm."

Ô Lực Cát hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi: "Tự kiểm điểm cái gì?"

"Ta quả thật không nên học huynh, thiên tiên nhảy múa có thể dùng ngựa tới so sánh sao? Vậy quá tổn thương người ta."

Ô Lực Cát đá lên một cước.

Khánh Cách Nhĩ Thái vừa tránh vừa nói: "Vốn là như vậy, huynh cho ngựa cũng chỉ có thể nhìn một lần, không bằng suy nghĩ những cách khác, chẳng hạn như quang minh chính đại ở lại nơi này, như vậy mỗi năm ít nhất cũng có thể thấy nàng mấy lần, ngày lễ quan trọng Hoàng đế Lương quốc luôn tổ chức yến hội."

"Đệ cũng tính toán học muội muội gả mình đi? Vậy phụ vương có khả năng sẽ không nhận người nhi tử này ngay tại chỗ."

"Ta nói làm sao đầu óc lão Nhị huynh lại chậm chạp? Huynh xem Lương Quốc có rất nhiều thứ chúng ta không có, thứ chúng ta có bọn họ cũng thiếu. Hoàn toàn có thể cùng Lương Quốc xâm nhập lui tới, ta làm đại sứ, thì ở lại bên này."

Người Hồ Quốc đi theo thật sự vô cùng tuyệt vọng, chỉ có một cảm giác, thảo nguyên lớn giao vào trong tay loại người này sớm muộn cũng xong. Bệ hạ anh minh như thế, vì sao sinh nhi tử đều giống nhau như vậy?

Cũng may Ô Lực Cát không đồng ý.

Cũng không phải bởi vì những thứ khác, chủ yếu là giúp đỡ thúc đẩy điều này có chỗ tốt gì đối với hắn ta sao? ? ? Quý phi vốn đối đãi với lão Tứ hơi khác một chút, ngày hôm nay nàng tiếp lão Tứ mấy câu, tùy ý hắn ta ở lại nơi này hắn nhanh chân đến trước nói thế nào?

"Đừng ra ý tưởng tồi, nghe ta, chúng ta nhìn và học hỏi nhiều thêm trở về tranh thủ phát triển thật tốt nhân lúc sinh thời giành được Lương Quốc, đến lúc đó ta có công lao nhiều nhất đại mỹ nhân thuộc về ta, đệ thích có thể nhìn một chút, nhưng không cho phép sờ nàng."

Sinh thời?

Nếu qua ba mươi năm mươi năm người vào tay còn có thể nhìn không? Người nào hạ thủ được sờ nàng?

...

Người trong thảo nguyên đều biết, Hồ vương vừa ý nhất là Nhị Hoàng tử Ô Lực Cát, mười phần tám chín phần sẽ để cho hắn ta kế thừa vương vị. Đối với Nhị ca này, lúc đầu Khánh Cách Nhĩ Thái rất thật lòng tin phục, hắn ta đúng là ánh sáng của thảo nguyên... Một năm gần đây Khánh Cách Nhĩ Thái hơi có thay đổi ý nghĩ, nhất là ngày hôm nay, nghe được lời nói này, hắn ta cảm thấy đầu óc này của lão Nhị không được, giao quốc gia cho hắn ta sợ là xong đời.

Trước đây biết được Khánh Cách Nhĩ Thái trốn đi, lúc đầu Hồ vương rất tuyệt vọng, trong lòng thầm nói từ hôm nay trở đi nhi tử này cũng không đáng tin cậy.

Hồ vương nghĩ không sai, Khánh Cách Nhĩ Thái quả thật không đáng tin cậy, nhưng bởi vì phương hướng không đáng tin cậy của hai huynh đệ khác nhau, hai người lôi kéo chân lẫn nhau, cuối cùng đạt đến một loại cân bằng vi diệu.

Những cuộc trò chuyện này nghe có vẻ vô cùng ngạt thở, nhưng thực tế thật sự không khiến Hồ quốc tốn máu, ít nhất so với hai lần trước tặng đưa như vậy mạnh hơn rất nhiều.

Lúc hai người bọn họ cãi nhau, Phùng Niệm đang sai khiến Bùi Càn bóp chân cho nàng.

Nàng mang thai hơn bốn tháng, đời sau có cách nói giữa thời kỳ mang thai, đây là giai đoạn tương đối ổn định so với sớm hoặc trễ. Ổn định thì ổn định, Phùng Niệm thích lấy bụng hù dọa Bùi Càn lừa y nắn vai đấm chân cho mình, cảm thấy chuyện như vậy không thể mất cơ hội có thể để y làm... Sau khi kết thúc yến hội đã đến một lần.

Bùi Càn vừa hầu hạ, vừa suy nghĩ chuyện liên quan đến Hồ quốc, nhìn y suy nghĩ đến nhập thần, Phùng Niệm hỏi một câu.

Bùi Càn nói: "Trẫm đang suy nghĩ Tứ Hoàng tử Hồ quốc."

Nhớ lại dáng vẻ si mê của Khánh Cách Nhĩ Thái, Phùng Niệm bĩu môi một cái: "Hắn ta có gì có thể nghĩ tới?"

"Ái phi nói trước, nàng thấy hắn ta như thế nào?"

Phùng Niệm coi như uyển chuyển đánh giá một câu, nói hắn ta rất có khí chất của thảo nguyên.

Bùi Càn nghe không hiểu lắm, trong group họa thủy Đông Ca lại tức điên lên.

Đông Ca: "Muội lại chửi xéo thảo nguyên chúng ta, đừng cho rằng ta nghe không hiểu, muội nói khí chất thảo nguyên không phải là nói khí chất ngốc nghếch sao?"

Ðát Kỷ: "Chẳng lẽ không đúng?"

Bao Tự: "Chẳng lẽ không đúng?"

Triệu Phi Yến: "Chẳng lẽ không đúng?"

Lữ Trĩ: "Quả thật ba huynh muội một nhà này... Nhìn người nào cũng phải nghi ngờ thảo nguyên các người có phải chuyên ra thể loại đó không?"

Đông Ca: "Chẳng qua chúng ta tương đối chất phác, không xảo trá giống người Trung Nguyên thôi!"

Trần Viên Viên: "Không sai! Nói dễ nghe một chút là chất phác, nói khó nghe một chút chính là ngốc nghếch."

Mắt thấy phong bình thảo nguyên bị hại, Đông Ca tức giận đến sắp khóc, nhưng mà chủ group cũng không mở khung chat, nói xong câu đó ánh mắt ý bảo Bùi Càn chuyển sang nơi khác xoa bóp. Bùi Càn phối hợp đổi sang chỗ khác, tiếp tục xoa bóp cho nàng, lại hỏi: "Khí chất thảo nguyên giải thích thế nào?"

"Nói quá rõ sẽ bất lợi cho mối quan hệ hữu hảo hoà thuận của hai nước láng giềng... Hoàng Thượng người xem Nhị Hoàng tử Hồ quốc và Bảo Âm Công chúa, bọn họ cũng có khí chất thảo nguyên." D@đ/l~q+đ

Đã hiểu.

Bùi Càn nghe hiểu.

"Nàng thấy hắn ta ngốc nghếch, trẫm không cho rằng như vậy."

Phùng Niệm nhíu mày, chuẩn bị rửa tai lắng nghe.

Bùi Càn nói ra những thứ y phân tích trước đó, nói rằng làm Hồ vương một lên hai về, chuyện không thể quá ba lần nha. Lúc này ông ta đặc biệt để Tứ Hoàng tử đi cùng, Tứ Hoàng tử này không cao, nhìn cũng không khôi ngô cường tráng như vậy, đoán chừng là người thông minh, phái tới đây không biết muốn làm cái gì. D@đ/l~q+đ

Đám tỷ muội trong group bao gồm Phùng Niệm đều nhất trí cho rằng, Bùi Càn đang nhục nhã người thông minh.

"Dựa vào biểu hiện đó của hắn ta, có thể thông minh chỗ nào?"

"Cũng có thể là giả vờ, cố ý giả vờ dáng vẻ phế vật để lừa gạt trẫm."

Phùng Niệm vẫn chưa tin: "Thần thiếp nhìn hắn ta còn rất chân thật."

"Đó là hắn ta diễn tốt! Bọn họ vì khiến trẫm mất cảnh giác, còn hao tổn tâm huyết tạo ra lí do thoái thác, nói lúc đầu Hồ vương chỉ cho Ô Lực Cát đến đây, bản thân Tứ Hoàng tử này vì tò mò với Lương Quốc chúng ta, không để ý lệnh vua chạy trốn ra ngoài... Loại lời này còn có thể lừa gạt người có kinh nghiệm sống chưa nhiều như ái phi nàng, một chút trẫm cũng không tin! Nàng suy nghĩ một chút, không có mệnh lệnh của trẫm lão Đại lão Nhị người nào dám tùy ý rời kinh? Chuyện này đặt ở Hồ quốc cũng giống như vậy, cho bọn họ mượn lá gan cũng không dám."

"Thần thiếp cảm thấy không thể so sánh như vậy..."

So với mấy người Hồ quốc kia, Bùi Hứa và Bùi Diễm quả thật rất đáng tin cậy có được không?

Bọn họ ai dám ra ngoài đưa cái này đưa cái kia?

Ô Lực Cát dám.

Ô Lực Cát đưa ngựa xong đưa muội muội, hắn ta hố đệ muội như thế có thể tốt đến nơi nào? D@đ/l~q+đ

Phùng Niệm còn chưa dứt lời, liền bị Bùi Càn cắt ngang: "Trẫm có chứng cứ, nàng xem hắn ta nói nguyện ý dâng lên tuấn mã chỉ cầu ái phi múa một bài, lúc ấy trẫm liền nhìn thấu hắn ta, hắn ta không thật lòng, rõ ràng là biết ái phi có thai múa không được mới cố ý nói như vậy, đây là vì lấy ngu xuẩn gặp người, nếu không tin nàng quay đầu biểu diễn giọng hát với Bảo Âm, trở về nàng ta nhất định sẽ nhắc tới cùng các ca ca, nàng nhìn hai người kia có vội vàng tới đưa ngựa để nghe nàng hát một khúc hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.