Best Friends Forever [Sư - Xử - Bình - Yết]

Chương 2: Đôi mắt cô, như một mặt hồ phủ trong ánh dương




Editor: L.N.H.T

Hãng thuốc nhỏ mắt Tinh Tinh Lượng này là của một xí nghiệp kiểu mới, muốn cướp đoạt thị trường thuốc nhỏ mắt của Trân Châu Lộ đã sớm thâm nhập vào lòng người. Bởi vậy quyết định tung ra quảng cáo trong phạm vi cả nước.

Lúc trước khi thiết kế, Tinh Tinh Lượng quyết định để học sinh tiểu học làm trung tâm, muốn tìm một bé gái xinh đẹp tươi mát. Bọn họ vốn định mời thiên hậu nhỏ ngọt ngào giới ca hát Liên Lạc Y tới quay quảng cáo này, nhưng thiên hậu nhỏ vừa mở miệng lại hét tiền quay quảng cáo giá trên trời, sau đó thiên hậu nhỏ còn ghét bỏ Tinh Tinh Lượng đẳng cấp thấp.

Nội bộ Tinh Tinh Lượng thương lượng lại, dứt khoát không tìm minh tinh nữa. Đạo diễn quảng cáo Vương Khánh Nguyên vốn định đến học viện Hí kịch[1] tìm sinh viên đại học năm nhất để quay. Bạn tốt của ông là nhiếp ảnh gia Trương Khắc của tạp chí “Khinh Vũ” đề cử Dư Uyển Uyển.

[1] Học viện Hí kịch: là học viện chuyên về nghệ thuật sân khấu kịch diễn, khác với học viện Điện ảnh

Vì vậy Dư Uyển Uyển có được cơ hội hiếm có như thế này. Mà cố tình ở kiếp trước, cô lại không biết quý trọng, sau đó không hiểu sao mà nổi tiếng, nhưng cô lại không coi trọng.

Lần này, từ lúc bắt đầu Dư Uyển Uyển đã rất nghiêm túc đối với lần quay này.

Quảng cáo rất đơn giản, chỉ có ba mươi giây, là một nữ sinh trung học tràn ngập sức sống, luôn hướng tới thế giới bên ngoài…

Quá trình quay quảng cáo tiến hành vô cùng thuận lợi, dường như Dư Uyển Uyển hoàn toàn có thể hiểu được đạo diễn đang nói cái gì, cảm giác ống kính vô cùng tốt.

Lúc vừa mới tỉnh ngủ, lông mi thật dài như cánh quạt nhỏ chậm rãi vỗ hai lần, từ từ mở mắt ra, ngay sau đó chính là một mảnh mờ mịt… quẩy người một cái mới chính thức tỉnh dậy…

Lúc đi ra khỏi phòng thì tràn ngập sức sống tuổi trẻ… lúc đọc sách thì trầm xuống… lúc mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài thì lại tràn ngập hiếu kỳ với thế giới bên ngoài…

Dư Uyển Uyển vốn đã sắp quên lúc mình còn trẻ, nhưng thuận theo quảng cáo này…

Cô mặc váy đồng phục, nhảy lên… dường như cuối cùng đã trở lại cái tuổi này…

Cô trở lại lúc thiếu niên thanh xuân, tinh lực dồi dào, tương lai lấp đầy khả năng vô hạn. Chỉ cần cô chịu cố gắng, tương lai sẽ trở nên khác với người ta…

Trong chốc lát, Dư Uyển Uyển như bị dính ma pháp, trong đôi mắt yên tĩnh như hồ sâu của cô tạo nên gợn sóng…

Cả người Dư Uyển Uyển đều trở nên tươi tỉnh…

Đến cuối cùng, cô cầm chai thuốc nhỏ mắt Tinh Tinh Lượng lên, nhìn vào ống kính nháy mắt một cái…

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia như cất giấu một bí mật nhỏ thời thanh xuân…

Quay chụp rất lâu, nhưng trên thực tế lúc chiếu trên đài truyền hình thì cũng chỉ là Dư Uyển Uyển nhìn vào gương nháy mắt…

Sau khi quay xong quảng cáo này, đạo diễn Vương Khánh Nguyên rất vui vẻ nói với Khâu Vân Vân, “Dư Uyển Uyển là diễn viên trời sinh. Đôi mắt của cô bé giống như biết nói vậy.”

Nghe đạo diễn nói như vậy, Khâu Vân Vân cực kỳ phấn chấn. Bà càng thêm kiên định quyết tâm, bất kể như thế nào cũng muốn bồi dưỡng con gái bà thành ngôi sao lớn.

Nhưng Dư Uyển Uyển nghe đạo diễn nói vậy thì cũng không để trong lòng.

Cô đã sớm biết quảng cáo này sẽ được phát trên CCTV, mặc dù không phải là khung giờ vàng, hơn nữa cũng chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng quảng cáo này được phát ra cô sẽ trở nên có chút danh tiếng. Sau đó nhận được càng nhiều lời mời quảng cáo hơn, mặc kệ mệt nhọc như thế nào?

Nếu cô kiên trì quay quảng cáo, ít nhất sẽ có chỗ phát triển.

Trên thực tế, Dư Uyển Uyển không ngờ hiệu quả của quảng cáo này còn tốt hơn kiếp trước.

Lần này Dư Uyển Uyển không còn được gọi là hotgirl bình thường nữa, mà là trở thành hotgirl màn ảnh.

Rất nhiều người đều suy đoán, lúc cô nhìn ống kính đang nghĩ gì? Cô gái mới mười mấy tuổi có bí mật nhỏ gì?

Sau khi quay chụp cho quảng cáo xong, rất nhanh Dư Uyển Uyển lại chụp cho tạp chí “Khinh Vũ”. Cô còn đồng ý sẽ tiếp tục làm người mẫu dài hạn cho “Khinh Vũ”. Mặc kệ kiếp trước hay hiện tại, Dư Uyển Uyển cảm ơn người của Khinh Vũ đã mang nhiều cơ hội đến cho cô.

Về phần lời mời đóng quảng cáo đột nhiên tăng lên, Dư Uyển Uyển chỉ chọn hai chỗ tốt, những chỗ khác đều từ chối.

Ở phương diện này Khâu Vân Vân và cô cùng đạt được sự nhất trí vô cùng khó hiểu.

Khâu Vân Vân thật sự cảm thấy làm người mẫu không có tương lai, tương lai của con gái bà phải làm ngôi sao điện ảnh.

Dư Uyển Uyển cảm thấy có thể đóng quảng cáo nhưng chỉ quay những quảng cáo tốt, một cô gái trẻ tuổi như cô đều quay những sản phẩm trang điểm trong nước mà thôi.

Dư Uyển Uyển đã quen sống khổ nên vẫn rất để ý chuyện tiền bạc.

Sau khi thương lượng với Khâu Vân Vân xong, tiền quay quảng cáo vẫn do bà quản lý.

Kiếp trước, trong mắt Dư Uyển Uyển, Khâu Vân Vân luôn bày đặt kiểu cách, ngang ngược không nói lý, thích vô cớ gây sự. Kiếp này, sau khi thay đổi cách sống chung, Dư Uyển Uyển lại đột nhiên phát hiện Khâu Vân Vân hoàn toàn có thể nói chuyện, biết thỏa hiệp.

Bởi vì cho dù Khâu Vân Vân có thiếu thốn cỡ nào thì sao có thể giày vò cô, ít nhất bà yêu thương Dư Uyển Uyển. Bà thật sự quan tâm đến cô, hi vọng sau này cô có thể có được hạnh phúc. Mặc dù định nghĩa về hạnh phúc của bà dường như có chút vấn đề.

Nếu Khâu Vân Vân thật sự không quan tâm Dư Uyển Uyển, chỉ coi cô như mặt hàng để rao bán, vậy thì hiện tại sau khi Dư Uyển Uyển đã có chút danh tiếng, bà sẽ không ngừng để cô nhận đủ loại quảng cáo đáng tiền, cùng với phim truyền hình thối nát kỳ dị, chìm ngập ở trong lịch sử rồi.

Nếu vậy thì cô hoàn toàn không có chỗ để cò kè mặc cả.

Sau khi Dư Uyển Uyển nhận đau khổ hết nửa đời người thì đột nhiên phát hiện, thật ra kiếp trước cô cũng rất bày đặt kiểu cách.

Quảng cáo thuốc nhỏ mắt Tinh Tinh Lượng khiến Dư Uyển Uyển lập tức trở thành người nổi tiếng trong trường học, cũng khiến cô lo lắng không ít chuyện.

Trong trường học có người xì xào bàn tán sau lưng cô, đủ loại tò mò hâm mộ ghen ghét. Giáo viên cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, giống như cô là một học sinh hư vậy.

Phương Dật Thần cũng từng nhiều lần nhìn thấy cô muốn nói rồi lại thôi. Đến lúc này, Dư Uyển Uyển cảm thấy cô đã không lời gì để nói với Phương Dật Thần rồi.

Kiếp trước, sau khi Dư Uyển Uyển quay quảng cáo thì cứ thế qua lại với Phương Dật Thần, cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác, ầm ĩ vang dội ở trong trường học…

Kiếp này, Dư Uyển Uyển hoàn toàn đặt tâm tư lên việc học. Thật ra căn cơ trung học của cô rất tốt, lên lớp mười khi chưa yêu đương thì cũng không có trở ngại gì, cho nên hiện tại chỉ cần nghiêm túc chịu khó là được.

Về sau lời xì xào bàn tán từ từ biến mất, nhiều người bắt đầu cảm thấy hotgirl màn ảnh gì đó là do Dư Uyển Uyển gặp may mà thôi, quay một quảng cáo thuốc nhỏ mắt thì sao, cũng chỉ là cô gái bốn mắt không có gì đặc biệt.

Sau khi Khâu Vân Vân tìm giáo viên chủ nhiệm nói chuyện phát triển tương lai của Dư Uyển Uyển, rốt cuộc giáo viên cũng không dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn cô. Chỉ là học viện Hí khúc gì đó dường như cách rất xa trường bọn họ.

Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, thẳng đến khi có một ngày, sau khi tan học, Dư Uyển Uyển bị năm nữ sinh chặn ở trong ngõ nhỏ bên cạnh trường.

“Có chuyện gì thế?” Dư Uyển Uyển rất bình tĩnh hỏi. Thật ra vừa rồi cô đã dùng ánh mắt ám hiệu Uông Tiểu Lục đi gọi người, chỉ mong Uông Tiểu Lục có thể hiểu được ý của cô. Nhưng cho dù không gọi được người tới, thật ra Dư Uyển Uyển cũng không sợ. Kiếp trước cô đã gặp đủ loại người, từng học chút võ phòng thân, ít nhất đủ để đối phó với đám nữ sinh này.

“Con điếm Dư Uyển Uyển mày cho rằng quay một quảng cáo là thành công chúa hả? Còn dám cướp bạn trai của người khác!” Một nữ sinh có mái tóc xù dài nhuộm vàng đi lên đẩy mạnh Dư Uyển Uyển một cái, Dư Uyển Uyển nghiêng người thành công né đi.

“Bạn trai? Bạn trai tôi ở đâu ra? Hiện tại tôi không định yêu đương với ai cả.” Dư Uyển Uyển sững sốt khi nghe bọn họ nói vậy.

Thật ra cô có biết cô gái đeo khuyên mũi này, là đàn chị lớp mười hai, bởi vì chuyện bạo lực học đường mà bị trường học đuổi. Khi đó, vị đàn chị này có rất nhiều tin đồn, bởi vì bạn trai cũ bắt cá hai tay nên chị ta đã đánh gã ta rớt mất mấy cái răng… chị ta mặc sức náo loạn một trận, trường học liền mời chị ta về nhà.

Sau khi chị ta đi, khắp nơi trong trường học đều là truyền thuyết của chị ta.

Nghe đâu vị chị đại tóc xù này đã thành lão đại của bọn họ, chưa từng cướp giật tiền, chỉ thấy em trai em gái nào chướng mắt thì dẫn cả đám đi đánh người ta mà thôi.

Tháng trước còn có người nói, vị chị đại này bị cảnh sát bắt, không ngờ lại được thả nhanh như vậy, hơn nữa còn đến tìm Dư Uyển Uyển gây phiền toái.

Hiển nhiên lão đại tóc xù cũng không phải hoàn toàn không phân rõ phải trái, chị ta quay đầu nhìn về phía em gái của mình.

“Hoàng Hiểu Linh, chuyện là thế nào? Dư Uyển Uyển này nói không có bạn trai.”

Dư Uyển Uyển nghe xong mặt đầy vạch đen.

“Cô ta nói bậy, rõ ràng cô ta dụ dỗ bạn trai của em.” Em gái Hoàng Hiểu Linh ngây thơ đáng yêu hiển nhiên nổi giận. Cô ta nhìn dáng vẻ vô tội của Dư Uyển Uyển thì giận đến mức uất ức muốn khóc.

“Bạn trai cậu là ai?” Dư Uyển Uyển rất bình tĩnh nhìn cô ta.

Cô thật sự không nhớ ra Hoàng Hiểu Linh này là ai, có điều nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này của Hoàng Hiểu Linh thật sự rất giống bông trắng nhỏ trong tiểu thuyết Quỳnh Dao.

“Hoàng Hiểu Linh, em không nhớ nhầm đấy chứ?” Hiển nhiên lão đại tóc xú có chút gắt gỏng.

Chị ta rất thích gây chuyện đánh nhau, nhưng chị ta nổi tiếng trước giờ đều là vì chuyên đánh những kẻ phụ tình và kẻ thứ ba. Nếu như có người lợi dụng chị ta, coi chị ta như con ngốc thì hiển nhiên chị ta sẽ không để kẻ lừa gạt đó có cuộc sống yên ổn.

Hoàng Hiểu Linh càng ủy khuất hơn, nước mắt ào ào chảy xuống.

“Hay cho Dư Uyển Uyển cô, còn nói cô không dụ dỗ anh ấy? Không phải cô chỉ có đôi mắt đẹp hơn chút thôi sao? Cô định làm gì? Phương Dật Thần là bạn trai tôi, cô dựa vào cái gì mà tranh giành với tôi?” Lời của Hoàng Hiểu Linh khiến Dư Uyển Uyển cảm thấy đầy kịch tính, cứ như đọc lời thoại vậy, với điều kiện là nếu không phải liên quan đến Phương Dật Thần. Dư Uyển Uyển nghe lời này, rốt cuộc không nhịn được mà phì cười.

“Phụt…”

Cô theo bản năng bước tới trước mặt Hoàng Hiểu Linh, vẻ mặt kỳ lạ, nhếch môi nhìn Hoàng Hiểu Linh.

Hoàng Hiểu Linh cao 1m50 nhỏ nhắn đáng yêu, cân nặng chưa tới 40kg, hiển nhiên bị Dư Uyển Uyển cao hơn một cái đầu dọa sợ. Còn đám bạn cô ta dẫn tới cũng sợ ngây người, chỉ lo xem kịch, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

“Tôi và Phương Dật Thần có thể có quan hệ gì chứ? Chẳng qua anh ta viết cho tôi một bức thư tình, tôi nói ngay trước mặt anh ta, tôi muốn thi đại học, trong thời gian ngắn không muốn hẹn hò yêu đương với ai! Đây mà coi là dụ dỗ à?” Dư Uyển Uyển trừng mắt nhìn Hoàng Hiểu Linh, đột nhiên cô cảm thấy rất vô lý.

Kiếp trước, cô bị hồ ly tinh cướp chồng cũng không có dáng vẻ như Hoàng Hiểu Linh. Kiếp này, cô hoàn toàn không định quấn lấy Phương Dật Thần kia, lại bị bạn gái hiện giờ của Phương Dật Thần xem như là hồ ly tinh?

Lúc này trời đã tối, trong ngõ hẻm đen như mực. Vẻ mặt kỳ lạ của Dư Uyển Uyển khó diễn tả bằng lời, cô lạnh lùng nhìn Hoàng Hiểu Linh, dáng vẻ như không để ý chuyện gì, cái gì cũng dám làm.

Hoàng Hiểu Linh thấy Dư Uyển Uyển như thế thì vừa hoảng vừa sợ, nước mắt lại chảy ào ào xuống.

“Chắc cậu xem nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao lắm nhỉ? Xem ti vi cảm thấy chưa đã ghiền nên muốn diễn người thật à?” Dư Uyển Uyển nói xong những lời này, lão đại tóc xù không nhịn được mà bật cười. Cho tới bây giờ, có muốn đánh cũng đánh không được.

Mặc dù Dư Uyển Uyển không thích Hoàng Hiểu Linh những cũng không có ý định đối phó với cô ta.

Chỉ là đột nhiên có một thiếu niên đeo kính mặc đồng phục chạy nhanh vào ngõ nhỏ…

“Chị, đừng đánh bạn học của em.”

Thiếu niên đeo kính chạy tới, quấy rầy bọn họ không thể nào “trao đổi” cho tốt được.

Dư Uyển Uyển nhìn thoáng qua, phát hiện đậu nành đeo mắt kính này là bạn học cùng lớp với cô, còn có tiếng là học sinh giỏi trong trường bọn họ. Lúc học lớp mười, anh bạn này luôn đứng nhất trong thời gian dài.

Nhưng bình thường anh bạn này rất ghét nói chuyện, nếu nhìn kỹ, cách một lớp kính, anh có đôi mắt to màu nâu nhạt. Nếu không mang kính mắt, hẳn cũng coi là đẹp trai.

Dư Uyển Uyển từng hỏi anh một đề toán, sau đó thì phát hiện ánh mắt của anh bạn này rất thâm thúy, dáng vẻ trưởng thành lại lý trí. Lúc đậu nành này bị ai đó nhìn chăm chú sẽ lộ ra vẻ xấu hổ.

Dư Uyển Uyển cảm thấy đậu nành này không nên xuất hiện cùng lúc với cô quá nhiều.

Chỉ là lúc này khi anh bạn đẹp trai đeo mắt kính có vẻ mặt quật cường nhìn lão đại tóc xù cao hơn 1m75…

Chị? Không phải cô nghe lầm đấy chứ?

Đột nhiên cô có một cảm giác ngổn ngang trong gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.