Người đàn
ông cúi đầu rơi vào trầm tư, vẫn không hiểu lời của đối phương, ánh mắt
của anh không phải tốt rồi sao? Đi? Trình Thất, em có thể đi tới nơi
nào? Ôm chặt đứa bé xuống giường nói: "Cô ấy nhất định ở nhà chờ tôi!
Hàn Dục, chuẩn bị xe!" Nhất định ở nhà, nhất định ở nhà.
Tôn Kế Trung thở dài một tiếng, gật gù, những người tuổi trẻ này, quá không hiểu chuyện, rốt cuộc con dâu đang suy nghĩ gì?
Về
đến trong nhà, Lạc Viêm Hành nhìn thấy một sinh vật dáng dấp thật dài
đang quanh quẩn ở tại cửa ra vào chờ đợi cái gì, Trình Thất không ở nhà
sao? Tiến lên hỏi "Trình Thất đâu?"
A Nhiêm bò tới bên cạnh người đàn ông, chứng tỏ cô gái kia cũng không về nhà.
Nhìn
đồ dùng trẻ nít và bài biện trong phòng lớn, đây chính là chỗ anh ở?
Nhìn thế nào cũng cảm giác là lạ, nhưng nhắm mắt lại, không có gì khác,
chờ sau khi quen thuộc, phát hiện thế giới đúng là tốt đẹp, muôn màu
muôn sắc, không còn khoảng không gian đen kịt, mây màu trắng, cỏ màu
xanh, Trình Thất, tại sao em không nói với anh một lời nào?
Đi
tới phòng ngủ, bên trong thật giống như còn lưu lại mùi hương của cô gái
kia, nhưng người đã đi khỏi, mở tủ treo quần áo, cũng có rất nhiều đồ
dùng của cô gái, trong phòng tắm còn có mỹ phẩm, một năm rưỡi này cô vẫn
ở cùng với anh, tại sao sau khi tỉnh lại không thấy người? Trình Thất,
rốt cuộc em có ý gì?
Một tháng sau. . . . . .
"Đại ca, đã tìm khắp tất cả các nơi, không có!"
"Đã
phát động tất cả người của Long Hổ, vẫn không có tin tức, lúc đầu chị
ấy từ La Mã bay đến Bắc Kinh Trung Quốc, nhưng sắp lật tung Bắc Kinh
rồi, cũng đã tìm khắp tất cả thành thị xung quanh, cameras cũng không
phát hiện bóng dáng của chị ấy, tôi nghĩ chị ấy cố ý không để cho chúng
ta tìm được, hóa trang rồi, xe lửa Bắc Kinh đi thông các nơi trong cả
nước, tìm tương đối phiền toái, nhưng duy nhất có thể để xác định chị ấy
đang ở tại Trung quốc!"
Lần thứ hai trở lại con phố phồn hoa,
anh nhớ nơi này đã từng có một căn nhà phá bỏ và dời đi nơi khác, tại
nơi này quen biết với cô gái kia, đã hai mươi năm rồi, vuốt ve một bồn
hoa, cau mày nói: "Hiện tại hệ thống xe lửa đã yêu cầu đăng ký tên thật,
mua vé cần phải có giấy chứng minh !"
"Tuy nói như thế, nhưng có
thể tra được cũng không chính xác, tùy tiện lấy trộm một tấm hình có
khuôn mặt gần giống là có thể lừa dối vượt qua kiểm tra!"
Hàn Dục
trực tiếp nói ra làm cho người đàn ông rơi vào vực sâu vạn trượng, anh
không biết tại sao cô gái muốn rời đi, càng không biết khi nào cô trở
lại, suy nghĩ lại lời của bọn thủ hạ, một năm rưỡi này cô gái kia chịu
đựng vất vả để củng cố tất cả thuộc về anh, chưa từng có một câu oán
hận, thậm chí làm tốt hơn so với anh, lại còn phải chăm sóc anh và đứa
bé, mỗi lần nghe, cổ họng cũng giống như bị kim bén nhọn đâm vào, trái
tim cũng bị người ta không ngừng cắt thành từng mảnh vụn, rất đau rất
đau.
Nói cho anh biết, rốt cuộc em đi nơi nào? Bởi vì đôi mắt của
anh sao? Bởi vì anh nhìn thấy được, sẽ cảm thấy hứng thú đối với cô gái
khác? Anh biết cô nhất định nghĩ như vậy, Trình Thất, tại sao em có
thể ích kỷ như vậy?”
“Mẹ ô ô ô ô oa oa oa, mẹ…”
Về
đến nhà, con trai đang lăn lộn trên đất, khóc kêu tìm mẹ,Trình
Thất, em thấy được sao? Nó mới một tuổi rưỡi, em nhẫn tâm sao?
Đưa
ra hai cánh tay ấm áp, ôm chặt đứa bé trong ngực, sau đó từng
bước từng bước bước lên lầu hai, trở lại phòng ngủ, cầm lấy
khung hình để trên đầu giường, đó là khoảnh khắc cô gái ôm đứa
bé hôn môi, nụ cười rực rỡ, so với bất kỳ cô gái nào nhìn
thấy trong một tháng này đều muốn xinh đẹp hơn, dĩ nhiên, so
với người đẹp trên TV vẫn kém một chút, nhưng anh không thèm để
ý, làm sao nói cho cô biết đây?
Cô không tin anh, anh hiểu, mà đó là điều duy nhất anh phải làm để cho cô hiểu.
A
Nhiêm bắt đầu buồn buồn không vui, ăn không vô không ngủ được,
mỗi ngày đều quanh quẩn ở cửa lớn nhìn về phương xa, không ai
biết nó đang suy nghĩ gì, đã qua ba tháng, bà chủ vẫn không có
trở lại, trong nhà giống như thiếu đi cái gì, là vui vẻ sao?
Mỗi ngày ông chủ về đến nhà liền ôm một đống hình, cậu chủ
nhỏ ngoại trừ khóc chính là khóc, cũng không chơi với nó.
Phi
Vân Bang cũng phái mọi người tra tìm các nơi, không biết do bọn
họ quá vô dụng, hay cô gái ẩn nấp đủ sâu, đến nay một chút
tin tức cũng không có, tất cả nơi có thể tìm đã tìm khắp nơi,
thậm chí dán thông báo tìm người, cũng đăng tìm người trên
radio, nhưng chị Thất không muốn trở lại, cho dù thấy được,
cũng sẽ không để ý chứ?
Một năm sau…
“Cha, cha!”
“Đừng động!”
Người
đàn ông bất mãn đè hai tay của đứa bé xuống, sau đó tiếp tục
nghiêm túc xử lý công việc, đứa bé không vui, ở trên đùi cha
lăn lộn qua lại, nghe được tiếng cưa mở, lạp tức ghé đầu nhìn
qua.
Ông chủ mang con đi làm, cũng không phải là ngày một
ngày hai rồi, Hàn Dục không hề để ý: “Đại ca, đây là tập thể
chúng ta đề nghị, ở biên giới Tân Cương, Mạc Hà thành lập căn
cứ chế tạo vũ khí, vì Mạc Hà và Tân Cương là vùng đất vắng
vẻ nhất, hệ số an toàn đạt tới 80%. Anh xem trước một chút!”
“Đi
xuống đi!” Lạc Viêm Hành thu nhận tài liệu, sau đó hạ lệnh
đuổi khách, khuôn mặt đẹp trai không còn như trước, rất tiều
tụy, nhưng không có bỏ lỡ công việc, càng kiên trì không làm lỡ
tìm người.
Hàn Dục lấy điện thoại di động đưa qua: “Cái
này là trước kia chị dâu chăm sóc anh từng ly từng tý!” Hi
vọng có thể nhờ vào đó giảm bớt một chút nỗi khổ tương tư,
Trình Thất quá nhẫn tâm, đi đã hơn một năm, cô cũng không nhớ
nhung đại ca và đứa bé sao?
Lạc Viêm Hành để bút xuống,
vẻ mặt nặng nề lấy di động mở ra, quả thật có không ít video,
có cái nhìn về phía anh tự nói, có cái đẩy anh đi ra ngoài
tản bộ, cuối cùng ngừng ở trên tấm hình giải quyết vệ sinh
cho anh, ngay cả anh xem cũng cảm thấy phát nôn, mà trên mặt cô
gái nở nụ cười, không chút nào ghét bỏ, động tác thành thạo
khác thường, giống như một người mẹ hiền chăm sóc đứa bé, lúc
nhìn đến cô dùng nước sạch lau cho anh thì trong nháy mắt nước
mắt như vỡ đê, chỉ có Trình Thất mới có thể đối với anh như
vậy.
Chỉ có Trình Thất vĩnh viễn cũng sẽ không ghét bỏ anh, mọi
chuyện suy nghĩ cho anh, khổ sở mệt mỏi đi nữa cũng sẽ không lùi bước,
giống như chỉ cần anh khỏe liền có thể thỏa mãn.
Anh muốn tìm đến
cô, mặc kệ trả giá bao nhiêu cũng phải tìm đến cô, nghĩ đến cái gì, cầm
điện thoại lên nói: “Gần đây không phải đài truyền hình có một tiết mục
giải trí rất nóng sao? Giúp tôi sắp xếp, tôi muốn tham gia! Căn dặn
người phía dưới, không cần tìm nữa.” Có lẽ anh đã đoán được cô ở nơi
nào.
“Đến bây giờ chồng chị Thất cũng vẫn tìm người, các người nói chị Thất sẽ trở về sao?”
Trên
khan đài Truyền Hình, Ma Tử nhỏ giọng hỏi Lộ Băng, hơn nữa hôm nay thật
náo nhiệt, tới thật nhiều người, thính phòng cũng ngồi đầy, dĩ nhiên,
Lạc Viêm Hành cũng không bại lộ thân phận, đại đa số người đều vì thân
phận thần bí và diện mạo của anh mà đến, không biết Lạc Viêm Hành muốn
biểu diễn cái gì chứ?
Người chủ trì hưng phấn khác thường, nhìn
khán phòng nói: “Kể từ khi chương trình xây dựng tới nay, vẫn lần đầu
tiên đối mặt với hiện trường có nhiều người xem như vậy, nguyên nhân
nha, dĩ nhiên có một vị khách vô cùng thần bí tới bản đài, thân phận của
anh ấy tương đối hiển hách, có câu nói là giàu có có thể sánh với một
quốc gia, quyền thế che trời, nhân vật như vậy tại sao lại ở chỗ này? Mà
vì sao chuyên mục tiếp anh ấy? Chắc hẳn mọi người đã sớm quen thuộc vị
khách này, nửa tháng trước, anh ấy đến các khu vực gặp nạn của Trung
Quốc tặng món tiền khổng lồ gần chin tỷ rưỡi, vì chính là có thể bước
lên khán đài này, anh ấy nói, hơn một năm trước vợ của anh ấy rời khỏi
anh ấy, anh ấy rất yêu vợ mình, anh ấy muốn thông qua chương trình tìm
kiếm vợ mình, có phải rất muốn hiểu rõ chuyện xưa của họ hay không? Vậy
thì do vị khách của chúng ta đích thân đến hiện trường giải đáp trước
khán giả xem truyền hình! Xin mời Lạc tiên sinh!”
“Bốp bốp bốp!”
Trong
nháy mắt tiếng vỗ tay vang lên, tiếng reo hò liên tiếp, mặc kệ đối
phương tới làm gì, dựa vào món tiền khổng lồ kia cũng một tình yêu hết
sức chân thành cũng phải cho tiếng vỗ tay.
Người đàn ông xuất
hiện với hai mắt bịt kín rất quái dị, đi tới chính giữa khán đài mới cầm
microphone nói: “Trước tiên cám ơn mọi người cho tôi cơ hội này, cũng
hi vọng lúc này cô ấy có thể ngồi xem trước TV.”
“Lạc tiên sinh
ngài yên tâm, cho dù cô ấy không có xem nhưng tôi tin tưởng chuyện này
cũng lan rộng cả nước, một đồn mười, mười đồn trăm, cô ấy nhất định có
thể nghe thấy, hay là nói trước một chút chuyện xưa của các vị đi, để
cho chúng tôi nghe một chút về mối tình khắc cốt ghi tâm! Còn có vì sao
ngài phải bịt kín đôi mắt?” Rốt cuộc là cô gái như thế nào lại có thể
khiến cho một người con lai dịu dàng đầy phong độ mê muội như thế? Không
tiếc bỏ ra gần trăm tỷ tìm kiếm?
Lạc Viêm Hành không cười, ngược
lại có chút ưu thương, sau một hồi khổ sở giãi bày nói: “Thật ra hơn
hai năm trước, tôi vẫn còn là người mù, dĩ nhiên, điều bí mật này tôi
nghĩ ngay cả cha nuôi tôi cũng không biết, năm tôi sáu tuổi đã bị mù
rồi, cũng bởi vì chuyện này nên lúc còn nhỏ đã quen biết vợ tôi, cô ấy
là một đứa trẻ không cha không mẹ, tự lo không xong, nhưng vẫn lựa chọn
cứu tôi bị thương, khi đó cô ấy mới chin tuổi, luôn xin ăn ở đầu đường,
vì tìm kiếm thức ăn cho tôi, thậm chí bị người khác đâm bị thương, khi
đó chúng tôi sống chung được hai tháng, tôi rời khỏi Trung Quốc, lúc trở
về đã là mười bảy năm sau, chúng tôi lại gặp nhay, tuy nhiên có lúc cô
ấy rất vô lại, thích đầu cơ trục lợi, nhưng tôi biết cô ấy là một cô gái
hiền lành, không tới một năm, chúng tôi đăng kí kết hôn trở thành vợ
chồng hợp pháp, cô ấy biết tôi không nhìn thấy, cho nên những lúc rảnh
rối sẽ miêu tả cho tôi nghe một số đồ vật tôi không cách nào tưởng tượng
ra, đó là thời gian trước kia tôi sống vui sướng nhất, khi đó cô đang
mang thai con của chúng tôi!”