Bệnh Mỹ Nhân Cười Lộ Ra Hàm Răng Nhọn

Chương 30: Nhị thiếu lại gây họa rồi (8)




Duyên Sinh Thiên Tôn nhìn về phía Lăng Hàn, lộ ra nụ cười, kỳ thực hắn vẫn đang chăm chú nhìn đệ tử này, chỉ là từ đầu đến cuối không có gặp phải thời điểm cần hắn xuất thủ, cho đến giờ phút này hắn mới rốt cục hiện thân, không chỉ giải quyết nỗi lo về sau thay Lăng Hàn, thậm chí còn tìm cho hắn một núi dựa lớn.

Hắn cũng hết sức vui mừng, đệ tử cách thế này có hi vọng vượt qua hắn, giao tương lai cho Lăng Hàn, hắn cực kỳ yên tâm.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, liền lạy xuống:

- Bái kiến sư phụ.

Từ khi hắn tu Bất Diệt Thiên Kinh bắt đầu, liền cùng Duyên Sinh Thiên Tôn kết thành tình nghĩa sư đồ cách thế.

Duyên Sinh Thiên Tôn gật đầu:

- Sau này, ngươi cũng chỉ có thể dựa vào mình, vì để ta tỉnh lại, Tam Giới Tháp cũng bạo phát dư uy, từ đây tĩnh mịch, trừ khi ngươi có thể đạt đến Thiên Tôn cảnh, mới có thể thức tỉnh nó.

Lăng Hàn gật đầu:

- Đệ tử nhất định sẽ làm được.

- Ngươi rất tốt, rất tốt.

Duyên Sinh Thiên Tôn nói, thời gian hắn có thể tồn tại có hạn, sau này liền quy về trong thiên đạo, tuy xem như tồn tại, nhưng không người nào có thể biết, cũng vĩnh viễn không thể phát ra âm thanh.

Lấy thân hợp đạo, tương đương với cống hiến mình cho thiên đạo, tự nhiên không thể có thêm tồn tại của bản thân.

- Thiên Tôn!

Đại Hắc Cẩu chạy vội tới, nhìn bầu trời sủa gọi.

Duyên Sinh Thiên Tôn nhìn Đại Hắc Cẩu, cười nói:

- Tiểu Hắc, sau này hảo hảo phụ tá Lăng Hàn.

- Yên tâm!

Đại Hắc Cẩu đứng thẳng người lên, một bên choàng vai của Lăng Hàn.

- Ta vẫn chăm sóc hắn, có chuyện tốt gì đều sẽ kêu hắn theo.

Lăng Hàn suýt chút nữa một cước đạp lên, cái con chó chết này ngoại trừ hại người còn có thể làm gì?

- Ta phải đi, đường sau này cần các ngươi tự mình đi.

Duyên Sinh Thiên Tôn nói, thân ảnh đã càng ngày càng ảm đạm.

- Cung tiễn đại nhân!

Hầu như tất cả mọi người đều quỳ xuống, bọn họ đều nghe nói sự tích của Duyên Sinh Thiên Tôn, lấy thân hợp đạo, va chạm thông đạo hai giới, vì Tiên Vực thắng được vài kỷ nguyên an bình.

Hành động to lớn như vậy, tự nhiên đáng giá kính nể.

Duyên Sinh Thiên Tôn nở nụ cười, thân ảnh dần dần mơ hồ, quy về thiên địa.

Vù, một toà Hắc Tháp rơi xuống, nhưng mất đi tất cả hào quang.

- Thiên Tôn...

Đại Hắc Cẩu khóc bù lu bù loa, bình thường không có chính hình, lúc này mới toát ra tính tình thật.

- Tiễn đưa đạo hữu.

Vô Nhạc Thiên Tôn cũng nói, tuy thiên kiếp đáng sợ, nhưng hắn không để ý chút nào, đã sắp tu Nhất Bộ Thiên Tôn tới viên mãn, thực lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, một ý nghĩ thì có thể làm cho Lôi Đình Cự Nhân kéo tới hóa thành tro bụi.

Chỉ cần hắn không chủ động ra tay, để thiên địa nhằm vào trở nên càng thêm đáng sợ, tuyệt đối là Bất Tử Bất Diệt.

Hắn lại nhìn về phía Lăng Hàn, vỗ vỗ vai của đối phương, cười nói:

- Tiểu tử, đường cần phải tự mình đi, bản tôn cũng không thể trải bằng thay ngươi, hơn nữa, cũng chỉ có tự mình đi ra, đường mới đủ rộng rãi, có thể đi càng xa hơn.

- Không có chuyện gì thì đừng tới tìm bản tôn, nhưng ai dám lấy lớn ép nhỏ, bản tôn sẽ không bỏ qua hắn!

Lăng Hàn gật đầu, hắn cũng không muốn dựa vào ai, chỉ cần cảnh giới tương đương, hắn cần sợ ai sao?

- Phải phải!

Đại Hắc Cẩu vừa nãy khóc đến thương tâm, nhưng tốc độ khôi phục lại cũng nhanh phát điên, lại choàng vai của Lăng Hàn, cợt nhả nói.

- Tiểu tử, có nghe hay không, sau này ngươi liền tự sinh tự diệt đi.

Nó dừng một chút, quay mặt nói với Vô Nhạc Thiên Tôn:

- Đại nhân, sau này ngài liền bảo bọc ta đi, cẩu gia vừa nhìn liền anh tuấn hơn tiểu tử này gấp trăm lần, thiên phú cao ra vạn lần, đốt đèn lồng cũng không tìm được.

- Cút!

Đối mặt vô liêm sỉ của Đại Hắc Cẩu, ngay cả Vô Nhạc Thiên Tôn cũng không nhịn được đạp nó một cước.

Cũng còn tốt, Vô Nhạc Thiên Tôn không có phẫn nộ thực, bằng không hắn đá một cước như thế, Đại Hắc Cẩu cũng có thể nói tạm biệt thế giới này.

- Cứ như vậy đi.

Vô Nhạc Thiên Tôn vung tay áo một cái, một cước bước ra, đã đi xa vô cùng.

Hắn đã mười mấy kỷ nguyên không về Tiên Vực, đương nhiên phải đi khắp nơi một chút nhìn.

- Lăng Hàn!

- Lăng Hàn!

- Lăng Hàn!

Một đám người trẻ tuổi đi tới, dồn dập vây quanh Lăng Hàn, lúc trước Lăng Hàn đại phát thần uy, chôn giết dị vực hơn trăm Tổ Vương, quả thực kinh người, chỉ là còn chưa kịp giao lưu, hắn liền bị bức đi vào dị vực.

- Kỳ vọng cùng ngươi tái chiến.

Kỷ Vô Danh chắp hai tay ở phía xa nói.

- Hừ!

Hai mắt Hồng Hoang lộ ra lạnh lẽo, nếu không phải Vô Nhạc Thiên Tôn buông lời, tu vi cao hơn Lăng Hàn hai cảnh giới nhỏ không thể ra tay, hiện tại hắn khẳng định đã giết Lăng Hàn.

Phải biết, hắn là “Chết” ở trong tay Lăng Hàn một lần, nếu không phải Phong Tình Thiên Tôn thủ đoạn nghịch thiên, mộ phần của hắn đã xanh cỏ rồi.

Lăng Hàn trở lại Tiên Vực, tu vi liền trực tiếp rơi xuống đến Tiên Phủ Nhị Bí, giống lúc rời đi. Nhưng kỳ thực hắn đã chuyển hóa một bộ phận linh lực thành nguyên lực, lại có thể xem như là Thăng Nguyên Cảnh, cái cảnh giới này đến cùng phải tính thế nào là một vấn đề.

Nhưng hiện tại hắn để lộ ra khí tức xác thực chỉ là Tiên Phủ Cảnh, bởi vậy, Hồng Hoang đã bước vào Thăng Nguyên tự nhiên không thể ra tay.

Lăng Hàn nhìn sang nói:

- Ngươi còn chưa chết?

Hồng Hoang xanh mặt, nhưng chỉ hừ một tiếng, không hề trả lời.

- Vậy ta lại đưa ngươi đi một lần!

Lăng Hàn giơ giơ nắm đấm, cảnh giới của hắn khó định, nhưng thể thuật không bị quy tắc ảnh hưởng, vẫn sẽ vượt qua sức chiến đấu của Thăng Nguyên viên mãn.

- Xem thường giao thủ với ngươi.

Hồng Hoang giễu cợt nói.

- Yên tâm, nếu là ta chủ động khiêu chiến, cho dù ta thật chết trận, Vô Nhạc đại nhân cũng sẽ không tìm ngươi phiền phức.

Lăng Hàn cười nói.

- Như thế nào, có dám chiến hay không?

Trong lòng Hồng Hoang hơi động, cho dù không thể giết Lăng Hàn, hắn cũng có thể tàn nhẫn nhục nhã đối phương, đây chính là Lăng Hàn tự tìm có đúng hay không?

Nghĩ tới đây, hắn liền gật đầu nói:

- Nếu ngươi muốn tự rước lấy nhục, ta sẽ tác thành ngươi!

Hắn đã bước vào Thăng Nguyên, tuy chỉ là tiểu thành, nhưng muốn trấn áp Tiên Phủ tự nhiên là hạ bút thành văn.

- Tứ đệ, không bằng để cho ta tới đi.

Vũ Hoàng mở miệng, hắn cái sau vượt cái trước, cũng thành công bước vào Thăng Nguyên.

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Loại cặn bã này, ta đến là được, không cần Nhị ca động thủ.

- Được.

Vũ Hoàng gật đầu, hắn tin tưởng Lăng Hàn sẽ không làm chuyện không có nắm chắc, nếu Lăng Hàn chắc chắn như thế, vậy liền có niềm tin tuyệt đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.