Bệnh Hay Quên

Chương 62




Hoàng Nguyệt Ly cắn môi, nhẹ nhàng nói:

“Nhị tỷ, muội...”

Bạch Nhược Kỳ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, nghĩ rằng ả đã làm nàng sợ, không kìm được cảm thấy tự hào. 

“Ha ha, ta đã nói rồi, ta chưa bao giờ làm những chuyện đó! Các người không phải muốn hãm hại ta sao? Bây giờ thế nào? Hối hận rồi chứ? Cho ngươi biết, muộn rồi!”

Bạch Nhược Kỳ cho rằng Hoàng Nguyệt Ly đã hết cách, bản thân có hy vọng giành lại quyền kiểm soát, vì vậy lời nói liên tục không ngớt, hy vọng có thể dùng khí thế áp đảo đối phương!

“Hãm hại chị họ của mình, làm nhiều việc không thể cho người khác biết! Bây giờ lập tức quỳ xuống thỉnh tội với thái hậu, ta có thể cân nhắc khoan dung độ lượng tha cho ngươi! Thế nào? Nhanh lên!” 

Hoàng Nguyệt Ly vẫn giữ nét mặt yên bình.

Cô thở dài và nói nhẹ nhàng:

“Nhị tỷ, muội không có bằng chứng, ngay cả khi có bằng chứng, muội cũng sẽ không lấy ra. Chuyện hôm nay, có phải tỷ làm hay không đều không quan trọng, muội không muốn truy cứu ai có lỗi... Nếu tỷ vẫn cảm thấy rằng đây là muội mưu mô khó lường, thì muội... vậy thì muội...” 

Nàng càng nói giọng càng nhỏ dần, cuối cùng, gần như là nghẹn lời.

Thái hậu nhìn bộ dạng của nàng thế này, lập tức cảm thấy không đành lòng.

Xem nha đầu này thật đáng thương, từ nhỏ không có cha mẹ, một mình ở hầu phủ, còn bị chú và chị họ bắt nạt! 

Bây giờ, nhị tỷ đã bắt nạt trên đầu nàng, dùng đủ loại lý do bôi nhọ nàng, nói xấu nàng, nhưng nàng vẫn tinh khiết và lương thiện như vậy, không muốn truy cứu trách nhiệm, chỉ muốn nhân nhượng cho qua.

Ngược lại, Bạch Nhược Kỳ đã bị người khác tố cáo mà vẫn muốn ngụy biện.

Đều là người tiểu thư Bạch gia, sao lại khác xa như vậy! 

Thái hậu nắm tay Hoàng Nguyệt Ly, vỗ nhẹ nói:

“Nha đầu Ly, ý của con ai gia hiểu. Nhưng đất nước cần có quốc pháp, nếu thật sự phạm tội, cần truy cứu thì vẫn phải truy cứu!”

Mặc dù nói như vậy, suy cho cùng Bạch Nhược Kỳ cũng là bà nhìn lớn lên, cũng là một cô gái bà từng rất yêu thích. 

Thái hậu luôn từ bi, đến lúc muốn xử lý lại có chút không nhẫn tâm.

Bạch Nhược Kỳ gần như muốn nôn ra máu!

Tại sao nha đầu chết tiệt đó lại diễn giỏi như vậy? 

Mỗi lần ả cảm thấy rõ ràng mình đã giành được phần thắng, lại bị vài câu nói nhẹ nhàng của Hoàng Nguyệt Ly đánh bay xuống đáy vực!

Một lần rồi lại thêm một lần nữa, làm sao cũng không thể trở mình!

Nha đầu chết tiệt này thực sự là khắc tinh của ả phải không? 

Tại sao làm cách nào cũng không thể giết được nàng, ngược lại đều bị nàng chơi khăm?

Bây giờ lại bị nha đầu chết tiệt gỡ lại một bàn, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải mất hết danh tiếng sao?

Bạch Nhược Kỳ nghiến răng, tìm cách xoay chuyển. 

Nói thế nào đi nữa, ả chỉ còn cách vị trí thái tử phi một bước nữa thôi, ả hôm nay nhất định không thể bị thái hậu trừng phạt được!

Chỉ cần qua khỏi hôm nay...

Nhưng ý niệm của Bạch Nhược Kỳ quá mạnh, hoặc có thể là mạng ả quá lớn. 

Trong lúc thái hậu do dự, không biết phải trừng phạt ả như thế nào, Lý cô cô đột nhiên từ một góc đi qua đây.

Lý cô cô thì thầm vài câu vào tai thái hậu.

“Thái hậu nương nương, lúc nãy Tần công công bên cạnh hoàng thượng đã đến, nói rằng bữa tiệc tại Từ Ninh cung đã chuẩn bị xong, hoàng thượng và hoàng hậu đều đang đợi trong cung, mời ngài và các vị tiểu thư khởi giá...” 

“Cái gì? Đã trưa rồi sao? Thời gian sao lại trôi nhanh như vậy?” Thái hậu ngạc nhiên nói.

“Đã là giờ ngọ hai khắc rồi, hoàng thượng thấy người không có động tĩnh, mới sai người qua hỏi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.