Bệnh Hay Quên

Chương 44




Đứa bé trai kia rất xinh đẹp, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng, lông mi rất dài. Da của nó rất trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi phấn hồng đang bĩu ra, trông thằng bé mềm mại tựa như một cái bánh bao, khiến cho người ta hận không thể ôm nó vào ngực rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh kia vài cái.

Đây là đứa nhỏ nhà ai vậy? Sao lại chạy đến trước mặt hắn?

Hàn Tri Phản bị đứa bé phấn điêu ngọc mày (*) kia hấp dẫn, hắn nhìn đứa bé kia trong chốc lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. 

Trong hành lang trống rỗng, không có người lớn đi theo, vậy là đứa nhỏ này đã nhân lúc người nhà không chú ý mà chạy ra đây. Hẳn là nó không biết đường trở về rồi!

Đang lúc Hàn Tri Phản còn đang suy nghĩ thì đứa bé kia đột nhiên mở miệng gọi: “Ba ba.”

Thoạt nhìn, đứa bé này khoảng một tuổi rưỡi đến hai tuổi, so với con của Lý Đạt thì nó phát âm chữ “ba” rõ hơn rất nhiều. 

Thấy Hàn Tri Phản không để ý đến mình, đứa bé kia lại mở miệng, lần này, giọng của nó lớn hơn rất nhiều: “Ba ba!”

Đây là đứa nhỏ nhà ai thế? Sao lại ngốc như vậy chứ, ngay cả ba mà cũng có thể nhận nhầm…

Hàn Tri Phản thấy đứa bé cứ liên tục gọi mình là “Ba ba”, suýt nữa thì hắn bật cười ra tiếng. Hắn không chút do dự cúi người, định nói chuyện với đứa bé kia. Nhưng động tác của hắn vừa làm được một nửa thì hắn chợt nhận ra là trên tay mình vẫn còn cầm điếu thuốc. Hàn Tri Phản ngừng lại, dụi tắt điếu thuốc, rồi mới ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé kia, nói: “Chú không phải là ba ba của con.” 

Không biết là đứa bé kia có hiểu ý hắn hay không, nhưng sau khi nghe hắn nói xong, nó lại gọi: “Ba ba.”

“Chú quả thực không phải là ba ba của con.”

“Ba ba, ba ba.” 

Dù Hàn Tri Phản có giải thích như thế nào, thì đứa bé kia cũng vẫn gọi hắn là “Ba ba”, thấy vậy, hắn dứt khoát bỏ qua đề tài này, hỏi sang chuyện khác: “Con tên là gì?”

Dường như bị hỏi khó, trong chốc lát đứa bé kia không đáp.

Trong lúc Hàn Tri Phản còn đang tự hỏi mình có nên đem đứa bé này đến lầu một giao cho lễ tân hay không, thì nó lại mở miệng gọi “Ba ba”, sau đó giơ tay muốn ôm hắn. 

Hàn Tri Phản chần chờ một chút, cuối cùng, hắn vẫn đưa tay ra, ôm đứa bé trai kia vào ngực.

Dường như gặp phải chuyện gì đó rất phấn khích, đứa bé cười toe toét, sau đó, nó giơ tay ôm lấy cổ Hàn Tri Phản, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hôn lên má hắn một cái.

Hàn Tri Phản không thích gần gũi với người lạ, dù cho đó chỉ là một đứa trẻ non nớt. 

Nhưng khi đôi môi nhỏ xinh của đứa bé trai kia chạm lên má hắn, chẳng những hắn không cảm thấy phản cảm, mà ngược lại, trong lòng hắn còn trào lên một cảm giác ấm áp khó nói nên lời.

Hàn Tri Phản càng ôm đứa bé kia chặt hơn: “Chú đưa con đi tìm mẹ được không?”

Có lẽ là nghe Hàn Tri Phản nhắc đến mẹ, nên đứa bé kia lập tức gật gật đầu. 

Hàn Tri Phản dùng một tay ôm nó, vừa định đứng lên thì trong toilet vọng ra giọng nói đầy lo lắng của một người phụ nữ: “Hàm Hàm! Hàm Hàm!”

Sau đó, một người phụ nữ trẻ vội vã chạy ra khỏi toilet.

Đứa bé trai thấy người phụ nữa kia thì lập tức giãy khỏi cái ôm của Hàn Tri Phản, chạy về phía cô ta. 

Nhìn thấy đứa bé, người phụ nữ kia thở phào một hơi. Cô ta ngồi xổm xuống, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, muốn kiểm tra xem trong lúc bị lạc mất, đứa nhỏ của mình có bị gì hay không. Sau đó, cô ta mới lên tiếng, nghiêm khắc răn dạy: “Hàm Hàm, sao con lại chạy đi như vậy?”

***

(*) Phấn điêu ngọc mày: Cụm từ dùng để miêu tả vẻ đẹp của trẻ con. Ý chỉ những đứa trẻ xinh đẹp, có khuôn mặt trắng trẻo, những đường nét trên mặt như được điêu khắc ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.