Bệnh Hay Quên

Chương 4




Bọn tiểu nhị chạy tới vây quanh một nữ nhân nói:

“Bà chủ, tôi nói là chỉ cần mẫu thân của chúng tôi ăn các món ăn của Giang Nam Mỹ Thực Quán chúng ta nấu thì nhất định khi sinh ra chúng tôi sẽ anh tuấn vô cùng vậy mà mấy gã này lại nói là tôi ngốc…”

“Đúng là ngươi quá ngốc rồi còn gì nữa…”

Bà chủ bật cười nói:

“Các ngươi không ai ngốc cả. Ai dám nói là trong các ngươi không anh tuấn chứ, trong mắt bà chủ của các ngươi thì các ngươi anh tuấn khó ai bì, vậy được chưa? Thôi mau vào chuẩn bị cho vị công tử kia mấy món ngon vào. Nhớ là những món đặc biệt đấy nhé.”

Bà chủ cố tình nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”.

Bọn tiểu nhị liền lập tức lui vào trong. Bà chủ tiến tới gần Vân Minh Thiên nhưng chàng chẳng dám quay lại nhìn. Đám tiểu nhị, đầu bếp đã xấu như thế thì bà chủ của chúng chắc chẳng lấy gì làm đẹp đẽ, tốt nhất là không nên nhìn kẻo lại bị dọa cho mất vía. Chàng nghĩ thế.

Bà chủ quán thấy hắn thủy chung không quay lại nhìn mình thì lấy làm bất mãn nói:

“Thiếu hiệp có thói quen không nhìn người đang nói chuyện với mình sao?”

Minh Thiên cười cười đáp:

“Đại nương đang nói chuyện với vãn bối sao?”

Bà chủ đáp:

“Ta không nói chuyện với thiếu hiệp thì đang nói chuyện với ai. Thiếu hiệp nhìn xem ta đã đáng được gọi là đại nương chưa?”

Bà chủ nói xong đã tiến tới ngồi trước mặt Minh Thiên khiến chàng không muốn nhìn cũng không được. Hắn bất giác kinh ngạc, hóa ra bà chủ quán không phải ai xa lạ mà chính là Nguyệt Hoa nhân Võ Bích Phương. Minh Thiên chắp tay xá dài nói:

“Vừa rồi tại hạ ăn nói hàm hồ mong cô nương bỏ quá cho.”

Võ Bích Phương gật đầu đáp:

“Được công tử đại giá quang lâm đã vinh hạnh cho Giang Nam mỹ thực quán của ta lắm rồi, công tử bất tất phải đa lễ.”

Ngừng một giây Nguyệt Hoa Nhân nói tiếp:

“Chẳng hay công tử đã tìm được kẻ muốn tìm chưa?”

Minh Thiên lắc đầu đáp:

“Trời đất bao la quả thật tại hạ không biết phải tìm ở đâu nữa.”

Nguyệt Hoa Nhân mỉm cười nói:

“Không phải không biết tìm ở đâu, chỉ là công tử tìm chưa đúng chỗ thôi.”

Minh Thiên nói:

“Tại hạ ngu muội không hiểu cô nương nói thế có ý gì. Mong cô nương chỉ giáo cho.”

Nguyệt hoa Nhân phẩy tay nói:

“Tiểu nữ sao dám chỉ giáo cho Vân thiếu chủ chứ.”

Minh Thiên giật mình, không ngờ Nguyệt Hoa nhân đã sớm nhận ra thân thế của hắn. Hắn cười gượng nói:

“Cô nương đã biết thì tại hạ không giấu nữa, tại hạ chính là Vân Minh Thiên.”

“Tiểu nữ đang có một vụ buôn bán muốn mời Vân công tử tham gia nhưng chưa biết tìm công tử ở đâu may sao hôm nay công tử lại đặt chân tới đây. Xem ra công tử gặp may rồi.”

Minh Thiên nói:

“Tại hạ trước giờ chưa từng buôn bán, chắc cô nương tìm nhầm người rồi.”

Nguyệt hoa nhân bật cười sằng sặc:

“Muốn hành tẩu trên giang hồ công tử cần phải học hỏi nhiều. Công tử không biết đấy thôi, thương gia buôn bán đã đành, khách giang hồ cũng buôn bán. Chỉ khác là họ mua bán tin tức, mua cái đầu của kẻ thù…”

Minh Thiên lờ mờ đoán ra Nguyệt Hoa nhân đang định nói gì, chàng sốt sắng hỏi:

“Nói như thế cô nương hiện đang có tin tức của Phong Di Lăng?”

Nguyệt Hoa Nhân lắc đầu nói:

“Không hẳn. Tiểu nữ chỉ có tin của ma nữ thôi, không biết Vân công tử có hứng thú không?”

“Phong Di Lăng cũng được mà ma nữ cũng được, Võ cô nương nếu như cô nương nói cho ta biết ma nữ hiện đang ở đâu Vân Minh Thiên ta thề suốt đời không quên đại ân đại đức của cô.”

“Tiểu nữ không dám nhận đâu. Nếu như công tử muốn biết tin tức của ma nữ thì…”

Nguyệt Hoa Nhân lấy tay chấm vào ly trà trên bàn viết viết mấy chữ. Vân Minh Thiên giật nảy cả người thét lớn:

“Một vạn lượng? Chỉ một chút tin tức mà cô nương đòi một vạn lượng há chẳng phải quá đáng sao?”

Nguyệt Hoa Nhân cười nhạt:

“Một vạn lượng so với mối thù diệt gia mà công tử cho là đắt ư? Nếu công tử không muốn mua thì ta sẽ bán cho người khác vậy. Giang hồ đâu thiếu người muốn lấy đầu Phong Di Lăng và ma nữ.”

Minh Thiên vội nói:

“Đương nhiên là không đắt nhưng hiện tại hạ không mang nhiều tiền như thế bên mình. Hay cô nương cứ nói cho tại hạ tin tức của ma nữ, sau này khi quay trở lại Vân Gia Trang tại hạ sẽ trả cho cô nương gấp đôi.”

“Nghe thì cũng hấp dẫn đấy, nhưng ta đâu có ngốc, công tử đi tìm ma nữ chắc gì đã toàn mạng quay về, lúc đó ta biết tìm ai mà đòi nợ đây?”

“Cô nương không thể niệm tình sao?”

Nguyệt Hoa nhân phá lên cười:

“Ta với công tử ngoài chuyện làm ăn ra còn có tình gì mà niệm chứ. Công tử xá lỗi cho, Nguyệt Hoa nhân ta trên đời này chỉ biết có một chữ tiền, giang hồ đều biết phương châm sống của ta chỉ có ba chữ: “Tiền như mạng”. Nếu công tử không có tiền thì không có chuyện gì để nói nữa.”

Nói rồi y đứng lên toan quay gót vào trong. Minh Thiên chau mày nghĩ ngợi rồi nói lớn:

“Võ cô nương xin dừng bước. Tại hạ còn có đôi điều muốn nói.”

“Công tử còn điều chi nữa.”

“Tại hạ và Tiêu Thiên Hà Nhị đường chủ Hắc Long hội vốn có chút giao tình, nếu như tại hạ đi gặp ma nữ mà không quay trở lại cô nương có thể tìm đến y, nhất định y sẽ thay tại hạ trả món nợ này cho cô nương.”

“Khẩu thiệt vô bằng, làm sao ta tin lời công tử nói là sự thật đây?”

“Tại hạ sẽ viết thư cho Tiêu đệ cô nương cứ cầm tới gặp đệ ấy. Còn nữa đây là chiếc quạt đệ ấy tặng tại hạ, cô nương có thể giữ làm tín vật.”

Nguyệt Hoa Nhân nhận chiếc quạt trong tay Vân Minh Thiên xem xét rồi gật gù:

“Nét chữ thanh tú như rồng bay phượng múa, nhưng đồng thời cũng rắn chắc tựa Thái Sơn, nhu kình sử dụng điêu luyện, đúng là bút tích của Nhị đường chủ. Được xem như vụ buôn bán này thành công. Đúng ngọ ngày mai ta sẽ có tin cho công tử.”

Minh Thiên thấy phải chờ tới mai thì vẻ sốt ruột hiện rõ trên nét mặt nhưng Nguyệt Hoa nhân phớt lờ như không thấy thản nhiên nói:

“Công tử chắc cũng đã đói rồi. Ta đã cho người chuẩn bị những món ăn ngon nhất cho công tử. Công tử đừng từ chối kẻo làm mất nhã hứng của ta.”

Nguyệt Hoa nhân vừa dứt lời thì bọn tiểu nhị đã nhanh chóng mang món ăn lên. Mùi thức ăn thơm phức khiến Minh Thiên cồn cào trong ruột nhưng sắp biết được tin tức của cừu nhân chàng còn bụng dạ nào mà ăn nữa. Tuy thế chàng cũng đành gượng cầm đũa để không làm phật ý Nguyệt Hoa Nnhân. Nguyệt Hoa nhân rót chén rượu đưa cho Minh Thiên nói:

“Ta mời công tử một chén, loại rượu này không thể tìm thấy ở bất cứ quán rượu nào tại Trung Nguyên này đâu.”

Minh Thiên cầm lấy chén rượu, mùi rượu thơm xông thẳng vào mũi chàng khiến chàng có cảm giác khoan khoái trong người. Rượu trong chén sóng sánh màu xanh ngọc, trông thật đặc biệt. Minh Thiên còn mải mê ngắm rượu trong chén thì Nguyệt Hoa Nhân đã nói:

“Sao công tử còn chưa uống, hay công tử sợ ta hạ độc?”

Minh Thiên còn chưa nói gì thì có tiếng cười hô hố cất lên:

“Hắn không sợ nhưng ta sợ thay cho hắn đấy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.