Bệnh Hay Quên

Chương 39




Dạ Dao Quang nhanh chóng đè Ôn Đình Trạm đang muốn đứng dậy lại, quay lại nhìn Đơn Cửu Từ, trên mặt cô nở một nụ cười không được thiện cảm cho lắm:

"Đơn công tử đã mời, ta tất nhiên không thể khước từ rồi. Nhưng công tử hành tẩu đại giang nam bắc, trên người cũng có pháp khí hộ thể, chắc hẳn cũng hiểu biết rõ quy định về nghề này. Mà con người ta vốn trọng tiền bạc, xưa nay chào giá cực cao, ngày xưa ta giúp Vĩnh Phúc Hầu gia đoán một quẻ, Hầu gia liền lấy trăm vạn lượng đại lễ tặng ta. Hôm nay Đơn công tử muốn mời ta xua đuổi yêu ma, cái này có lẽ không phải một quẻ bói đơn giản đâu, người được cứu bao gồm tất cả mạng người từ trên xuống dưới trong Đơn gia của Đơn công tử, cũng không biết Đơn công tử có thể trả được bảng giá này hay không?"

Lời nói của Dạ Dao Quang làm tất cả mọi người đang trong trạng thái sợ hãi ngay lập tức quên đi nỗi sợ, bởi vì bọn họ đang bị chấn động mạnh bởi quẻ bói giá trên trời trăm vạn lượng một quẻ. Một trăm vạn lượng, đó là khái niệm gì vậy. Đó gần bằng một quân đội vạn người, ba năm rưỡi quân lương! Mà Dạ Dao Quang chỉ bói cho Trọng Nghiêu Phàm một quẻ. Như vậy theo cách nói của cô, Đơn gia nhiều mạng người như vậy... 

"Dạ công tử, đuổi yêu trừ ma lẽ nào không phải là cách các người mượn lời để nói về thiên chức của người tu hành sao?" Một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi vóc dáng rắn chắc phía sau Đơn Cửu Từ đột nhiên lên tiếng.

"Đúng vậy." Dạ Dao Quang rất dứt khoát gật đầu đồng ý.  

"Có thể thế gian này mỗi người mỗi mệnh, mỗi người gặp nhau, mỗi một chuyện phát sinh đều là do thiên định. Nếu chúng ta cố tình thay đổi quỹ đạo của vận mệnh thiên định thì đó chính là nghịch thiên, vì vậy chúng ta nhất định phải thay trời thu thù lao, tránh bị trời phạt ảnh hưởng tới vận mệnh, đương nhiên về phần thù lao này là do chúng ta tự quyết định. Con người của ta căm ghét người giàu có nên ta mới mạnh tay với Vĩnh Phúc Hầu gia. Của cải của Đơn công tử có thể so sánh với Vĩnh Phúc Hầu gia, thân phận cũng tôn quý. Đơn công tử muốn ta tiếp nhận Thánh Quang cầu cũng không phải là không thể, chỉ là thù lao này tự nhiên làm ta cảm thấy vui vẻ." 

Sau khi bịa ra một câu chuyện thật giả bất minh, Dạ Dao Quang cũng rất thành khẩn bày tỏ: "Đương nhiên, đây là một cuộc buôn bán, ta ra giá, có đồng ý mua hay không do Đơn công tử toàn quyền quyết định. Đơn công tử chắc hẳn nhận thức được cao nhân tứ phía nhiều vô kể, bằng không cậu có thể so sánh giá cả của người khác sau đó đưa ra quyết định cũng được. Thánh Quang cầu không thể làm công tử bị thương được."

Nghe hết câu nói tiếp theo của Dạ Dao Quang, vốn cảm thấy Dạ Dao Quang thét giá cao cũng chẳng có ý kiến gì, chuyện như vậy quả đúng là một người dám đánh một người dám chịu đòn. Đơn Cửu Từ rõ ràng là quan hệ rất rộng, hắn còn quen biết những người khác cũng chẳng có gì lạ. Nếu cảm thấy giá Dạ Dao Quang đưa ra quá đắt, có thể tìm những người khác, hơn nữa Thánh Quang cầu theo Đơn Cửu Từ lâu như vậy cũng không có xảy ra chuyện, thời gian tìm người khác đương nhiên có, cũng không phải là Dạ Dao Quang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Những lời này nói của Dạ Dao Quang không thể nói là không lọt tai, cô đã nói cô tham của cải, lại không chỉ làm thịt mỗi Đơn Cửu Từ, trước kia dù sao cũng có Trọng Nghiêu Phàm làm thí dụ, không thể nói cô nhằm lúc Đơn Cửu Từ chết mà không cứu được. Mà do quy tắc của cô chính là như vậy, công khai niêm giá, hai bên cùng tình nguyện. 

"Ha ha, Hầu gia giàu nhất thiên hạ này, Đơn mỗ sao dám đánh đồng. Dạ công tử có thể làm chuyện người khác không làm được, một quẻ trăm vạn lượng cũng chẳng có gì lạ, xem ra Đơn mỗ ta không thể mời Dạ công tử tương trợ rồi." Đơn Cửu Từ hơi thất vọng nói một câu.  

"Nhưng dù chuyện làm ăn chưa có được thành quả như mong muốn, nhưng tình cảm vẫn còn mà. Tuy không mời được Dạ công tử đuổi trừ yêu ma nhưng sau này nếu còn có vật cần giám định thì còn phải phiền Dạ công tử nhiều."

"Nói hay lắm, con người ta ấy à, chính là có tiền thì dễ nói chuyện." 

Cặp mắt hoa đào diễm lệ của Dạ Dao Quang quay lại nhìn: "Nếu Đơn công tử đã tặng chúng ta một con hương trùng, ta sẽ không thu thêm bất kỳ phụ phí nào từ Đơn công tử nữa, hai bên trung hoà, coi như kết giao một người bạn là Đơn công tử."

Dạ Dao Quang nói tương đối tự nhiên rộng lượng, đối với tin tức một quẻ trăm vạn lượng khiến người ta ngạc nhiên của Dạ Dao Quang, mọi người cũng cảm thấy không có gì lạ. Dù sao Đơn Cửu Từ cũng không tin Thánh Quang cầu chính là yêu ma, Dạ Dao Quang làm cho yêu ma hiện nguyên hình, làm phép nhắc nhở Đơn Cửu Từ, giúp Đơn Cửu Từ tránh khỏi không ít tai hoạ. Cho dù trên người Đơn Cửu Từ có pháp khí tà khí bất xâm, cũng không có nghĩa là người trong Đơn gia đều có, có thể nói Dạ Dao Quang có ân cứu mạng với Đơn công tử...

"Vậy Đơn mỗ xin kính Dạ công tử một chén, đa tạ sự hào phóng của Dạ công tử." Đơn Cửu Từ mặt không đổi sắc, rất nghe lời nâng chén rượu lên hướng về phía Dạ Dao Quang xa xa kính một chén. 

Dạ Dao Quang rất nhanh nâng chén rượu lên đáp lễ.

Sau đó, Đơn Cửu Từ cũng không bới lông tìm vết nữa, cũng không tìm gì đó để mọi người cùng thưởng thức. Không giống hương trùng trước kia, trải qua ảo cảnh của Thánh Quang cầu, tâm tình của rất nhiều người trở nên đê mê, thậm chí sắp không thể chịu được nữa.

Cho nên yến hội tổ chức đến giờ Hợi thì giải tán, mọi người bắt đầu lục đục dẹp đường hồi phủ. Người nhiều như vậy nhưng Đơn Cửu Từ vẫn tự mình đứng dậy tiễn ba người Ôn Đình Trạm ra cửa chính. 

"Kỳ Úc công tử và Dạ công tử đều là những thanh niên tuấn kiệt, hôm nay Đơn mỗ ta xin bái phục."

Đơn Cửu Từ phất chiếc áo chuàng màu xanh đậm, đứng uy nghiêm ở cửa chính phủ Quốc Công. Trong màn đêm vạt áo hắn bay bay, đôi mắt đen của hồ ly sáng lên.

"Bằng lòng làm người của Kỳ Úc công tử, theo sau hầu hạ." 

"Đơn công tử để tại hạ mở rộng tầm mắt, nếu có cơ hội, không thể không trả lễ, công tử cáo từ."

Ôn Đình Trạm ôn hòa nói một câu, chắp tay theo sau Dạ Dao Quang lên xe ngựa.

"Ba vị, cáo từ." Đơn Cửu Từ chắp tay về phía ba người, sau đó tránh đường. 

Xe ngựa chậm rãi đi xa trong màn đêm, bị bóng đêm bao phủ.

Mà Đơn Cửu Từ khoác áo choàng lông chồn đen đứng trước bậc thang phủ Quốc Công vẫn không hề nhúc nhích. Ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, một con ngựa chạy nhanh đến, lập tức nam nhân áo đen tung người xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Đơn Cửu Từ:

"Công tử, tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng." 

"Ừm." Đơn Cửu Từ lười biếng lên tiếng đáp lại, thu lại ánh mắt ý vị sâu xa nhìn về phía đám người Ôn Đình Trạm, xoay người đi vào trong phủ, một đường thẳng đến tiểu viện của mình nhưng lại không đi về phòng của mình, mà là đi đến hiên nhà bên cạnh.

Cách bố trí của phòng này tương đối đặc biệt, vừa mở cửa đã có thể nhìn thấy một hình vẽ bát quái thái cực lớn. Ngồi xếp bằng ở giữa là một ông lão đầu hai thứ tóc trắng và xám, cửa lớn bị đẩy ra, tia sáng chiếu vào mặt ông lão, ông chậm rãi mở mắt. Hai tay ông nhanh chóng biến hóa rồi chậm rãi thu lại, xếp bằng bằng trên hai đầu gối.

"Nguyệt đại sư, người đó họ Dạ." Đơn Cửu Từ chậm rãi đi tới bên cạnh chiếc ghế đỏ có chỗ tựa lưng ngồi xuống. 

"Thế gian này không hề có đại tộc họ Dạ." Lời nói của Nguyệt đại sư âm trầm mà có lực.

"Tự học thành tài, năm nay mới mười sáu tuổi." Đối với tất cả mọi thứ liên quan đến Dạ Dao Quang, ngoại trừ khoảng thời gian cô đến núi Côn Lôn, Đơn Cửu Từ cơ bản đều đã điều tra rất rõ ràng.

"Người đó có thể dễ dàng khống chế Thánh Quang cầu, lại khiến mọi người rơi vào trong ảo cảnh đáng sợ." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.