Bên Nhau Trọn Đời

Chương 49: Đánh Vỡ




Con nhóc Tiểu Sơ này dám giả truyền thánh chỉ? Lâm Tuyền xem chức vụ, ghi "trợ lý đặc biệt chủ tịch", còn thêm chữ "đặc biệt" làm cái gì? Lâm Tuyền cầm hồ sơ đập vào đầu Tiểu Sơ.

- Sao lại đánh em?

Tiểu Sơ làm bộ mặt ngây thơ vô tội.

- Về nhà anh xử lý em tới nơi tới chốn, em bàn giao công việc với Trần Thần đi.

Nhìn Lâm Tuyền xoay người về văn phòng, Trần Thần thấp thỏm hỏi:

- Có được không?

- Bảo mình bàn giao công việc rồi, còn lo gì nữa, không mau mau vào pha trà, bóp vai cho anh ấy đi.

Tiểu Sơ cười khúc khích, thì thầm vào tai Trần Thần:

- Nhưng đến tối phải về nhà nhé.

Trần Thần mặt thoáng cái đỏ dừ:

- Con quỷ, người ta tới làm việc đàng hoàng.

Thư ký hành chính Đỗ Tinh của Lâm Tuyền hồ nghi nhìn Tiểu Sơ:

- Vừa rồi cô lừa tổng giám đốc cái gì à?

- Làm gì có, anh tôi có nói gì à?

- Vậy tổng giám đốc Lâm nói về nhà xử lý cô là sao?

- Hôm qua tôi nói với anh tôi để cho cô tới phòng quản lý tài sản, tôi còn khen gần đây biểu hiện của cô ở công ty không tệ, vừa rồi cô bỏ vị trí công tác tới đây buôn chuyện, anh tôi tưởng tôi lừa anh ấy, cho nên mới nói về nhà xử lý tôi.

Tiểu Sơ cũng có bản lĩnh này, nói bậy bạ lung tung không chớp mắt y hệt Lâm Tuyền.

- Á, thật à?

Đỗ Tinh kích động hét lên, vội vàng bịt lấy miệng, hỏi:

- Thực sự cho tôi tới phòng quản lý tài sản làm việc.

Tiểu Sở cố nín cười nói:

- Anh tôi không đồng ý, chỉ nói cô đi tới phòng quản lý tài sản, chỉ khiến tài sản càng ngày càng hao hụt, cho ra quầy tiếp tân đứng còn có thể đề cao hình tượng công ty, chuẩn bị điều cô ra đó.

- Cái gì, tôi đã đứng ở quầy tiếp tân một năm rồi, còn muốn tôi tiếp tục ra đó đứng à? Quá vô nhân đạo.

- Hay là cô xin tới bộ phận quốc tế, anh chàng nước ngoài đẹp trai lắm, chúng tôi nhìn chán rồi nên mới quyết định về nước.

- Lâm Tĩnh Sơ, công ty trả lương cho cô là để làm việc.

Lâm Tuyền đi ra, cầm một tập hồ sơ gõ vào cửa, lấy giọng công việc nói:

- Mấy giờ rồi hả, tôi còn đang xem tài liệu đây này, cẩn thận tôi đuổi việc các cô.

Nói xong đóng sầm cửa lại.

Tiểu Sơ bĩu môi lẩm bẩm:

- Không biết tự nhìn lại bản thân xem mấy giờ mới tới công ty, còn dám nói người khác.

Đem tài liệu đẩy cho Trần Thần:

- Bạn đưa cho anh ấy.

Trần Thần thấp thỏm đi tới trước cửa văn phòng của Lâm Tuyền.

Đỗ Tinh vào công ty từ năm 2002, trước tiên là làm tiếp tân, rồi được vào văn phòng nhỏ ngoài văn phòng của Lâm Tuyền làm việc, giúp Lâm Tuyển xử lý chuyện giấy tờ lặt vặt, nhưng tinh lực của Lâm Tuyền chia ra làm ba nơi, Liên hợp Tĩnh Hải và xí nghiệp liên quan chỉ chiếm một phần tinh lực của y. Việc dạy học ở Đh Tĩnh Hải không phải nặng, thời gian đều an bàn vào buổi tối để tránh xung đột với công tác của y. Ngoài ra Lâm Tuyền ngày càng có ảnh hưởng với chính sách sản nghiệp trong cơ chế đối thoại, phần này mới chiếm rất nhiều tinh lực của y.

Nếu chỉ có một thư ký giúp Lâm Tuyền xử lý sự vụ thì rất vất vả, trước kia Phương Nam theo sát bên cạnh y, chẳng khác gì bảo mẫu, chắc chắn là thời gian y thoải mái nhất, về sau có Lý Lệ, ít nhất công tác cũng trôi chảy, giờ Lý Lệ điều đi làm giám đốc phòng đầu tư, Lâm Tuyền lại đau đầu.

Đỗ Tĩnh lắc đầu, ý bảo mình không giúp được gì Trần Thần.

Lâm Tuyền mở cửa ra từ bên trong, thấy Trần Thần đứng ngoài cửa, mỉm cười:

- Giúp anh xử lý công tác sẽ rất khổ cực, em phải chuẩn bị tinh thần.

Chăm chú nhìn nụ cười của Lâm Tuyền, Trần Thần cũng cười lại, theo y vào văn phòng:

- Em đã nghe Tiểu Sơ nói rồi, bạn ấy cứ nhất quyết kéo em tới đây, em chỉ sợ mình không làm được. Em vô dụng lắm, như cái tháp chuông ở Birmingham, anh đi rồi, em không dám ra đến cửa sổ, không dám ngồi máy bay ...

Lâm Tuyền đi tới bên cửa sổ, kéo rèm lên, vẫy tay với Trần Thần:

- Em lại đây xem đi, đôi khi đứng nhìn dòng người qua lại trên phố, sẽ khiến em sinh ra rất nhiều suy nghĩ kỳ quái.

Trần Thần dè dặt bước từng bước tới bên cửa sổ, đưa tay ra khẽ nắm lấy tay Lâm Tuyền, lúc này mới có dũng khí nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như được chứng kiến một Tĩnh Hải mà bản thân chưa hề biết, nở nụ cười kinh ngạc hết sức ngây thơ, trán dí sát vào cửa kính bị điều hòa làm mát lạnh, sợ khãi ẩn sâu trong nội tâm tan biến sạch.

Lâm Tuyền nhận lấy tài liệu trong tay Trần Thần, ngồi luôn ở bệ cửa sổ đọc.

Trần Thần trải qua một ngày hết sức mới lạ, mặc dù không phải lúc nào cũng ở trong văn phòng với Lâm Tuyền, mà bị y sai làm đủ việc, gần như suốt cả buổi chiều đều bận rộn, nhưng vui vẻ thoải mái. Hết giờ làm đi xe buýt số 13 về nhà mới cảm thấy mệt mỏi, phải làm quen với nghiệp vụ và nhân sự của Liên hợp Tĩnh Hải đã đủ nhức đầu, nhưng muốn làm trợ thủ cho Lâm Tuyền thì còn phải làm nhiều hơn thế nhiều.

Vừa mới bước vào sân thì thấy cha mình đứng ở cửa, còn bá cả và Trần Vũ lại ngồi ở phòng khách.

- Con tới Liên hợp Tĩnh Hải làm việc đấy à?

Trần Sơn nhìn con gái mình, trước nay nó luôn ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên lần trở về này, thường xuyên có việc làm ngoài khuôn khổ.

Trần Thần nhíu mày:

- Làm sao ba biết.

Trần Vũ đi ra giải thích:

- Là chị Phương Nam gọi điện cho chị.

Tiểu Sơ suy nghĩ đơn giản là kiếm một công việc cho bạn mình, nhưng Phương Nam trưởng thành hơn, Trần Sơn đã ngăn cản con gái ông ta đi làm chỗ khác, đột nhiên Trần Thần tới Liên hợp Tĩnh Hải làm việc có thể gây ra hiểu làm không đáng có, nên cô gọi điện báo cho Trần Vũ biết.

- Đúng thế, con tới chỗ khác không xin được việc, chỉ đành tới Liên hợp Tĩnh Hải.

Trần Thần nghênh mặt, ương bướng nói:

- Tới Lệ Cảnh muốn làm việc gì không được, sao phải qua bên đó?

- Con không thích, tới đó chả làm được gì cả.

- Tới Liên hợp Tĩnh Hải thì con làm được cái gì?

Trần Thần nhớ lại dòng người qua lại không ngớt ngoài cửa sổ, mím môi không đáp. Buổi chiều muộn Phương Nam tới văn phòng của Lâm Tuyền đem tất cả chuyện hàng ngày Lâm Tuyền giải thích cho cô biết, Trần Thần mới hiểu Lâm Tuyền chẳng có được cuộc sống thư thái của tỷ phú, ngược lại, tài phú càng làm trách nhiệm chất lên người y thêm nặng nghề. Với Lâm Tuyền mà nói, một ngày nghỉ là ngày có thể kết thúc công việc sớm hơn thường lệ, là có thể về nhà ăn cơm với gia đình, sau đó được ngủ nhiều thêm một chút.

Trần Thần nắm chặt tay, nhớ lại nụ cười của Lâm Tuyền bên cửa sổ, thầm nhủ mình nhất định phải nỗ lực, để một ngày anh ấy có thể cười nhiều hơn, chìm trong thế giới riêng, chẳng để ý tới bên ngoài.

Trần Vũ nói đỡ cho cho em họ:

- Chú, chẳng phải chú luôn hoài nghi Lâm Tuyền nhắm vào Lệ Cảnh sao? Nếu Lâm Tuyền giữ Tiểu Thần ở lại bên cạnh làm việc, có thể thấy anh ấy không thẹn với lương tâm.

Trần Sơn hầm hừ:

- Làm gì có loại cha nào đưa con gái mình vào miệng hổ? Tiều Thần chưa hiểu mấy về cuộc đời, nếu Lâm Tuyền có lòng dạ bất lương thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.