Bên Nhau Dài Lâu

Chương 10




“Lăng Bắc Hàn?” Hai người đi đến khoa phụ khoa, còn chưa vào cửa, đã thấy trên hành lang có một bác sĩ nữ đeo khẩu trang gọi Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt thoạt đầu hơi sững sờ, lúc này, chỉ thấy bác sĩ nữ kia tháo khẩu trang xuống, là một khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo. Suy nghĩ Lăng Bắc Hàn xoay chuyển, cảm thấy cô gái trước mặt hơi quen mắt nhưng trí nhớ lại rất mơ hồ.

Lăng Bắc Hàn không ngờ ở Tô Thành mà anh cũng có người quen, lúc này, chỉ thấy bác sĩ nữ kia tiến tới gần.

“Bạn học cũ, không nhớ ra tôi sao?” Bác sĩ nữ kia lại mở miệng, khóe miệng mang theo nụ cười.

“Chu Nhiên?” Lăng Bắc Hàn rốt cuộc cũng nhớ ra được vị bác sĩ nữ trước mắt này là ai! Thì ra là bạn học thời trung học của anh, mười mấy năm không liên lạc, dĩ nhiên là không nhớ rõ được.

“Cuối cùng cậu cũng có chút lương tâm, còn có thể nhớ ra tôi! Tên Lục Khải Chính kia lần trước nhìn thấy tôi cũng sửng sốt nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn không gọi được tên tôi!” Bác sĩ nữ tên Chu Nhiên nhìn Lăng Bắc Hàn, cười chế giễu nói, con ngươi lại chuyển hướng sang Úc Tử Duyệt.

“Vị này là?” Chu Nhiên nghi hoặc hỏi.

“Bạn gái tôi.” Lăng Bắc Hàn giới thiệu với Chu Nhiên.

“Bác sĩ Chu, chào cô!” Úc Tử Duyệt vội vàng lễ phép gật chào Chu Nhiên, Chu Nhiên cũng gật đầu chào cô một cái, thầm nghĩ không phải bọn họ đã ly hôn sao? Sao giờ lại ở chung với nhau? Hơn nữa rõ ràng là cùng tới kiểm tra phụ khoa.

“Tới làm kiểm tra thường xuyên à?” Nhận lấy tờ đăng ký trong tay Úc Tử Duyệt, Chu Nhiên hỏi.

“Vốn định sinh con…..Muốn đi kiểm tra một chút!” Úc Tử Duyệt khẽ ngượng ngùng nói, còn liếc nhìn Lăng Bắc Hàn bên cạnh.

“Để đảm bảo con sinh ra được khỏe mạnh, kiểm tra phụ khoa trước khi mang thai là điều cần thiết, chúng ta cùng vào thôi.” Chu Nhiên cười nói, “Cậu ở ngoài chờ đi!” Chu Nhiên thấy Lăng Bắc Hàn định đi theo, cất giọng nói.

Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, mỉm cười nhỏ giọng nói: “Ở ngoài chờ em đi!” Lăng Bắc Hàn gật đầu.

Trong phòng kiểm tra phụ khoa, Úc Tử Duyệt nằm ngửa, nửa người trước dựa vào lưng ghế, hai chân tách ra, hai đầu gối gập lại, Chu Nhiên đeo khẩu trang đứng ở phía cuối làm kiểm tra cho cô. Úc Tử Duyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó bị một người xa lạ vạch ra xem, thật sự rất ngượng ngùng.

Chỉ hy vọng lần kiểm tra này có thể mau chóng kết thúc.

“Bình thường có dùng biện pháp tránh thai không?” Lúc này, chỉ nghe Chu Nhiên mở miệng hỏi.

“Tránh thai? Không có, không có” Úc Tử Duyệt sửng sốt một chút, sau đó thành thật trả lời, “Tôi và anh ấy đều không có ngừa thai.”

“Hai người kết hôn mấy tháng trước tới giờ đều không tránh thai? Số lần quan hệ có nhiều không?” Chu Nhiên lại hỏi, còn hỏi rất thẳng thắn, khiến cho Úc Tử Duyệt càng thêm ngượng ngùng, hơn nữa vị bác sĩ này còn là bạn học cũ của Lăng Bắc Hàn.

Nghĩ đây là những vấn đề mà bác sĩ thường hỏi, cô cũng cảm thấy bớt ngượng ngùng hơn: “Sau khi kết hôn đều không tránh thai, số lần…Quan hệ cũng nhiều…… chỉ cần anh ấy về nhà…..” Úc Tử Duyệt đứt quãng nói, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.

“Hả? Kết hôn lâu như vậy vẫn chưa mang thai sao?” Chu Nhiên đứng dậy, vừa dán nhãn lên ống nghiệm, vừa hỏi.

Rõ ràng cảm thấy trong lời nói của Chu Nhiên có ý khác, Úc Tử Duyệt cau mày: “Chưa từng mang thai, về chuyện này tôi cũng không hiểu lắm.” Trước kia cô cũng không có kiến thức nhiều về việc mang thai, cũng không để ý lắm đến chuyện tại sao mình lại chưa có thai.

Hơn nữa, Lục Khải Lâm và Lăng Bắc Diệp cũng đã kết hôn ba năm rồi mà vẫn chưa có con đấy thôi…. Nhưng Nhan Tịch lại một lần trúng mánh, cô cũng từng kinh ngạc. Có thể là vận khí của cô chưa đủ tốt, cho nên vẫn chưa mang thai thôi.

“Giờ tôi sẽ kiểm tra tử cung cho cô.” Chu Nhiên như suy nghĩ điều gì đó, kéo phần áo chỗ bụng Úc Tử Duyệt lên, đôi tay ấn lên bụng cô, “Bình thường có đau bụng kinh không? Mỗi tháng đều có đều chứ?” Chu Nhiên vừa ấn xuống bụng cho cô, vừa hỏi.

“Đau! Mỗi lần tới kỳ đều rất đau, kinh nguyệt cũng xem như bình thường, thỉnh thoảng có tới trước.” Nhắc tới đau bụng kinh, Úc Tử Duyệt như đang nhắc tới kẻ thù, căm thù đến tận xương tủy!

“Khó trách, có lẽ cô bị tính hàn, còn rất nghiêm trọng, cho nên không dễ có thai, dĩ nhiên đây chỉ là phỏng đoán của tôi!” Sau khi Chu Nhiên kiểm tra bụng cho cô, nghiêm túc nói.

“Không dễ mang thai?” Đầu óc của Úc Tử Duyệt nổ rầm rầm, có chút không hiểu lời nói của Chu Nhiên.

“Đó chỉ là phỏng đoán tạm thời của tôi, giờ cô đi thử máu đi, kết quả cụ thể phải chờ sau khi có kết quả xét nghiệm rồi mới biết chắc được. Tôi chỉ phán đoán theo kinh nghiệm, đừng lo lắng.” Chu Nhiên cười nói.

“Ưm…” Úc Tử Duyệt gật đầu một cái, ra khỏi phòng kiểm tra phụ khoa, ngoài cửa không thấy bóng dáng của Lăng Bắc Hàn đâu, cô đi thử máu theo sự chỉ dẫn của cô y tá. Tại sao lại khó mang thai? Nghĩ lại cô thấy mình đã với Lăng Bắc Hàn nhiều lần như thế cũng chưa hề mang thai, trong lòng Úc Tử Duyệt có chút hoảng sợ.

Trước kia chỉ cảm thấy vận sốcủa mình không tốt, hiện giờ…chẳng lẽ cô có bệnh phụ khoa? Nghĩ như thế, càng khiến cho lòng cô hoảng hốt, phiền não, khổ sở. Cô và Lăng Bắc Hàn đều rất muốn có con, còn cả người nhà họ Lăng……

Một người, có chút ngây ngây dại dại đi thử máu.

“Cô ấy đâu rồi?” Lăng Bắc Hàn sau khi gọi điện thoại trở lại, ở cửa phòng kiểm tra chỉ thấy Chu Nhiên mặc áo blouse dài màu trắng, tháo khẩu trang xuống, không thấy Úc Tử Duyệt, liền vội vàng hỏi.

“Đi thử máu rồi!” Chu Nhiên cười trả lời.

“Tôi đi tìm cô ấy.”

“Này! Không cần khẩn trương như thế chứ?” Chu Nhiên vội gọi Lăng Bắc Hàn lại, trêu ghẹo. Lăng Bắc Hàn dậm chân, cũng nhận ra mình có chút khẩn trương quá mức, anh cười cười với Chu Nhiên: “Cậu gả đến đây à?” Trong ấn tượng của anh, Chu Nhiên này cũng là một cô gái kiêu ngạo, tuổi thế này chắc cũng đã sớm lập gia đình rồi, Lăng Bắc Hàn thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mà năm ngoái cũng ly hôn rồi…nhất thời không có cách nào thuyên chuyển công tác về Thủ Đô được, nên tạm thời làm ở đây.” Chu Nhiên có chút ảm đạm nói.

“Xin lỗi.” Ý thức được mình đang hỏi vào nỗi đau trong lòng của đối phương, Lăng Bắc Hàn vội vàng lễ phép nói.

“Này, còn nói những cái này với tôi! Nhưng mà cậu thân sĩ hơn tên họ Lục kia nhiều đấy, lần trước lúc tên đó nhìn thấy tôi, còn nói hai câu làm tổn thương tôi nữa!”, Chu Nhiên nói giỡn với Lăng Bắc Hàn, “Đúng rồi, Lục Khải Chính…..” Đột nhiên nhớ ra hiện giờ Lục Khải Chính đang là tội phạm bị truy nã, giọng nói của Chu Nhiên lại chùng xuống.

“Cậu ta đang bị truy nã, nếu có tin tức của cậu ta, lập tức tố cáo!” Lăng Bắc Hàn nghiêm túc nói.

“Aizz, cậu nói xem đám người chúng ta mệnh thế nào mà lại… Nghe nói Hạ Tĩnh Sơ cũng… Haiz! Không nói đến những chuyện đau lòng này nữa!” Chu Nhiên lại nói, lúc này, điện thoại của Lăng Bắc Hàn lại vang lên, anh nói với Chu Nhiên một tiếng, lại đi nghe điện thoại.

[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]

“Bác sĩ Chu, đây là kết quả thử máu của tôi.” Trở lại phòng kiểm tra phụ khoa, Úc Tử Duyệt có chút lo lắng nói với Chu Nhiên.

“Ngồi đi! Đưa tôi xem!” Chu Nhiên cười chào hỏi cô, nhận lấy tờ giấy kết quả.

“Ôi chao, còn nghiêm trọng hơn cả suy đoán của tôi nữa.” Chu Nhiên nhìn tờ kết quả, cau mày nói, một câu nói, lại khiến cho lòng của Úc Tử Duyệt vô cùng hoảng hốt.

“Bác sĩ Chu, rốt cuộc tôi bị làm sao?” Úc Tử Duyệt lấy hết dũng khí hỏi.

Chu Nhiên ngồi ở phía đối diện bàn nhìn cô: “Cô bị viêm cổ tử cung, bình thường phụ nữ cũng hay bị, nhưng cô thì có chút nghiêm trọng hơn, Tây y thì gọi là chứng viêm, Trung y thì gọi là tính hàn. Tính hàn, không dễ mang thai! Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước giờ cô vẫn chưa có thai.” Chu Nhiên thở dài nói.

Lòng của Úc Tử Duyệt bởi vì lời nói của cô ấy mà trở nên căng thẳng: “Vậy không dễ có thai là không thể có thai hay là khó có thai? Phải chữa thế nào?” Lăng Bắc Hàn đâu? Anh đang ở đâu? Úc Tử Duyệt hỏi Chu Nhiên xong, bất lực nhìn về phía cửa, vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu cả.

“Không dễ có thai, đương nhiên là hơi khó mang thai, chỉ là mỗi người mỗi khác, có người không dễ, chính là cả đời, nói chung là, cũng phải trải qua mấy đợt trị liệu, nhưng trong thời gian ngắn không có thai được.” Chu Nhiên nghiêm túc nói.

Cả đời không thể có thai, trong thời gian ngắn không thể mang thai…? Úc Tử Duyệt hoảng loạn, không biết nên làm thế nào. Cô biết, lời của Chu Nhiên, có khuynh hướng an ủi cô nhiều hơn, có thể kết quả xấu nhất, chính là không thể mang thai!

“Bác sĩ Chu, cô nói cho tôi biết, có phải tôi thật sự không thể mang thai hay không? Trong thời gian ngắn là bao lâu?” Úc Tử Duyệt nhìn Chu Nhiên, hoảng loạn hỏi. Mấy ngày nay, bị sự chu đáo của Lăng Bắc Hàn làm cho cảm động, kỳ thật cô đã chấp nhận anh, bằng không cũng sẽ không thể không muốn có đứa nhỏ.

Cứ tưởng rằng hạnh phúc đã ở ngay trước mắt, lại không ngờ được rằng kết quả kiểm tra lại như thế này. Lúc đi thử máu, cô đã nghĩ, lúc trước vì sao lâu như vậy cô vẫn không mang thai, Nhan Tịch chỉ một lần liền đã mang thai rồi…..

Chu Nhiên khó xử nhìn cô: “Cô đừng khẩn trương, tôi không nói là cô không có khả năng mang thai, chỉ là không dễ… Cô và A Hàn đều vội thế sao? Cũng đúng, A Hàn cũng đã hơn ba mươi rồi…. Hẳn là nhà họ Lăng đã sớm thúc giục……” Chu Nhiên cau mày, nhỏ giọng nói.

Lời nói của Chu Nhiên khiến lòng Úc Tử Duyệt càng thêm đau đớn: “Đúng, chúng tôi muốn có con sớm một chút! Bác sĩ Chu, cô giúp tôi kê đơn điều trị đi, hoặc là giới thiệu chuyên gia nào đó cho tôi, tôi sẽ tích cực điều trị!” Úc Tử Duyệt kích động nói.

“Việc này có gấp cũng không được, nói thật, cũng còn phải chờ vào vận số!” Chu Nhiên khó xử nói với cô, “Vậy đi, trước tiên tôi sẽ giúp cô gạt A Hàn, sau đó sẽ giúp cô tìm một người bạn bên trung y kê toa điều trị cho cô, có hiệu quả hay không thì cũng không thể khẳng định được, còn bên phía A Hàn thì cô cứ kéo dài trước đi. Nếu người nhà họ Lăng biết tình huống của cô khẳng định là… Hơn nữa, A Hàn tham gia quân ngũ, chỉ có thể sinh một đứa con….” Chu Nhiên nhìn Úc Tử Duyệt, đồng tình nói.

Lời của cô không khiến trong lòng Úc Tử Duyệt dễ chịu hơn, ngược lại càng thêm buồn bã: “Vì sao tôi phải gạt anh ấy?” Cô nghi hoặc hỏi.

“Em gái, sao cô lại ngốc như thế? Nếu anh ấy biết thì còn muốn cô sao? Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, có lẽ cô uống mấy đơn thuốc thì sẽ có thể tốt lên!” Chu Nhiên nói với Úc Tử Duyệt, ra vẻ hoàn toàn là muốn tốt cho cô.

Cả đầu Úc Tử Duyệt đều đang hoảng loạn, không thể suy xét được hết ý tứ trong lời nói của cô.

“Cảm ơn cô.” Cô cứng ngắc đứng lên, lúc xoay người, vừa lúc nhìn thấy bóng của Lăng Bắc Hàn ở cửa, “A Hàn! Cậu yên tâm, các chỉ số của cô vợ cậu đều bình thường!” Chu Nhiên đưa kết quả cho Lăng Bắc Hàn, cười nói.

Úc Tử Duyệt cố rặn ra một nụ cười, đi đến bên cạnh Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn chào Chu Nhiên, rồi kéo Úc Tử Duyệt rời đi. Nghe nói các chỉ số của cô đều bình thường, lòng anh cũng yên tâm rồi, “Duyệt Duyệt, hôm nay anh phải về Thủ Đô, có việc gấp!” Ra đến cửa bệnh viện, Lăng Bắc Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Úc Tử Duyệt, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.