Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 10: Phiên Ngoại – Về nhà




Trầm mặc một hồi, Vũ Văn Dật Thần mới tính mời nàng ngồi xuống, đã thấy Bích Tiêu nâng thanh kiếm trong tay lên, đưa ngang tới trước mặt hắn, còn mở miệng nói: “Vũ Văn công tử, đây là kiếm của chủ tử nhà ta, nàng nói kiếm đã bị dính đầy mỡ vịt quay Bát Bảo của người, rất không thích, cho nên lệnh nô tỳ cầm kiếm đến, thỉnh người lau cho sạch!”

“Nga, được.” Vũ Văn Dật Thần rất ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy thanh kiếm, nhưng mấy lời tiếp theo của Bích Tiêu, thiếu chút nữa đã khiến hắn quăng thanh kiếm bỏ chạy.

“Cẩn thận một chút, đây là ái kiếm bất ly thân của vương gia nhà ta, theo nàng chinh chiến sa trường, chém giết trên vạn người!”

Chém giết trên vạn người!? Thật sự là khủng khiếp! Vũ Văn Dật Thần trợn mắt nhìn thanh kiếm trên tay mình, cảm thấy gió lạnh thổi phía sau lưng, thắm thiết hoài nghi người hắn lạnh buốt là do âm hồn trên thanh kiếm này dẫn tới.

“Vương gia của nhà ta nói nếu không lau cho sạch sẽ, hay là kiếm có chút hư tổn nào, vậy đành phải thĩnh người tự lau cần cổ mình một chút!”

Này, này không phải là uy hiếp trắng trợn sao? Vũ Văn Dật Thần cảm thấy dợn tóc gáy, vội vã gật đầu nói biết rồi.

Hắn đương tính đưa thanh kiếm cho nhị đệ của hắn cầm, lại nghe Bích Tiêu nói: “Chủ tử nhà ta không thích người khác động qua vật của nàng, kẻ không được nàng cho phép dám cầm loạn, thông thường sẽ bị...”

Bị thế nào? Bị giết? Bị chém? Bị xắt thành thịt vụn? Trực giác biết nàng không nói ra thứ tốt đẹp gì, hai huynh đệ Vũ Văn Dật Thần tay đương duỗi ra giữa không trung kinh hồn bạt vía vội vàng rụt trở lại.

Vũ Văn Dật Thần ngó ngó thanh kiếm trong tay, lại nhìn tới Bích Tiêu từ đầu đến giờ vẫn một bộ biểu tình ~~~ trong tiếu nhu lộ vẻ băng lãnh, thầm kêu mẹ ơi, hắn hôm nay xuất môn thật nên xem hoàng lịch, thủ hạ đã khủng bố rồi, nghĩ thử xem chủ nhân là cái dạng gì chứ.

“Kiếm trước để ở chổ người, đến lúc Vương gia sẽ phái người qua Vũ Văn quý phủ lấy.”

“Thế nhưng, không có binh khí bên người, Liễn Vương có thể hay không thấy bất tiện a!” Cá chết Vũ Văn Dật Thần muốn giãy đành đạch một phen, nói giỡn sao, để kiếm ở chổ hắn, nhất định hắn ngủ sẽ không được ngon! Vạn nhất thanh kiếm này lại bị cái gì, bị mất trộm đại loại, hắn chẳng phải nên về rửa sạch cần cổ chờ bị chém!? Tốt nhất là bây giờ chà cho sạch, trả lại cho xong!

“Không bất tiện, Vương gia nhà ta cho dù không có binh khí trong tay, vẫn có thể tay không moi tim người, lấy mạng như thường!”

“…” Người nói không có cảm giác gì, nhưng ba người nghe sắc mặt tái mét, nhất là Vũ Văn Dật Luân đã nhìn qua bộ dạng của Liễn Vương trên chiến trường, dạ dày của hắn đã muốn lộn ngược lên.

Nói sao giống xác nhân cuồng ma thế a! Hắn quyết định rồi! Sau này chỉ cần chổ nào có Liễn Vương, hắn nhất định sẽ lẫn đi thật xa, tuyệt đối không nên kéo thêm quan hệ gì với vị Vương gia kia! Vũ Văn Dật Thần rất kiên định mà nghĩ.

“Còn có chính là…”

Còn có thế nào a! Ba huynh đệ Vũ Văn Dật Thần trong lòng đều khóc oa oa, có chuyện gì thỉnh nói một lần cho xong, đừng làm người ta cử liên tục phập phòng lo sợ chứ!

“Chủ tử nhà ta bảo nô tỳ chuyển đạt vài lời tới Vũ Văn công tử.”

Ba người trông thấy Bích Tiêu sau khi ngừng lại một chút, nét mặt bỗng trở nên âm trầm, bắt chước giọng điệu u ám của chủ tử nhà mình, nói: “Vũ Văn Dật Thần, có lần thứ hai không có thêm lần thứ ba! Nếu lần sau ngươi còn dám ném loạn thứ gì sang ta, hoặc là giống như lần trước ném loạn thứ gì đó của ta, vậy đừng trách bản vương gia không khách khí! Còn nữa, lần sau lúc gặp lại, ngươi nếu có gan thử không nhận ra bản vương xem!? Ném tiểu chủy thủ của ta, còn dám nói chưa gặp qua bản vương, ngươi thật to gan, tự tìm cái chết!” Nói xong, khuôn mặt của Bích Tiêu trong nháy mắt phục hồi trạng thái cũ, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, “Chính là mấy câu này.”

Nghe nàng nói, Vũ Văn Dật Thần hoang mang, hắn rõ ràng đâu có ném vật gì của vị Vương gia kia, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, hắn mới vừa nảy sinh nghi vấn, lại nghe tới cái câu “Ném tiểu chủy thủ của ta”, bỗng nhiên nhớ tới hắn chỉ ném mỗi tiểu chủy thủ của tiểu oai nhi kia, với lại oa nhi đó còn là vị tiểu hoàng tử, tức thì, khuôn mặt khờ nào đó ở trong lòng ngửa mặt lên trời hét thảm một tiếng, a ~~~! Y phục đen! Tiểu chủy thủ! Lẽ nào Liễn Vương chính là tiểu oa nhi áo đen trước đâu thật lâu, hắn đã gặp qua trong cung kia!?

“Nghĩ ra chưa?” Bích Tiêu nét mặt nhu hòa, nhưng động tác lại không phải vậy, nếu Vũ Văn Dật Thần dám nói không nhớ, liền nện hắn một chập, đánh cho tới lúc nhớ ra thì thôi. Cho nên, nàng đã chuẩn bị xong, giả sử Vũ Văn Dật Thần to gan nói một tiếng “Không”, liền đánh hắn thành đầu heo.

Vũ Văn Dật Thần gật gật đầu, ô ô, hắn đã nhớ ra rồi! Sao tiểu oa nhi bốn tuổi trí nhớ tốt như vậy, còn thù dai, đã nhiều năm qua đi, vì sao vẫn nhớ tới chuyện hắn liệng tiểu chủy thủ của tiểu oa nhi đi chứ!?

“Vậy ngươi khi nào, ở chổ nào gặp qua chủ tử nhà ta vậy?” Để ngừa hắn gạt người, Bích Tiêu chiếu theo lời Địch Vũ Liễn căn dặn hỏi lại.

“Lúc tiểu vương gia bốn tuổi, bên bờ hồ trong cung.” Có hỏi thì đáp, Vũ Văn Dật Thần không biết mình đã gần như tránh được một trận đau nhức, rất thành thực mà trả lời, sau đó thấy khó hiểu, để ý chuyện này làm chi?

Bích Tiêu rất hài lòng, tuy là nàng không biết Vương gia vì sao lại để ý xem tên gia hỏa rất khờ này có nhớ hay không chuyện lúc đó, nhưng mà nàng vẫn dựa theo lời chủ tử nhà mình dặn mà làm, nếu hắn đã nhớ thì nàng đành thu lại nội lực trong tay.

Chuyện đã làm xong hết, Bích Tiêu lặng thinh, khiến cho ba huynh đệ trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

Tuy nhiên, Vũ Văn Dật Tân suy nghĩ nữ tử này là một trong tứ đại hồng nhân bên người của Liễn Vương, phải lo lót quan hệ, nên nhiệt tình mời nàng ngồi xuống cùng nhau dùng bữa, nàng cũng không khách khí mà ngồi xuống.

Có nữ tử không quen ngồi bên cạnh, Vũ Văn Dật Thần không thoải mái, cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa bị hù cho mấy trận, thức ăn cũng lạnh cả rồi, ăn không ngon như trước nữa, lòng hắn khóc ai ô.

Phỏng chừng là Tử Địch canh chừng đầu bếp làm cơm, nên tốc độ làm rất nhanh, mấy người ăn ăn uống uống không được bao lâu, thì nàng đã mang theo thực hạp trở về.

“Toàn bộ đều tính hết cho mấy vị này, tiền thưởng tự nhiên cũng không thể thiếu!” Quá rộng rãi a! Dù sao cũng đâu phải xài tiền của nàng! Tử Địch đối với tiểu nhị giúp nàng cầm hộp thực hạp rất hào phóng mà nói.

Vũ Văn Dật Thần bối rối nhìn hai hộp thực hạp, hoài nghi nghĩ: một hộp thực hạp đã có thể bỏ rất nhiều món ăn trong đó rồi, sao phải cần đến hai hộp chứ?

Tử Địch làm lơ ánh mắt nghi hoặc của hắn, nàng tự ý giúp Vương gia nhà mình chọn thêm mấy món mà chủ tử thích ăn, đương nhiên, người vẫn luôn coi tiền như rác là nàng trước đó đã nghe ba huynh đệ tính toán một chút, vì thế nàng còn rất hảo tâm mà căn nhắc, không triệt để dốc sạch hầu bao của bọn hắn, tuyệt đối sẽ không xảy ra thảm sự bị bắt ở lại rửa chén trừ nợ đâu!

Bích Tiêu nhận lấy hộp thực hạp trong tay của tiểu nhị, đôi tỷ muội hướng ba người cúi người hành lễ, định bụng cáo lui, Bích Tiêu vừa đi tới chổ muội muội đứng ngoài cửa, thấy Tử Địch không dời người đi, mà lại mở miệng nói với Vũ Văn Dật Thần: “Đúng rồi, Vũ Văn công tử, người biết sinh thần của chủ tử nhà ta là ngay tháng này không?”

Vũ Văn Dật Thần ngơ ngác gật đầu.

“Vậy là tốt rồi,” Tử Địch gật đầu, cười như tiểu hồ ly không có chút hảo ý, “Sinh thần của chủ tử nhà ta ngay đầu tháng, tuy đã qua từ lâu, bất quá, hoàng thượng lại đặc biệt phái người tổ chức tiệc sinh thần bù lại cho Vương gia.“

Hắn biết a! Nói tới chuyện này làm gì? Vũ Văn Dật Thần bối rối.

“Nếu như tiệc sinh thần làm muộn có thể bù, vậy lễ vật sinh thần tặng chậm, chắc chủ tử nhà ta cũng không quá để ý đâu. Không biết Vũ Văn công tử tính tặng Vương gia nhà ta cái gì, lấy ra đi, để chúng ta tận tay mang về!” Tử Địch cười tủm tỉm chìa bàn tay không cầm thực hạp ra, lòng bàn tay hướng lênh trên, trắng trợn đòi kẻ nào đó lễ vật sinh thần.

Này… Trên đời này sao có thể có loại chuyện này, chủ động bắt người ta tặng lễ vật sinh thần? Ba huynh đệ há hốc mồm.

Hắn, rốt cuộc đã dây vào ai vậy a? Mặt khờ nào đó ở trong lòng trào nước mắt hỏi.

Bích Tiêu ngẩn người, hiển nhiên, chuyện này không phải do Địch Vũ Liễn căn dặn, mà do Tử Địch to gan tự chủ trương rồi. Nàng kéo kéo y phục của muội muội, ý bảo không nên làm thế, thế nhưng Tử Địch quăng cho nàng ánh mắt để một chút nữa ra ngoài giải thích sau, vì vậy, Bích Tiêu đành phải thôi, tin tưởng muội muội của nàng chắc không bày ra chuyện kinh người lắm đâu.

Vũ Văn Dật Thần vò đầu bứt tai, không biết phải làm sao, trong lòng phát sầu a! Bảo hắn tặng lễ vật sinh thần cho Vương gia, từ đâu lại nhảy ra cái cọc này vậy a? Nếu hắn nói không tặng, hai tên này quay về bẩm báo với Liễn Vương, chẳng phải hắn càng thêm đắc tội với đối phương? Hơn nữa hắn thấy tư thế của Tử Địch rất có ý tứ lấy không được xác định không rời đi.

Hắn đương suy nghĩ, rất không ngờ lại nghe Tử Địch thúc giục lần nữa, “Vũ Văn công tử, người lẹ một chút, tặng cái gì thì lấy ra đi, vật tùy thân cũng được, lễ nhẹ tình trọng. Người phải biết là thức ăn nếu nguội thì ăn không ngon đâu, Vương gia còn tính sau khi nghi thức khao quân xong thì dùng bửa nha!”

Vật phẩm tùy thân cũng được? Vũ Văn Dật Thần gấp rút móc mấy thứ đựng trong tay áo ra, nhìn xem thứ gì có thể đem làm lễ vật sinh thần. Kiểm kê cả buổi, hắn cầm lấy lá bùa bình an lên, đây là lần trước bồi tiểu đường đệ ra ngoài chơi, hắn cầu được một lá ở Hộ Quốc Tự. Tặng bùa bình an cho người ta chắc được, nhưng bất quá loại bùa bình an này ở Hộ Quốc Tự lại đầy một xấp, cực kỳ bình thường, chổ duy nhất bất đồng chính là hắn tự tay cột lên mặt bùa một cái chuông nhỏ hết sức đáng yêu. Hắn đương do dự, lại không biết Tử Địch đã đi tới trước mặt hắn từ lúc nào giơ tay giựt lấy.

“Tử Địch trước tại đây thay mặt Vương gia cảm tạ lễ vật của Vũ Văn công tử!” Nàng cúi người hành lễ.

A, hắn đâu đã quyết định tặng cái này a! Vũ Văn Dật Thần tay giơ ngang giữa không trung, miệng mấp máy, đứng dại ra nhìn cặp tỷ muội cáo từ rời đi.

“Đại ca, ngươi trước đây cư nhiên gặp qua Liễn Vương?” Hai tỷ muội chân trước vừa đi khỏi, Vũ Văn Dật Luân ngay tức thì hỏi đại ca của hắn.

“Đại đường ca, ngươi quăng tiểu chủy thủ của Liễn Vương xong, mấy năm qua, dĩ nhiên còn chưa chết, thật rất khó tin nha! Đại đường ca, chuyện lúc đó xảy ra, nói nghe chút đi.” Đại tin tức a! Có người túm râu hổ xong lại có thể sống hoạt bát nhiều năm như vậy! Hắn quá bội phục đại đường ca của hắn rồi. Vũ Văn Dật Tân hết sức kích thích, nhiều chuyện phóng tới trước mặt đại đường ca của hắn.

“…” Vũ Văn Dật Thần bị hai đệ đệ ép cung, im lặng xong lại im lặng, cuối cùng nghẹn ra được một câu, “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!” Nghìn vàng khó mua, sớm biết vậy hắn nhất định không sơ ý đụng chạm Liễn Vương! A ~~~ trời ơi! Người nào đó trong lòng lần thứ hai thảm thiết kêu lên, chiều hôm nay hắn còn phải tiến cung, hắn không phải xui xẻo gặp lại Liễn Vương nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.