Bên Kia Cánh Đồng Lúa Mì

Chương 44-1: Cắm trại: con giun đáng ghét (1)




Trở lại Singapore ngày hôm sau, mọi việc đều thuận lợi.

Giữa trưa, giám đốc Thần mời tôi ăn cơm. Tuy rằng chị ta chưa nói, nhưng theo thái độ cũng không khó đoán, đối bản thống kê kia chắc chắn rất vừa lòng. Mà Lâm Vi Linh, dĩ nhiên đạt đến tiêu chuẩn dùng người của chị ta.

Tôi thích cảm giác ngày hôm nay. Mọi việc an ổn, tất cả tốt đẹp. thậm chí là một ngày triền miên mưa phùn đến giữa trưa cũng tạnh.

Đúng năm giờ chiều tôi tan tầm.

Nhân lúc thời tiết tốt, tôi không vội vã trở về khách sạn, đến Shopping Mall(1) mua sắm

Tôi thích đồ hàng hiệu là chịu ảnh hưởng từ Lộ Tây. Tôi cũng từng cằn nhằn cô ấy suốt ngày luôn miệng LV, Versace, Chanel … nhưng cuối cùng tôi cũng học được cách sử dụng chúng.

Tôi dùng những thứ đó để vũ trang cho chính mình.

Theo phương diện nào đó mà nói, Lộ Tây là một cô gái hạnh phúc. Những thứ xa xỉ mà người khác cả đời hy vọng, cô ấy chỉ hai mươi năm ngắn ngủi đã có đủ. Nhưng cô ấy vẫn oán giận: “Mình còn chưa có một người đàn ông giống 007!”

Tuy rằng mỗi cô gái đều mơ ước có một 007 của riêng mình, nhưng cô ấy có một người ba, thậm chí còn có một người so ba mình còn chiều chuộng mình hơn gấp bội.

Cho nên cô ấy hạnh phúc.

Mà tôi......

Tôi không thèm nghĩ nữa.

Lúc tôi trở lại khách sạn đã quá mười hai giờ. Đối với thành phố không có ban đêm này, bây giờ cũng không tính là muộn.

Trong tay tôi mang theo gói to gói nhỏ, khoa trương nhất là túi lễ phục Versace, làm cho những người đi qua chú ý.

Cảm giác bị nhìn trộm quả thực rất khó chịu, dễ làm cho người ta cảm thấy bất an. Tôi âm thầm ảo não: Lần sau nhất định để họ chuyển đến tận nơi, tuyệt đối không tự mình cự nhọc!

Làm thế nào để mở phòng, đối với hai tay đang bận xách đầy túi này quả là một phiền toái không nhỏ.

Tôi đem tất cả cầm sang tay phải, dùng tay trái lấy thẻ quẹt ra trong túi. Động tác luống cuống, “cạch” một cái, chiếc thẻ rơi trên nền thảm.

Tôi nổi giận, bất đắc dĩ quay người lại tìm. Bỗng một bàn tay xuất hiện trong tầm nhìn, nhanh hơn tôi nửa bước nhặt lên. Đốt ngón tay thon dài, thanh thoát, giống như một tác phẩm nghệ thuật, một bàn tay rất đẹp!

Tôi hơi tò mò, nhìn về phía chủ nhân bàn tay kia.

Hồ Khiên Dư?

***************

Tôi hơi bất giờ, khó tin liếc mắt nhìn lại một lần.

Không thể không khẳng định, đứng ở trước mặt tôi, cầm thẻ phòng của tôi, nở nụ cười diễu cợt, không phải người khác, đúng là Hồ Khiên Dư.

Hắn ung dung nhìn tôi.

“Xin chào, Lâm Vi Linh.”

Ánh mắt của tôi xẹt qua hắn, dừng lại ở thẻ phòng kẹp giữa hai ngón tay.

“Xin lỗi, trả lại thẻ cho tôi!”

Nghe tôi nói như vậy, Hồ Khiên Dư dường như với ý thức mình nhặt được thứ gì. Hắn chậm rãi nâng lên bàn tay thon dài vừa rồi làm người khác sợ hãi, liếc mắt nhìn chiếc thẻ.

Tiếp theo, đem chiếc thẻ xẹt qua máy quét.

Cửa mở.

Hắn thay tôi mở của, sau đó mặt không chút thay đổi hỏi: “Không mời tôi vào ngồi?”

“Xin lỗi, tôi không quen để người lạ vào phòng!”

Nếu, nếu hắn cho tôi thời gian trả lời câu hỏi, tôi nhất định sẽ nói như vậy. Từ chối, nhất định không thỏa hiệp. Điều này tôi đã sớm nghĩ.

Đáng tiếc, hắn không cho tôi thời gian, vừa hỏi xong liền lập tức đi vào.

Còn lại tôi, giật mình sững sờ ngoài cửa. Nhìn đống đồ mới trong tay, nhất thời không biết thế nào cho phải.

“Uống gì?”

“Café, thêm một viên đường.”

Con người này, thật sự đi đến đâu cũng vênh váo tự đắc. Dù sao mà nói đây cũng là phòng của tôi, hắn còn dám sai khiến tôi như sai khiến một nhân viên tạp vụ. Nếu không phải vài năm khó khăn vừa rồi, tôi đã hiểu được thế nào là tiến là lui, giờ này đã đem hắn đuổi ra khỏi phòng. Cho dù không đuổi được, cũng tuyệt đối là mỗi người một góc sofa, một câu không nói.

Đáng tiếc, bây giờ tôi sẽ không tùy hứng như vậy, cũng không có quyền lợi để bốc đồng.

Tôi bưng café, đưa đến phía bàn trà trước mặt Hồ Khiên Dư, “Xin lỗi, chỉ có café hòa tan, hương vị chắc không tốt lắm, chịu khó một chút!”

Hắn nhìn tay tôi, chăm chú, giống như trên đó có một vết phỏng vậy. Từ lúc tôi mang café đến trước mặt hắn, cho đến khi tôi ngồi vào đối diện, vẫn nhìn chằm chằm không rời. Cuối cùng tôi không thể không vội vã ho một tiếng, đem tay trốn vào túi áo.

“Vì sao muốn vào Hằng Thịnh?”

“......”

“Ngày mai lập tức nộp đơn từ chức!”

“......”

Hắn nói chuyện chuyên quyền, ánh mắt càng sâu, ánh mắt đó màu đen, như không có đáy.

Tôi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Tôi chỉ tìm một công việc. Mà công việc này trùng hợp ở trong Hằng Thịnh mà thôi.”

“Một cử nhân Yale, sẽ rời Manhattan lương cao địa vị cao, chạy đến Hằng Thịnh làm nhân viên bình thường? Thật làm người khác buồn cười.” Hồ Khiên Dư cong khóe miệng, thầm thấp, “Em cho rằng tôi ngốc sao?”

Nói xong, giây tiếp theo, Hồ Khiên Dư đột nhiên vươn mình qua bàn trà. Khoảng cách tôi cùng hắn, trong nháy mắt đã giảm đến mức ngắn nhất.

Hắn lấy đầu gối làm trụ, hướng đến, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Tôi chịu không nổi, quay mặt qua chỗ khác.

Một ván này, hắn đắc thắng, vừa lòng ngồi về sofa. Hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén.

Tôi không muốn cùng hắn nói nhiều, cố gắng uống café. Ánh mắt hắn, cùng sự tồn tại của hắn làm cho tôi có cảm giác bị áp bức, tôi nâng chén, tay run.

******

Rốt cuộc suy nghĩ một cách thấu đáo, tôi có chút tức giận mở miệng: “Mặc kệ anh tin hay không tin, tôi nói đều là sự thật.”

Hắn vừa cười, lại thản nhiên hừ một tiếng, sau đó mới nghiêm mặt: “Tôi không muốn lãng phí thời gian, tôi cũng không thích chơi trò mèo vờn chuột. Em từ chức, hoặc, tôi đuổi em. Hai chọn một.”

“Hồ tổng, trò chơi trên thương trường, phải có chút cá cược mới vui.”

Tôi mỉm cười nhìn hắn, dường như là nịnh nọt.

Hắn tựa hồ bị biểu tình của tôi hấp dẫn, ánh mắt lóe lên một chút, lập tức quay mặt đi chỗ khác: “A? Xem ra, em là người chơi cao thủ?”

Tôi uống một ngụm café.

Café này sao đắng như vậy? Tôi cúi đầu nhìn thứ chất lỏng nâu đậm trong chén, nghĩ: Vừa rồi không phải cho rất nhiều đường sao?

Thật sự rất đắng! Tôi không khỏi nhíu nhíu mày.

Lúc này, Hồ Khiên Dư đột nhiên nói: “Em lại muốn suy tính cái gì?”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy hắn để lộ bộ mặt nửa cười nửa không. Anh tuấn, chỉ là quá mức lõi đời cùng âm hiểm.

Lâm Vi Linh tôi luôn thích khiêu chiến. Trên thương trường vài năm, cũng học được một đạo lý “Ngộ cường tắc cường”(2). Hồ Khiên Dư đã tìm đến đây, tại sao tôi không….

Tôi nhìn Hồ Khiên Dư, cắn răng, tận lực lấy miệng nói dỡn: “Tôi nghĩ, chúng ta lên chơi một chút, thế nào?”

“......”

“Trò chơi này, anh nhất định thích.”

“Nói xem!” Hắn lạnh nhạt.

************

“Nếu ở kì họp hội đồng quản trị tiếp theo, tôi có thể lấy được 1/3 cổ phần công ty, anh sẽ rời khỏi ban giám đốc. Vị trí CEO thuộc về tôi. Nếu anh thắng, tôi lập tức biến mất, trở lại Mĩ.”

Tôi cố gắng làm điều kiện sao cho thật hấp dẫn.

Hắn ung dung cười: “Em vừa rồi còn khẳng định đến Hằng Thịnh tìm một công việc, sao lại lộ nguyên hình nhanh như vậy?”

Tôi cười nhưng không nói.

Hắn gặp tôi như thế, ánh mắt dấu ý mỉa mai, hai chân chậm rãi thả ra, khuỷu tay đặt trên đầu gối, hướng tới gần tôi: “Vậy … nói tiền cược của em?”

Tôi không quen gần người khác như vậy, nhíu mày, “Tất cả cổ phiếu, trái phiếu, bất động sản của tôi.”

Nếu so với Hằng Thịnh, tất cả đều không đáng kể. Tôi nhìn Hồ Khiên Dư nhướn mi, biết hắn không hài lòng tiền đặt cược của mình, vì thế bổ sung: “Tôi thua, liền thành hai bàn tay trắng, cùng ăn xin dọc đường không khác. Anh hẳn là vừa lòng.”

Hồ Khiên Dư vẫn bất động. Hắn dường như cảm thấy chén café của mình không ngon, hắn vươn tay đến gần, cầm lấy chén của tôi, căn đúng dấu son môi nhàn nhạt trên miệng chén, uống một ngụm.

Tôi đối với hành động này của hắn cảm thấy khó hiểu: “Anh không có hứng thú?”

“Thứ tôi có là tiền, lấy thêm của em để làm gì?”

Hắn nở nụ cười, mi tâm hơi dãn ra, bỗng dưng lại nhăn vào, nụ cười nháy mắt biến mất, “Thế giới này, thêm hay bớt một tên ăn mày, ai có hứng thú quan tâm?”

Giọng nói khinh thường.

Tôi đã sớm biết, hắn đâu phải nhà từ thiện!

Trong lòng thầm châm biếm, nhưng là đụng mặt đối thủ, tôi cũng không dám chậm trễ. Tôi nhìn kĩ mặt hắn, muốn từ đó nhìn ra một chút manh mối.

Đáng tiếc vẻ mặt của hắn rất thản nhiên, quang minh chính đại đón nhận ánh mắt chất vấn của tôi chiếu đến.

Tôi mím môi, tự hỏi một lát: “Còn nữa, tôi còn có CTA”

“......”

“Anh nhất định biết, CTA là nơi rất nhiều người trong Hằng Thịnh kiếm tiền. Quyền kinh doanh của nó, bây giờ ở trong tay anh. Nhưng toàn bộ cổ phần còn lại, đều ở trong tay tôi.”

“......”

“Tôi đặt cược thêm cái này, anh thấy thế nào?”

Hắn trầm mặc một lát, lắc đầu, khóe miệng cười mờ mịt.

*********************

Tôi rất nghi ngờ. Lúc trước hắn nói nhiều như vậy, cái gì mà “tiền đặt cược”, không phải muốn dụ tôi lấy tất cả những gì mình có mang ra?

Vậy vì sao, tôi đã bỏ ra tất cả, từ cổ phiếu, trái phiếu, công trái, còn có bất động sản, tất cả đều đánh cuộc, hắn lại một chút cũng không bằng lòng.

Tất cả của tôi, hắn còn thầy chưa đủ? Trừ bỏ những thứ này, tôi còn gì có thể cho hắn? Chẳng lẽ muốn tôi đem chính mình ra đặt cược?

Đem chính mình ra đặt cược?

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên ý nghĩ quái dị này. Ngay cả tôi cũng không hiểu, chính mình tại sao lại nghĩ ra cách đó, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tôi biết, người đàn ông này, từ khi bắt đầu mối tình đầu thời niên thiếu, liền đố với tôi có một sự chấp nhất kì lạ. Chúng tôi rất ít khi trao đổi, nhưng ánh mắt hắn lúc nhìn tôi, thường bộc lộ ít nhiều cảm xúc.

Nhưng tôi biết, đó không phải là thích, càng không phải cái gọi là tình yêu …

Đó chỉ là ánh mắt của kẻ vồ mồi nhìn con mồi.

Nhưng Hồ Khiên Dư của hôm nay đâu còn là chàng trai mười mấy tuổi. Tôi không biết được, con người của mình, đối với hắn rốt cuộc còn bao nhiêu hấp dẫn.

Kỳ thật, nếu hắn có thể chấp nhận tôi, con người hắn, hoặc là trái tim hắn, đối với tôi có chút gì đó, chỉ cần như thế, tôi đã có cơ hội thắng lợi. Mà tôi rất rõ ràng, lợi thế mà tôi muốn, phải đem chính mình để đánh đổi.

Không biết vì sao, tôi có cảm giác hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình.

Tôi nhìn thấy, trong mắt hắn, có chút gì đó chờ mong.

Tôi nhắm mắt, hít sâu: “Tôi còn có bản thân mình. Tôi đem chính mình ra đặt cược. Tiền cược này, anh vừa lòng?”

Mi tâm Hồ Khiên Dư rốt cuộc giãn ra, lại vẫn nói năng thận trọng: “Em cho rằng tôi thiếu đàn bà?”

Mặt hắn lộ vẻ ác ý, khóe mắt hơi nheo lại. Trong ánh mắt phát ra một tia nguy hiểm. Tôi không thể trả lời hắn vấn đề này.

“Hoặc em cho là, tôi thiếu người cùng lên giường?”

Hắn tiếp tục nói.

Tôi không nhận ra, hắn thật sự đã động lòng, hay vẫn là đang vờn tôi. Nếu hắn động lòng, vì cớ gì lại không chịu thừa nhận? Nếu hắn không, một tia hưng phấn trong mắt kia từ đâu mà đến?

Tôi chỉ có thể cá cược.

Tôi đến bên người Hồ Khiên Dư, áp lại gần, hơi thở phả trên miệng hắn.

“ … Tôi sẽ là một tình nhân thật tốt. Không ghen tỵ, không cần anh nuôi sống, không cần lo lắng bị phơi bày.”

“......”

“Hơn nữa, tôi biết, giẫm lên tự tôn của tôi, anh sẽ rất vui vẻ.” Tôi dừng một chút, “Anh không cần cơ thể tôi, không sao, nhưng anh không phải vẫn lấy việc làm nhục tôi mua vui sao?”

Tôi nghĩ, chắc hắn còn nhớ rõ, ở lúc tôi còn con gái, đối với tôi đã làm cái gì.

Hắn rốt cuộc mở miệng: “Em cũng thật nhớ lâu.”

Tôi lờ đi sự châm biếm trong lời hắn: “Tôi nghĩ, anh cũng tự tin tôi không có khả năng trước kì họp hội đồng quản trị giành được 1/3 cổ phần.”

Hắn cười: “Đương nhiên.”

Tôi tiếp tục, “Mà yêu cầu của tôi, chỉ có một. Để cho tôi ở Hằng Thịnh!”

Tôi quyến rũ hắn, giọng nói trầm xuống. Đôi môi nhẹ nhàng đảo qua.

********************************

“Tay em đang run”

Hồ Khiên Dư nhìn, không hề chớp mắt, đột nhiên nắm lấy tay tôi đang đặt ở đầu vai hắn.

“Rất run” Hắn nhìn rôi, gằn từng tiếng.

Tôi nhìn tay mình, run rẩy, không chịu không chế, không hành động theo ý chí của tôi.

Cẩn thận giấu diếm, vậy mà cuối cùng sự kinh hoàng của tôi vẫn bị Hồ Khiên Dư phát hiện.

Tôi nắm chặt thành quyền, móng đâm vào lòng bàn tay.

Đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.