Bên Kia Cánh Đồng Lúa Mì

Chương 43: Hắn và vị bạc xỉu nóng




“Tiêu Thanh Hàn đâu?” Thư Tuấn nâng khóe miệng, châm chọc nói: “Sao, sợ à? Không dám ra trận ư, thì ra Thanh Hàn quốc sư nổi tiếng thiên hạ cũng chỉ là một người ham sống sợ chết thôi.”

Lê Hân nắm chặt dây cương trong tay, miệng mân chặt, không nói lời nào, trong ánh mắt thoáng qua một tia sát ý.

“Hoàng huynh, ngươi đừng nhiều lời, Tiêu Thanh Hàn vốn là hạng người như thế.” Thư Dao cỡi một con ngựa khác đi ra, cũng là một thân khôi giáp, khăn che mặt, nếu như chỉ nhìn bóng lưng, dáng vẻ thướt tha mềm mại, e rằng không ai sẽ không nghĩ đây là một cô nương cực đẹp, nhưng nhìn trực diện, hai tròng mắt ả xệ xuống, không thấy nửa phần thần thái, làn da vàng nhăn, mặc dù không nhìn thấy mặt, lại không tìm được một thứ gì đẹp.

“Phi, ta còn tưởng rằng là ai, nguyên lai là là ả xấu xí và gã giả nam nhân!” Trong sáng giọng nam từ phía quân đội Thiên Trạch vang dội truyền ra. Thêm nội lực, truyền xa vô cùng, để tất cả tướng sĩ ở đây nghe rõ ràng, toàn quân Thiên Trạch cười ra tiếng, mà quân lính Thư Tuấn lại cúi đầu. Bọn họ dĩ nhiên cũng biết, bệnh của thái tử không tiện nói ra, cả đời không có con cháu, không phải là nam nhân giả thì là cái gì, mà công chúa, chỉ cần là người, ai cũng biết nàng là người xấu xí.

Có lẽ, nàng từng rất đẹp. Nhưng bây giờ, nàng tuyệt đối là một kẻ xấu xí, cực kì xấu xí.

“Là ai?” Thư Tuấn cắn răng, quát to. Câu ‘nam nhân giả’ đâm chọt trúng chỗ đau của hắn, Nhan quốc ai không biết, Thư Tuấn thái tử không có khả năng sinh đẻ, cho nên mới không được lên ngôi hoàng đế.

Thư Dao dùng sức bấm vào lòng bàn tay, mắt nhìn chằm chằm quân đội Thiên Trạch, chờ người lên tiếng kia xuất hiện. Nàng không đem hắn lột da xẻ thịt là không được mà. Nữ nhân để ý nhất chính là dung mạo, hơn nữa người đó lại từng là một cô nương tuyệt sắc, mất đi dung mạo vẫn lấy làm kiêu ngạo, đồng nghĩa với việc nàng mất đi tất cả.

quân đội Thiên Trạch chia ra làm hai, sau đó một chiến mã từ từ đi tới, chỉ nghe được vó ngựa đạp ‘đăng đăng’, mọi người nín thở mà đợi, loáng thoáng biết được sắp sửa người nào ra ngoài.

Thiên hạ ngày nay, nếu người nào thần bí nhất, người nào khó suy đoán nhất, như vậy đó chính là Thiên Trạch quốc sư, bất luận hắn tuyệt mĩ, hay hắn có năng lực biết trước tương lai, đều làm mọi người sợ hãi.

Nhưng, khiến bọn họ thất vọng rồi, ra ngoài không phải là Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch,

Một tuấn mã toàn thân da lông màu đen, ngồi trên đấy là một nam tử mặc áo đỏ đi ra, đỏ như máu, khóe miệng nâng lên một nụ cười tà, mắt phượng khẽ nheo lại, khinh thường.

“Là bản công tử, thế nào, thái tử cho rằng tại hạ nói dối sao? Chẳng lẽ muốn nói thật cũng khó khăn đến vậy?” Hắn hất vạt áo, một ám tiễn nhanh chóng bắn ra, tốc độ nhanh, mọi người chỉ thấy một vệt sáng xẹt qua.

“Oài….thật xấu xí.” Một hồi tiếng rút khí vang lên, chỉ thấy quân đội Thiên Trạch lộ ra ánh mắt khinh bỉ, nhìn Thư Dao công chúa.

Mà sắc mặt Thư Dao công chúa tái xanh khó coi, khăn che mặt màu trắng rơi trên đất, bị con ngựa ả cưỡi đạp lên, ả ngẩng đầu, trước mặt mọi người là một khuôn mặt xấu xí không thể hình dung được, thật khiến người ta ghê tởm, làm da khô héo nhăn nheo, cặp mắt ảm đạm vô sắc, đôi một khô nứt nẻ, liếc mắt nhìn qua còn tưởng rằng là một khúc cây già thành tinh.

“Không được nhìn, không được nhìn.” đôi tay Thư Dao che mặt, giọng nói khàn khàn chói tai như hai miếng kim loại va vào nhau, cực kỳ khó nghe.

“Thật khó nhìn, đúng là xấu xí.” Minh Phong ngoáy ngoáy lỗ tai, xoay mặt, thật là tổn thương ánh mắt của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.