Bến Đỗ Cuối Cùng

Chương 22: Chạy trốn cảm giác




Sau khi có được bánh xe của xe nôi, Cao Lôi Hoa vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, cười tủm tỉm đi theo phía sau Tra Lý hướng về phía bộ tộc Hoàng kim sư tử.

Chẳng qua tâm tình vui vẻ của Cao Lôi Hoa cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì Tra Lý đã dẫn mọi người vòng vo trong rừng rậm suốt cả buổi chiều...

- Tra Lý.

Thanh âm của Cao Lôi Hoa lúc này trở nên ầm trầm.

- Tra Lý thúc thúc!

Giọng điệu nũng nịu của Nguyệt Nhi dường như mang theo sự tức giận.

- Tra Lý đại ca~

Ngay cả thanh âm khàn khàn như vịt của Tiểu Tam cũng có cảm giác kinh khủng như của phù thủy.

- Ha ha! Chỗ đó, chỗ đó, sắp tới rồi, thật sự sắp tới rồi! Nhất định lần nãy sẽ không bị lạc đường đâu!

Tra Lý lau mồ hôi, có điều những lời này của hắn đã không ít hơn ba lần trong cà buổi chiều nay rồi.

- Ngươi nếu còn dẫn sai đường thì...hắc hắc!

Ngón tay của Cao Lôi Hoa khẽ búng búng, một tia lôi quang màu đen nhảy ra trên tay của hắn.

- Không đâu, ta xin thề có Thú Thần, đường lần này nhất định đúng!

Tra Lý mướt mát mồ hôi, gác đại phủ vào sau lưng rồi sải bước về phía trước.

- Quên đi, nhân phẩm Thú Thần của các ngươi thật ra cũng không tốt lành gì cho cam.

Cao Lôi Hoa khẽ nói, nhưng không để Tra Lý nghe được. Thở dài một hơi, Cao Lôi Hoa nhìn xuống tiểu bảo bảo trong lòng, lúc này cô búp bé đáng yêu này đang ngủ say sưa...

- Dẫn đường nhanh lên một chút, tạm tin tưởng ngươi một lần nữa.

Nguyệt Nhi và Tiểu Tam bất đắc dĩ nói với Tra Lý.

- Hey, việc ấy, lần này nhất định phải tin tưởng ta!

Tra Lý vỗ vỗ ngực, sau đó bước nhanh về phía trước dẫn đường.

Hắn đã vậy nên bốn người Cao Lôi Hoa cũng đành phải đuổi theo một lần nữa!

Đi được một lát, Cao Lôi Hoa tự nhiên cảm thấy buồn ngủ, bước đi cũng chỉ là theo bản năng mà thôi, Tiểu Tam và Nguyệt Nhi cũng tương tự như thế, về cơ bản bộ dáng hiện giờ của ba người có thể dùng "xác không hồn" để miêu tả.

- Ai ôi!

Đi không bao lâu, đột nhiêu Tiểu Tam ở phía sau hét thảm một tiếng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng động nàng té ngã trên mặt đất.

- Làm sao vậy?

Cao Lôi Hoa chấn động tinh thần, vội vàng quay đầu về sau. Lúc này chỉ thấy Tiều Tam té ngã trên mặt đất, xem ra chân trái của nàng dường như bị trẹo rồi. Nàng đang quỵ xuống dưới, ôm lấy bàn chân trái của mình.

- Để ta xem nào, làm sao vậy?

Cao Lôi Hoa bước tới bên cạnh Tiểu Tam, sau đó nhanh chóng chuyển tiểu bảo bảo từ trong lòng ra sau lưng, rồi dùng đai lưng buộc tiểu bảo bảo vào người mình.

Một loạt động tác này của Cao Lôi Hoa làm cho Nguyệt Khi và Tra Lý tròn xoe mắt, bởi vì tiểu bảo bảo không hề có chút phản ứng nào, trong quá trình bị buộc trên lưng chỉ rên hai tiếng ngái ngủ rồi lại tiếp tục khò khò. Xem bộ dạng này, e rằng có ném tiểu bảo bảo vào chảo dầu cũng không có phản ứng bao nhiêu mất! Nguyệt Nhi thầm nghĩ xấu.

Cao Lôi Hoa ngồi xồm xuống cạnh Tiểu Tam, cầm chân trái lên hỏi:

- Sao rồi? Bị trẹo chân hả?

- Không, không, tôi không sao.

Tiểu Tam theo bản năng rụt chân lại.

- Hơ, sợ cái gì, chẳng lẽ còn sợ ta nhìn thấy chân ngươi sao?

Cao Lôi Hoa khẽ cười, bất chấp Tiểu Tam phản đối, vén ống quần dịch lên, tiếp đó hắn nhíu nhíu mày:

- Ngươi nhìn xem, đã sưng thành như này nè!

Có thể là vọp bẻ nên chỉ trong phút chốc chân trái của Tiểu Tam đã bị sưng phù như một cái bọc nhỏ.

- Đau không?

Cao Lôi Hoa hỏi dịu dàng, đồng thời tay phải của hẳn khẽ đặt lên chỗ bị trẹo sưng đỏ, một tia lôi qua siêu nhỏ lóe ra trên tay hắn, làm giảm bớt chỗ bị sưng tấy.

-Cao...Cao Lôi Hoa đại ca.

Thanh âm Tiểu Tam hơi run rẩy, phải biết rằng trên đại lục này, chân của một cô gái không thể để nam nhân tùy tiện chạm vào. Chỗ đó là một trong các cấm địa chỉ dành riêng cho trượng phu của họ chạm vào mà thôi.

- Làm sao vậy? Tiểu Tam?

Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó vỗ vỗ chân trái của Tiểu Tam, không thèm đề ý nói:

- Tiểu Tam này, không phải ta nói xấu với ngươi chứ, ngươi không chỉ có thân thể gầy yếu mà đôi chân cũng giống như của nữ nhân vậy, chậc chậc, trắng nõn và mềm nữa! Nếu ngươi không có hai khối cơ ngực kia, thì thiếu chút nữa ta cho ngươi là nữ nhân rồi!

-Ngươi, đi chết đi!

Thanh âm kích động của Tiểu Tam liền biến thành căm tức! Vốn còn tưởng rằng Cao Lôi Hoa dịu dàng là bởi vì phát hiện ra mình là nữ nhân. Làm cả nửa ngày, hóa ra người này còn không nhận ra minh là nữ nhân nữa? Nghĩ vậy, Tiểu Tam không chút do dự đá chân trái về phía Cao Lôi Hoa.

- Ấy, Tiểu Tam, chỉ là nói ngươi giống nữ nhân thôi mà, nóng như vậy làm gì?

Cao Lôi Hoa dễ dàng bắt được chân trái của Tiểu Tam, cuối cùng vỗ thật mạnh:

- Tốt rồi, không có việc gì nữa. Đứng lên đi một chút xem!

Nhưng Tiểu Tam lại ngồi bất động trên đất, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay của mình.

- Ủa? Tiểu Tam ngươi làm sao thế?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Tiểu Tam.

- Cao .. .Cao Lôi Hoa đại ca, ta...ta là....

Tiểu Tam đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa, nàng lấy hết dũng khí định nói ra thân phận nữ nhân của mình với Cao Lôi Hoa! Ngay tại thời khắc kích động lòng người này...

- Làm sao vậy Tiểu Tam? Có điều gì muốn nói với ta à?

Cao Lôi Hoa nhìn Tiểu Tam khẽ cười, trong lòng lại thầm nghĩ: "Không phải là Tiểu Tam muốn chứng tỏ thân phận của mình đấy chứ! Nêu như vậy, mình có nên phụ trách với nàng hay không nhỉ? Dù sao ta đúng là đã sờ soạng bộ ngực của nàng, hơn nữa còn bóp bóp vài cái". Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa thầm toát mồ hôi hột. Hiện tại tuy Cao Lôi Hoa mỉm cười nhưng trong lòng mồ hôi thì chảy không ngừng!

- Không, không có. Không có việc gì.

Mất đi dũng khí rốt cuộc Tiểu Tam không mở miệng được. Cho nên Tiểu Tam đành hướng ánh mắt oán hận sang Tra Lý. Đồng thời trong lòng thầm nguyền rủa Tra Lý.

Chỉ có Nguyệt Nhi bên cạnh ý vị thâm trường nhìn Tiểu Tam, khẽ trừng mắt lên...

- Ha ha, mọi người xem, lối ra ở chỗ này! Rồi sẽ thấy bộ tộc của chúng ta thôi! Mọi người chuẩn bị mở to mắt mà nhìn đi! Đây là bộ tộc Hoàng kim sư tộc vĩ đại của chúng ta!

Tra Lý dẫn mọi người đi tới rìa khu rừng, sau đó vui sướng nói với mọi người:

- Bước ra khỏi rừng cây này là sẽ tới bộ tộc của chúng ta!

Nguyệt Nhi xoa xoa cẳng chân đau nhức, sau đó ánh mắt nàng hướng về tiểu bảo bảo trong lòng Cao Lôi Hoa. Nếu như không có cô bé, thì hiện giờ Nguyệt Nhị đã nằm úp trên trên lưng Cao Lôi Hoa mà hưởng thụ cảm giác êm ái rồi! Nguyệt Nhị cười khổ, lúc này nàng cảm thấy hơi hối hận khi đã thu nhận tiểu bảo bảo.

- Ta trở về! Bộ tộc!

Tra Lý xúc động hô khẽ một tiếng, trông hình dáng hiện giờ của hắn giống như là một kẻ tha phương đã lâu không về nhà thì đúng hơn! Nhìn qua thì hắn trông như sắp khóc đến nơi rồi!

- Đừng? Hả?!

Đột nhiên, Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên dụi dụi mắt mơ mơ màng màng. Nhưng ngay sau đó cô bé như cảm giác được cái gì đó, kêu lên sợ hãi rồi nhanh chóng vùi đầu vào ngực Cao Lôi Hoa.

-Sao thế? Bảo Bảo?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc vỗ vỗ tiểu bảo bảo, hình như cô nhóc rất sợ hãi! Không đợi Cao Lôi Hoa an ủi Bảo Bảo xong, từ phía trước truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của Tra Lý.

-Hả ~~này, có chuyên gì xảy ra vậy!!!

Thanh âm của Tra Lý nhanh chóng truyền tới tai bọn Cao Lôi Hoa.

- Làm sao thế?

Cao Lôi Hoa nhanh chóng bước về phía trước vài bước, xuyên qua cánh rừng rậm. Sau đó nhìn về phía phương hướng Tra Lý.

Phía dưới sườn núi cạnh khu rừng là một thung lũng. Thung lũng ở đây cao như một toà thành đá, bên cạnh đó là rải rác một số nhà dân cùng với một bức tường thành đồ sộ!

Đây chính là bộ tộc Hoàng kim sư tử sao! Có lẽ không thể dùng từ bộ tộc để hình dung nơi này, nơi này giống một tòa thành bị thì đúng hơn.

Chẳng qua, hiện giờ Hoàng kim sư tộc dường như đã xảy ra cái gì đó. Bởi vì lúc này có năm con cốt long to lớn bay lượn trên bầu trời của bộ tộc, mà vô số khô lâu (bộ xương khô) đang anh dũng tiến thẳng về phía bộ tộc - tiến hành bao vây!

Toàn bộ thung lũng đều tụ tập vô số vong linh, tất cả chúng đều đang vây quanh Hoàng kim sư tộc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.