Bến Đỗ Cuối Cùng

Chương 16: Gặp mặt (1)




Vẻ mặt Dịch Nguyệt San vô cùng kinh hãi, nụ cười đang dừng lại giữa chừng khiến cho cả khuôn mặt của cô ta đều biến dạng, ánh mắt trong veo như nước nhìn trừng trừng Thiển Thâm vô cùng khủng bố. Lương Thiển Thâm đem toàn bộ vẻ mặt của cô ta thu vào trong tầm mắt, cô cười như không cười nhìn cô gái này, ánh mắt như một chiếc lưỡi không chút lưu luyến liếm khắp trên mặt Dịch Nguyệt San.

Dịch Nguyệt San bị Lương Thiển Thâm nhìn sợ nổi da gà, ánh mắt như vậy làm cho trong cơ thể cô ta như ẩn chứa ngàn mũi kim châm, đâm chích lục phủ ngũ tạng của cô ta, làm đóng băng các mạch máu dẫn đến trái tim cô ta, cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười cổ quái kia, giải thích: “… Tôi nghe người ta nói.”

“Ah?” Ánh mắt Lương Thiển Thâm lạnh hơn, giọng nói êm tai đến mức quỷ dị: “Nghe ai nói? Theo như tôi biết, chuyện này, tất cả đều đã bị cha tôi cho chìm xuống, không có truyền ra bên ngoài thì phải.”

“Ha ha.” Dịch Nguyệt San che miệng cố tình cười ầm lên, lời nói cũng cứng rắn hơn: “Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, Tân phu nhân có lẽ không phải là người ngu. Xin lỗi, tôi còn phải đến nộp tiền bảo lãnh cho Tân Tử, cáo từ.”

Còn muốn chạy? Không có cửa đâu.

Thiển Thâm bước thêm một bước vừa vặn đứng chắn trước mặt Dịch Nguyệt San, bước chân Dịch Nguyệt San khẽ lảo đảo, vẻ mặt cứng lại, cuối cùng mỉm cười nói: “Sao vậy, còn có việc gì sao?”

Lương Thiển Thâm ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cô ta, giọng điệu đẹp mà êm ru nói: “Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, Dịch tiểu thư, chiêu thức của cô thật sự càng ngày càng hèn hạ.”

Dịch Nguyệt San đâu chịu để người khác vu vạ, cho dù sắc mặt khó coi, vẫn lập tức lên tiếng phủ nhận: “Không phải tôi, cô không cần đổ tội cho tôi. Còn nữa, nếu chuyện đó của cô là sự thật, người biết không chết hết, cô cũng không nên mơ tưởng rằng nó sẽ được giấu kín ở trong bụng mọi người mãi mãi.”

“Sao vậy, cô dám làm không dám chịu sao?”

Ánh mắt Lương Thiển Thâm càng lúc càng lạnh, lệ khí bức người, lại bước lại gần cô ta thêm một bước, khoảng cách cả hai người lúc đó chỉ hơn kém nhau một centimet, hơi thở ấm áp của cả hai đều phả trên mặt nhau. Hai tên vệ sĩ của Dịch Nguyệt San ở phía sau thấy không ổn muốn đi lên giữ lấy Lương Thiển Thâm, Lương Thiển Thâm xoay chuyển ánh mắt bắn xuyên qua, hai tên đồng thời giật mình, đúng lúc này Nghê Uyên chạy tới quát lạnh hai tên kia: “Bọn mày dám động vào Lương Thiển Thâm thử xem, tao lập tức cho chúng mày đời này không thể ngóc đầu lên được nữa.”

Dịch Nguyệt San đưa mắt nhìn Nghê Uyên, liếc mắt, phất phất tay với hai tên phía sau, hai tên kia liếc nhìn nhau, lui lại hai bước. Dịch Nguyệt San thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn Lương Thiển Thâm nói: “Không phải tôi không phải tôi, cô tránh ra, tôi muốn đến cục cảnh sát.”

“Chuyện của Tân Tử không phiền cô phải lo.” Thiển Thâm vẫn đứng yên không nhường lối: “Tôi mới là vợ của anh ấy, cũng là luật sư của anh ấy, cô lấy tư cách gì mà đi?”

“Vậy à? Vậy sao đã 48h kể từ lúc anh ấy bị bắt đến đó, vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng bà vợ yêu quý của anh ấy đâu. Tốt nhất cô nên lo liệu chuyện của mình cho tốt đi. Kể cả tôi, cũng hiểu được có ơn phải báo, trước kia Tân Tử từng giúp tôi, lần này tôi đương nhiên muốn giúp anh ấy.” Dịch Nguyệt San lộ ra bộ mặt thật miệng lưỡi bén nhọn vô cùng.

“Tôi. . .”

Di động của Thiển Thâm vang lên, thật sự biết chọn đúng thời điểm a, là Tăng Vịnh Ngâm gọi. Dịch Nguyệt San nhân cơ hội này né qua người cô nhanh chóng rời đi, hai tên vệ sĩ ở sau lưng vội vàng theo đuôi, Nghê Uyên đang muốn đuổi theo, Thiển Thâm đã đưa tay ngăn anh lại: “Không cần đuổi theo.”

Thiển Thâm ra khỏi ngân hàng, bắt máy điện thoại, giọng điệu của chị cả nghe rất vội vàng: “Thiển Thâm, bà ngoại mới xuất viện, bà muốn gặp em một chút, em có tiện không thì qua nhà một chuyến?”

Thiển Thâm hơi do dự: “Ngay bây giờ sao? Bây giờ e rằng không được, bà ngoại không có vấn đề gì chứ?”

“Đã không sao nữa rồi, chỉ là do khó thở và ức chế nên lập tức bất tỉnh, chuyện của em chúng ta cũng biết, có điều, bà ngoại thật sự rất mong được gặp em.”

Thiển Thâm đi đến ven đường, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm im lặng một lúc lâu, đáp: “Tối nay em sẽ qua đó.”

Cúp điện thoại, Thiển Thâm ngồi vào trong xe, Nghê Uyên nhanh chóng khởi động xe, cậu ta cũng không hỏi gì nhiều, chở thẳng Thiển Thâm tới cục cảnh sát.

“Tại sao vừa rồi anh lại đi vào đó?” Một lúc sau, Thiển Thâm đặt câu hỏi.

“Tôi nhìn qua cửa kính xe thấy tình hình không ổn lắm, liền lập tức đi vào.” Nghê Uyên vẫn cầm chặt vô lăng, trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Thiển Thâm, hỏi: “Em cho rằng là cô ta làm? Vậy để tôi cho người bắt cô ta về thẩm vấn một phen.”

Thiển Thâm nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Dịch Nguyệt San, không khỏi cười lạnh: “Con đàn bà này, cho dù không phải cô ta làm, cô ta cũng không thoát khỏi liên quan. Bị bức bách một chút liền lộ ra bộ mặt thật, làm khổ tôi còn cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của cô ta không tệ. Hiện tại bắt hay không bắt cô ta cũng không quan trọng, cô ta vừa nghĩ tới chuyện tôi vấp ngã, đã muốn lợi dụng mồm mép xỉa xói, cho nên, mới có thể lòi đuôi cáo ở trước mặt tôi. Huống chi, 300 vạn, cảnh sát giở võ sư tử ngoạm rõ ràng muốn làm khó chúng ta, Dịch Nguyệt San tài giỏi cỡ nào lại có thể lập tức huy động được một số tiền lớn như vậy, cho dù là tôi cũng không dám cam đoan có thể lập tức lấy ra một số tiền mặt lớn như vậy.”

Nghê Uyên nghiêng đầu khó hiểu: “Kẻ đó… là ai?”

Thiển Thâm chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ không trả lời thẳng, chỉ nói: “Đi tới cục cảnh sát đi.”

Nghê Uyên không hỏi tiếp nữa, nhưng không lâu sau, anh ta bỗng nhiên lại hỏi: “Thiển Thâm, nếu em biết ai là người làm em tổn thương, em sẽ đối xửa với kẻ đó như thế nào?”

Trong lời nói của Thiển Thâm lộ ra một ý cười độc ác: “Cậu cảm thấy như thế nào?”

Nghê Uyên giống như đang ngẫm nghĩ một phen, cuối cùng đưa ra kết luận của bản thân: “Tôi đoán… Em sẽ đem kẻ đó giày vò sống không bằng chết? Hay là vĩnh viễn không được siêu sinh?”

“Cậu giúp tôi xử lý hắn chứ?” Thiển Thâm dường như cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu.

Nghê Uyên khó xử, cười ha ha nói: “Được a, tôi thay em lột da hắn.”

Thiển Thâm theo đó cười nhẹ hai tiếng, sợi tóc buông rơi che trước con ngươi mắt cô, giọng cô hít sâu vào một hơi lại nặng nề thở ra: “Tiểu Bạch, nếu tôi nói cho cậu biết tôi không biết sẽ phải làm sao, cậu tin không?”

Nghê Uyên sửng sốt, lập tức nhìn sang phía cô, còn Thiển Thâm đã một lần nữa quay đầu đi, anh chỉ có thể nhìn thấy cô nhắm mắt quay mặt, duy trì im lặng, nếu không muốn cô ấy phải cau mày.

Chỉ có ưu thương là không tan đi, trên mặt vẫn còn mệt mỏi, ở phía sau cái vẻ xinh đẹp cao ngạo kia, Lương Thiển Thâm dùng một khối linh hồn kiên cường bất khuất chống đỡ thân thể máu thịt gầy yếu đối phó với kẻ địch trong bóng tối không thể nhìn thấy. Nghê Uyên hỏi cô người làm cô tổn thương là ai, Thiển Thâm không muốn trả lời, bởi vì cô càng đến gần sự thật, cô lại càng không muốn biết kẻ đó là ai, người ngoài hãm hại cô ra sao, cô cũng không cần quan tâm, nhưng, nếu không phải người ngoài, cô nên lấy cảm xúc gì để đối diện?

Thật sự muốn đấu tranh đến khi cá chết lưới rách sao? Hay là ăn miếng trả miếng, diệt sạch không chừa đường lui, phải trả lại cho cô tất cả những gì đã nợ cô?

Nhưng tại sao cứ phải như vậy, rõ ràng có thể không cần đi đến cái tình huống đó mà.

Trong lòng vô cùng buồn bực, cũng may xe chầm chậm ngừng lại, Thiển Thâm mở mắt ra, ổn định cảm xúc một chút, mở cửa xuống xe.

Nhưng mà cô vừa bước nào cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau vang vọng.

Tiếng nói của Dịch Nguyệt San không hề dễ nghe xen lẫn với tức giận rất rõ ràng: “Vì sao lại nói không thể nộp tiền bảo lãnh? Anh phải nói rõ ràng cho tôi!”

Trong tâm Thiển Thâm trầm xuống, trong đầu nóng lên, không hề nghĩ ngợi liền xông lên phía trước hỏi: “Không thể nộp tiền bảo lãnh? Các người có nói đến pháp luật hay không?”

Dịch Nguyệt San cực nhanh liếc xéo nhìn Thiển Thâm một cái, khó hiểu nhìn cô.

Tên cảnh sát kia trái lại vô cùng bình tĩnh, ngồi ở trên ghế không hề tức giận với hai người phụ nữ hùng hùng hổ hổ, chậm rãi nói: “Vụ án này khá phức tạp, chúng tôi không thể thả người dễ dàng, tình hình cụ thể cấp trên nghiêm khắc yêu cầu giữ bí mật, thứ lỗi cho tôi không thể nhiều lời.”

Dịch Nguyệt San vẫn còn đang ở đó kích động, nhưng Thiển Thâm đã tỉnh táo lại, suy nghĩ của luật sư lập tức khiến cô hiểu được nếu chỉ dùng thái độ kích động cứng chọi cứng với cảnh sát sẽ chỉ làm hỏng chuyện, quyền chủ động nằm trong tay người ta, thái độ của cô nếu không bình tĩnh sẽ làm hại Tân Tử.

Thái độ của Thiển Thâm mềm xuống, cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười, ra vẻ tạ lỗi với cảnh sát đại nhân: “Ngại quá, vừa rồi tôi có chút sốt ruột, tôi là Lương Thiển Thâm luật sư của Tân Tử, tôi muốn hỏi chột chút chuyện liên quan tại sao lại không thể để người nhà bảo lãnh hậu thẩm?”

Dịch Nguyệt San lập tức ném tới một ánh mắt xem thường, Thiển Thâm nuốt cơn tức này xuống, cười lấy lòng như cũ. Nghê Uyên đứng ở bên cạnh nhìn thấy cô cố gắng gượng ép khuôn mặt tươi cười, bỗng nhiên gục đầu xuống cắn chặt môi.

Cảnh sát kia vẫn chậm chạp nói: “Đã nói tất cả là đại án, không thể tiết lộ.”

Xem ra vẫn phải bảo Tiểu Quai đi thăm dò, Thiển Thâm thấy cục diện tạm thời không thể cứu vãn liền thối lui: “Vậy tôi có thể gặp mặt đương sự của tôi không?”

Đồng chí cảnh sát uống ngụm trà, gõ gõ mặt bàn, mắt nhỏ hé lên nhìn Lương Thiển Thâm một chút, bộ dáng vô cùng khó khăn: “Thật xin lỗi, tình huống đặc thù, hiện tại cô không thể đi gặp anh ta.”

Thiển Thâm còn chưa kịp nói gì. Dịch Nguyệt San đã không kìm chế được: “Ngay cả gặp cũng không được? Chỗ này của các người là nhà giam hay sao? Nhà giam còn có thể thăm tù cơ mà!”

Vị đại ca kia cũng không cãi nhau với Dịch Nguyệt San, không thèm trả lời cô ta.

“Tôi muốn biết anh ấy ở bên trong đó có ổn không?” Thiển Thâm thông minh không tiếp tục dây dưa với bọn họ.

“Điều này cô yên tâm, ăn ngon ngủ ngon.” Vị cảnh sát kia vẫn giữ bộ dạng như nước nguội.

Lương Thiển Thâm gật gật đầu, tay nắm chặt thành quyền khẽ run lên, sau đó cô không dài dòng, xoay người muốn đi. Nhưng cô chưa đi được ba bước đã bị người từ phía sau giữ chặt, không cần nghĩ cũng biết là ai. Thiển Thâm không cảm thấy phiền quay đầu lại, vẻ mặt Dịch Nguyệt San như chứa thâm thù đại hận cộng thêm khinh miệt, đôi mắt cô ta trợn lên đã lớn hết cỡ: “Còn dám nói là vợ của Tân Tử, cô làm vợ của anh ấy mà như vậy sao?”

Thiển Thâm xoay cánh tay rút ra, ôn hoà đáp lời: “Tôi làm vợ của anh ấy ra sao không cần cô phải quan tâm, tiếp tục náo loạn cũng không có cách gì, tôi khuyên cô không cần phí võ mồm nữa, đỡ gây cho Tân Tử thêm phiền toái.” Cô nói xong không hề quay đầu lại bước nhanh ra khỏi cục cảnh sát.

Chỉ có cô biết, thế lực áp bức anh, hay nói đúng hơn là áp bức cô, rất cường đại.

Nghê Uyên đi theo sau Thiển Thâm, nhìn thấy cô đứng lại trước cửa xe bất động liền thử hỏi một câu: “Đi thôi?”

Tưởng rằng không có câu trả lời, không ngờ Thiển Thâm nhanh chóng trả lời anh: “Đưa tôi đến nhà chính của Tăng gia đi… Chờ một chút, để tôi gọi điện thoại đã.”

Nghê Uyên ngồi vào trong xe chờ Thiển Thâm, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Thiển Thân đang gọi điện thoại cho một người, cô ấy chỉ hỏi một câu sau đó chủ yếu lắng nghe, anh không biết cô ấy gọi cho ai, cũng không biết người đó nói gì với cô, trong lúc nói chuyện Thiển Thâm hỏi xen vào hai câu, sắc mặt của cô ấy theo lời nói của đối phương dần dần âm trầm.

Sau khi để điện thoại di động xuống, cô nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người, qua một lát, rốt cuộc cô khôi phục tỉnh táo, ngồi trên xe bình tĩnh nói với anh: “Đi thôi.”

Anh muốn từ trong ánh mắt của cô ấy nhìn ra một thứ gì đó, những mà cặp mắt vốn dĩ trong sáng như nước kia ngoại trừ trong suốt tới tận đáy ra, không còn thêm chuyện gì khác.

Không giống với ngôi nhà đèn hoa rực rỡ đêm hôm đó, ngôi nhà to như vậy âm trầm, hoang vắng lạnh lẽo dường như không có một chút hơi người. Nhưng mà, ngôi nhà này xung quanh canh phòng sâm nghiêm, e rằng gần đây phóng viên truyền thông thường xuyên xuất hiện, xe của bọn họ đi qua ba trạm kiểm soát mới đến được cửa chính. Sau khi Nghê Uyên đưa Thiển Thâm đến liền rời đi, Thiển Thâm một mình đi vào ngôi nhà không tính là nhà này.

Lão quản gia họ Lý cung kính đón Thiển Thâm đi vào, ông nói qua cho cô những chuyện phát sinh gần đây trong nhà, trong công ty vẫn tương đối loạn, Tăng Quân Nặc một mình xử lý chuyện ban giám đốc, nhưng hai bên vẫn đang giằng co, ông ta đưa cô đến trước cửa phòng lão phu nhân, sau khi cúi đầu nhẹ nhàng rời đi. Thiển Thâm thở chậm lại, đưa tay lên gõ cửa, một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nói già nua nhưng không kém phần uy nghiêm của lão phu nhân: “Vào đi.”

Thiển Thâm nắm tay nắm cửa xoay tròn, cửa mở.

Trong phòng, bà ngoại đang nằm trên giường đeo kính lão đọc báo, chị cả ngồi ở bên giường tập trung gọt vỏ táo.

Bà ngoại vừa nhìn thấy cô ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng ngồi dậy ngoắc tay về phía Thiển Thâm: “Chao ôi, bảo bối của ta, mau tới đây để bà ngoại nhìn kỹ một chút.”

Tăng Vịnh Ngâm nhìn Thiển Thâm cười cười, tự động nhường chỗ đi ra ngồi trên ghế sô pha, Thiển Thâm ngồi lại vị trí của chị ta, vươn tay cầm tay bà ngoại, xin lỗi nói: “Bà ngoại, thật xin lỗi, bây giờ con mới tới thăm bà.”

Tăng lão phu nhân lén thở dài, sở sở mặt Thiển Thâm, không nén được nhíu mày: “Khổ cho con quá, bà ngoại biết gần đây con rất vất vả, chuyện vừa qua làm sao con chịu đựng được. Cho nên, bà chỉ hi vọng con có thể chăm sóc cho mình thật tốt, những chuyện khác, có ra sao ta cũng không quan tâm.”

Thiển Thâm lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Chị nói bà rất muốn gặp con.”

Tăng lão phu nhân ngạc nhiên, lập tức quay đầu nhìn Tăng Vịnh Ngân không hài lòng nói: “Khi nào ta nói muốn gặp Thiển Thâm? Không phải ta đã nói gần đây không cần quấy rầy nó hay sao?”

Ánh mắt Tăng Vịnh Ngâm nhíu lại, lập tức cúi đầu đem quả táo đã cắt miếng đặt lên trên đĩa, sau đó mỉm cười bưng đến bên giường, hắng giọng: “Bà ngoại, con nhìn thấy bà ăn không ngon ngủ không yên nhất định là lo lắng cho em gái, ngoài miệng bà không nói, con vẫn đoán được bà muốn gặp cô ấy, cho nên… con tự chủ trương, bà đừng trách con.”

Tăng lão phu nhân mặc dù vẫn còn không hài lòng, nhưng cũng không tiếp tục trách mắng, chỉ bảo cô ta lần sau không nên tiếp tục tự làm theo ý mình, Tăng Vịnh Ngâm đồng ý hết thảy, mắt nheo lên cười ôn hoà, rồi hướng Thiển Thâm nháy mắt mấy cái, Thiển Thâm không trả lời, nghiêng mặt tránh đi.

“Cháu ngoan, con gầy quá, nhưng mà con không cần lo lắng, bên phía ban gián đốc ta sẽ chỉnh đốn.”

Thiển Thâm lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Bà ngoại, có phải bà tính đem tài sản để lại cho con?”

Trong phút chốc, hơi thở cả ba người đều hồi hộp, chưa chờ đến lúc Tăng lão phu nhân mở miệng, Thiển Thâm đã nói trước: “Trước tiên bà nghe con nói xong được không. Con thật sự không cần tài sản gì, có thể thừa kế cái gì hay không cũng không sao cả, với con mà nói tiền tài không phải thứ quan trọng nhất, con chỉ muốn có một người yêu con, có một gia đình hạnh phúc thuộc về con. Bà ngoại, con chỉ mong muốn như vậy thôi.”

Tăng lão phu nhân lạnh mặt: “Con muốn nói đến cái thằng vừa bị bắt kia? Thiển Thâm, con xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn.”

Thiển Thâm cố chấp nói: “Con biết bà không thích anh ấy, nhưng, con thích anh ấy.”

Tăng lão phu nhân tiếc rẻ nói: “Hiện tại nó đã phạm vào chuyện…”

“Con tin rằng anh ấy trong sạch.”

Tăng lão phu nhân nhìn ánh mắt của Thiển Thâm, con ngươi kia rất giống mẹ của cô, cũng là cô con gái út của Tăng Khánh Vân bà, con gái bảo bối nhất, ánh mắt như vậy không khỏi làm bà nhớ tới lúc Vân Nhã con gái bà đỏ mặt kiên quyết nói với bà: “Con chỉ thích Nghê Đạo Viễn.” Vì thế, khi biết trước đây Nghê Đạo Viễn đã từng có người yêu 7 năm, chia rẽ đôi tình nhân đó, bức bách Nghê gia thúc đẩy hôn lễ giữa hai nhà, bà nghĩ rằng giúp con gái gả cho người con mình yêu có thể khiến nó hạnh phúc, nhưng mà bà trăn ngàm lần không ngờ rằng cuộc hôn nhân kia lại là bắt đầu của một bi kịch.

Hiện tại, bánh răng vận mệnh lại càng không ngừng tiến lên phía trước, mà vận mệnh trên người con gái của Vân Nhã sẽ như thế nào? Bà phải bảo vệ đứa trẻ này, cũng không thể không bảo vệ gia tộc Tăng gia này, duy trì cân bằng toàn bộ gia tộc, bất đắc dĩ cảm thấy có một cục khí chặn lại trước ngực làm bà khó thở.

Suy nghĩ liên tục thay đổi, cuối cùng Tăng lão phu nhân nói: “Nếu nó thật sự vô tội thì thôi, nhưng nếu nó thật sự làm chuyện không nên làm, con nên lập tức ly hôn với nó!”

Thiển Thâm biết cuối cùng bà cũng chịu nhượng bộ, nhẹ nhàng thở ra, tươi cười cũng có chút thoải mái.

Lão phu nhân vuốt vuốt mái tóc dài của Thiển Thâm, lộ ra nụ cười hiền lành hiếm thấy: “Bà thấy hiện tại tâm tư của con khẳng định không ở trong này, trở về đi, làm việc con phải làm đi.”

Thiển Thâm gật gật đầu, cũng không phải giả vờ bộ dạng luyến tiếc muốn lưu lại, chỉ trước khi đi hỏi: “Bà ngoại, chuyện của con sẽ không tạo ảnh hưởng không tốt gì với công ty chứ?”

“Không cần lo lắng, ba của con hành động rất nhanh, nhưng mà có mấy người trong ban giam độc cũng biết. Nhưng ta đã khiến cho họ giữ chặt miệng lại, con vẫn có thể ưỡn ngực làm người.”

Thiển Thâm hỏi lại: “Bà biết là ai làm sao?”

Tăng lão phu nhân gật gật đầu, nói: “Trí Nhược có nói với ta nó đã bắt được kẻ phạm tôi, con muốn xử lý hắn thế nào thì tuỳ, không cần phải thương hại cái loại người này.”

Thiển Thâm cảm thấy trong cơ thể cô dâng lên một loại cảm giác bất lực, lấn át cả phẫn nộ và bi thương của cô, không thể nói rõ mong hay không mong, bởi vì vốn dĩ cô đã không quá kì vọng. Dù sao so sánh cô với toàn gia tộc, toàn bộ công ty quả thật cô không đủ trọng lượng.

Cô đứng dậy rời đi, mắt cúi xuống lúc đi qua Tăng Vịnh Ngâm nói: “Chị, tiễn em một đoạn đi.”

Sau khi hai người ra khỏi cửa, cách một lớp cửa phòng, Thiển Thâm đi đến cầu thang liền dừng lại, chưa hề quay đầu, Tăng Vịnh Ngâm cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng dừng ở sau lưng cô.

Thiển Thâm chăm chú nhìn phía trước, giọng điệu bình tĩnh vô cùng: “Vừa rồi chị cũng đã nghe được những lời em nói, chuyện chị muốn tài sản cũng không liên quan đến em, nhưng, chị làm ra những chuyện kia đối với em, có phải chị nên áy náy một chút hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.