Bên Cạnh Mà Xa Nhất

Chương 42: Cô Đừng Cử Động!




“Tiểu tuyết liên tinh! Ta lại tới rồi!” Nam nhân thân hình cao lớn xách theo một bầu rượu trắng vui vẻ nịnh hót, “Coong coong! Ngươi khẳng định chưa từng nhìn thấy đi! Đây là rượu ớ!” Lại nghĩ tới cái gì mà sụp bả vai, “Đúng nha, ngươi còn chưa nhìn thấy.”

Đối diện nam nhân là một cây tuyết liên sinh trưởng ở khe núi đá, lá sen xanh biếc càng dễ thấy ở một nơi toàn tuyết, tầng tầng lớp lớp cánh hoa trắng tuyền trong gió rét mở rộng, dường như muốn cùng tuyết hòa làm một thể.

Nam nhân mắt sáng rực lên, “Ồ! Được! Ta cho ngươi uống!” Nói xong nam nhân liền tháo khăn đỏ trên bầu rượu, nghiêng bầu rượu rót về nơi rễ cây của tuyết liên, trong miệng không ngừng cằn nhằn, “Ngươi ở đây ngây ngốc lâu như vậy rất lạnh đi? Cái này có thể khiến cho ngươi nóng người á!”

Tuyết liên ở trong gió rét trầm mặc lay động.

Minh Sùng mở hai mắt ra, ánh sáng thưa thớt của buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi khắp phòng. Huyền Dận ở bên cạnh đã tỉnh rồi, đang lẳng lặng nhìn hắn, hoa văn hồng liên giữa chân mày bị nắng sớm nhuộm tím sẫm.

“Huyền Dận, ta mới vừa mơ một giấc mộng.” Minh Sùng chớp mắt mấy cái, nhớ tới tuyết liên tinh khiết trong mộng, “Mơ thấy ta tưới rượu cho hoa, còn cùng nó tán gẫu, ngươi nói ngốc không?”

Hồi lâu cũng chưa được đáp lại, Minh Sùng quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Huyền Dận lẳng lặng theo dõi hắn, hai con mắt đen như mực, y từ từ mở miệng, “Ừm, thật ngốc.”

Được đáp lại như thế Minh Sùng liền không vui, hắn lật người Minh Sùng lại nắm hai má của y, “Ngươi sao có thể nói ta ngốc như thế! Cho dù trong mộng của ta ngươi cũng không thể nói hắn ngu!”

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã gần tết Nguyên Tiêu.

Huyền Dận dưới sự nhõng nhẽo cùng đòi hỏi thù lao hiến thân của Minh Sùng, rốt cuộc gật đầu đáp ứng mang Minh Sùng xuống núi — tuy rằng đợi Minh Sùng hiến thân xong sắc trời cũng đã tối lại.

Một năm này, cây nến nhỏ làm từ máu giao nhân Minh Sùng mang bên người ngày càng thu nhỏ, hai người cũng chú ý tới cây nến đỏ này thỉnh thoảng còn bốc cháy lên, hỏa diễm thanh lam cứ như vậy lay động, cho dù làm cách nào cũng không thể khiến nó tắt.

“Ô ô, cái kia cái kia! Chúng ta mua đồ chơi làm bằng đường đi!”

Lúc này Huyền Dận đang cõng Minh Sùng đi dạo chợ đêm — tại sao Minh Sùng bị cõng đạo lý này chắc ai nấy đều có thể hiểu.

Một năm này khiến đỉnh đầu Minh Sùng vốn trọc lóc cũng mọc ra chút tóc, Minh Sùng đã không còn mặc tăng bào nữa nhưng trên tay phải vẫn như cũ quấn một vòng phật châu.

Thiếu niên mắt như điểm nước sơn, da nõn nà, giũa chân mày một vệt hồng mỏng, lông mày kéo dài đen như mực cùng đôi mắt không nhiễm bụi trần, Huyền Dận vẫn đẹp xuất trần đến thế, mà Minh Sùng lại hoàn toàn khác biệt với y, tóc ngắn khô cứng làm cho hắn càng thêm cương nghị tuấn lãng, mày kiếm mắt sao như trước, nụ cười vẫn sáng như trời sao, vẻ ngoài hai người đều rực rỡ, cứ như vậy cùng nhau đi trong chợ khiến càng nhiều người vây quanh chú ý.

Hai người bị người nhìn chăm chú cũng không quan tâm, Minh Sùng không an phận trên lưng Huyền Dận lắc lư, chỉ huy Huyền Dận đi đến trước sạp đồ chơi làm bằng đường.

“Cho chúng ta hai món đồ chơi làm bằng đường đi!” Minh Sùng nằm nhoài trên lưng Huyền Dận cười hì hì nói với tiểu thương.

“Được!” Tiểu thương đáp ứng, hai tay linh hoạt nắm khối đường trong tay nặn ra hai món đồ chơi rất sống động.

Minh Sùng lấy ra túi tiền Huyền Dận trả tiền lấy hai món đồ chơi.

“Thật giống!” Minh Sùng nhìn hai món đồ chơi trong tay, cầm phật châu cùng món đồ chơi nhỏ giơ lên trước mặt Huyền Dận, “A! Ta đem ‘Ta’ cho ngươi, ‘Ngươi’ của ta!”

Tiểu thương  lúc nặn dựa theo yêu cầu của Minh Sùng, đồ chơi nhỏ vẫn là đầu trọc bóng loáng, thân mặc tăng bào, trên chóp đầu rất là đáng yêu.

Huyền Dận nhếch miệng, “Được.”

Minh Sùng lập tức dùng đồ chơi làm bằng đường đâm đâm vào môi mỏng của Huyền Dận, “Tới, ăn nó!”

“?” Huyền Dận nhớ tới trước đây thấy đệ tử của Huyền Thiên quan đem đồ chơi của người trong lòng cất giấu giữ gìn thật tốt.

Minh Sùng liếm liếm món đồ chơi làm bằng đường toàn thân mặc đạo bào trắng, cười hì hì nói, ”Chúng ta đem đối phương ăn, bên trong ngươi có ta, bên trong ta có ngươi.” Vừa nói vừa đem đồ chơi nhỏ hình hòa thượng trong tay đưa đến bên mép Huyền Dận, “Ăn đi ăn đi! Mùi vị cũng không tệ lắm!”

Huyền Dận nhếch miệng đem món đồ chơi trong tay Minh Sùng liếm liếm, mùi thơm trong trẻo tràn đầy khoang miệng, vị ngọt chi phối thẳng tới tim.

“Mau nhìn mau nhìn! Đốt đèn rồi!” Minh Sùng vỗ vai Huyền Dận chỉ vào bầu trời ra hiệu Huyền Dận ngẩng đầu lên.

Vô số ánh sáng từ đèn lồng từ từ bay lên trời tạo thành những điểm nhỏ trên bầu trời đêm, ngàn chiếc đèn thả lên, chiếu rọi khắp mặt đất.

Huyền Dận nhìn ánh sáng ấm áp trước mắt, chỉ cảm thấy khí tức ấm áp của Minh Sùng tiếp cận lỗ tai hắn, làm ngứa tâm người ta.

“Chúng ta đi thả hoa đăng đi!” Minh Sùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn quầy hàng cách đó không xa tụ tập một đám người, hắn chỉ một chỗ tương đối vắng người, “Đem ta để xuống chỗ cây kia, ngươi đi mua đèn, ta ở đó chờ ngươi!”

“Ta muốn đèn cầu ngueyejn!” Minh Sùng ngồi dưới tàng cây híp mắt ngửa đầu nhìn Huyền Dận, trong mắt đầy sao, “Mau đi đi!”

Dòng sông nhỏ trong trấn nhỏ nổi lơ lửng hàng trăm nghìn hoa đăng, từ xa cùng nhau tạo thành ánh sáng rực rỡ lan truyền.

Minh Sùng ngồi xếp bằng một mình bên bờ sông, bộ dáng im lặng ít thấy, đôi mắt đen kịt nhìn ánh đèn ấm áp, lẳng lặng nhìn bờ bên kia mà xuất thần, thân thể chưa khôi phục thoạt nhìn có chút gầy, giống như muốn dung nhập vào trong ngọn đèn lớn.

“Minh Sùng.” Cầm hai cái đèn trời Huyền Dận bước nhanh tới chỗ Minh Sùng.

“Hả?” Minh Sùng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Huyền Dận ngẩn người, lập tức cười ha hả, “Ha ha ha, biểu tình gì thế kia?”

— Khuôn mặt vốn lãnh khốc của người mặc đạo bào trắng kia tan rã, đặt lên đó là từng tia sợ hãi.

Huyền Dận ném hai lồng đèn đi ngồi xổm ôm Minh Sùng, “Đừng tiếp tục bỏ ta lại nữa.”

Minh Sùng trừng mắt nhìn, nhớ tới lần trước sau khi cùng Huyền Dận tham gia hội hoa đăng, hắn cười cười, ôm lại Huyền Dận, vỗ vỗ lưng y, “Sao thế được chứ? Ngươi đã nói sẽ không rời ta đi? Vậy ta cũng sẽ không bỏ lại ngươi! Ngược lại là ngươi, năm năm qua không có ta quấy rầy tu vi tăng lên không ít đi? Đợi ngươi đắc đạo sẽ không thể không bỏ lại ta đây.”

Huyền Dận lắc lắc đầu, y nâng hai má Minh Sùng, chóp mũi để lên cọ cọ, đôi mắt đen láy nhìn thẳng Minh Sùng, “Sẽ không bỏ lại ngươi, cho dù ngươi rời ta đi, ta cũng sẽ tìm được ngươi, đuổi theo ngươi.”

“ Ha ha xem ra ta rước lấy một khối mè xửng rồi a!” Minh Sùng cười ha ha ôm Huyền Dận té nằm trên bãi cỏ.

Huyền Dận nhìn dáng vẻ cười hì hì của Minh Sùng lông mày hơi nhíu lại, nghiêm túc nói: “Ngươi nếu lại không nói tiếng nào mà rời đi, đợi ta tìm được ngươi, chắc chắn để ngươi không thể rời bỏ ta.”

“ Ha ha ha! Nếu là có lần sau nữa thì ngươi làm thế nào? Cột ta sao? Hay là muốn đánh gẫy chân củ ât?” Minh Sùng cười lớn vén tóc mai của Huyền Dận lên.

“Nếu như cần thiết phải như vậy.” Huyền Dận nghiêm túc nói.

“Oa oa! Ngươi người này! Thời điểm nào lại trở nên u ám như vậy!” Minh Sùng bị dọa đến sặc, tay hắn cào bên hông Huyền Dận, “Nói mau! Năm năm này ngươi học từ ai thế? Đưa ta tiểu bạch liên khả ái đây! A!”

Huyền Dận nâng cái gáy Minh Sùng lên chặn lại cái miệng đang ồn ào.

Sau một hồi triền miên, Minh Sùng liếm liếm đôi môi ướt át, “Ngươi còn dám thế a, nơi này tuy rằng không có người nào đến, nhưng mà rất trống trải.”

Huyền Dận cúi đầu mổ lên đôi môi phúng phính, “Đây là chuyện của chúng ta, sao lại lưu ý tới ánh mắt của người khác?”

Hai người môi miệng quấn lấy hồi lâu, Minh Sùng thở nhẹ đẩy Huyền Dận ra, “Ô! Ngươi người này! Nói cái gì thanh tâm quả dục đâu? Ta cũng không muốn ở đây tới lần nữa! Hơn nữa phía dưới còn đang sưng đây!” Hắn đẩy Huyền Dận ra đứng lên, “Chúng ta đi thả đèn đi!”

“Ngươi nói đèn trời có thể đem nguyện vọng của phàn nhân tới thần tiên, như vậy nguyện vọng sẽ đạt được.” Minh Sùng nhìn hai ngọn đèn sáng gắn với nhau từ từ bay lên, “Nguyện vọng của ta cũng sẽ được thực hiện sao?”

Huyền Dận nhìn gò má bình thản của Minh Sùng, “Sẽ.”

Đợi đến lúc hai người trở về Huyền Thiên quan, lại bị cảnh tượng trong phòng làm sợ hết hồn.

Chỉ thấy trên tháp nhỏ phòng ngoài của Huyền Dận có hai người đang ngồi, hai người kia một người mặc cẩm bào hoa văn phức tạp màu tím, một người mặc đạo bào thuần trắng, hai người châm ánh nến đang đặt trên mặt đất, có một vị cô nương áo đỏ mỹ lệ đứng lặng một bên, trong ngực ôm quang cầu màu tím, bên cạnh nàng là cây nến đỏ đang cháy ngọn lửa thanh lam.

Thấy Huyền Dận cùng Minh Sùng vào nha, hai người trên tháp nhỏ đồng thời xoay đầu lại, nam tử mặc cẩm bào khẽ mỉm cười, “Minh Sùng, đã lâu không gặp, có khỏe không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.