Because You're Mine

Chương 1-1




Khi quay lại, Hướng Tá biết cô định nói gì, chắc chắn sẽ là: rất xin lỗi. Anh hỏi: “Có đau không?”

Ngô Đồng bình tĩnh trả lời anh: “Đau, đau lắm, đau đến chết. Có được không?”

Nếu là cái đau thể xác, anh có thể chữa lành. Nhưng nỗi đau trong tim, anh không có cách nào trị khỏi. Chính bản thân anh còn là ngàn mảnh vỡ, sao có khả năng trở thành lương y.

Hướng Tá nâng mặt cô, hôn lên mắt Ngô Đồng, rời đi tìm hòm thuốc.

Anh tò mò, vì sao cô không khóc? Tự nhiên anh nghĩ, phụ nữ đúng là một loạn sinh vật kì lạ. Miệng cảm thán, tim nhói đau. Lần đầu tiên anh nhận ra, trên người Lệ Trọng Mưu có hai chữ “khốn-nạn”. Hôm nay anh thắng, nhưng lòng anh chẳng có chút sung sướng.

CHƯƠNG 44

“Cởi áo ra.”

Hướng Tá nói, cô liền nghe theo, rất ngoan ngoãn. Ngô Đồng ngồi trên sô pha, mở vạt áo, lộ ra hơn nửa vai.

Hướng Tá ngồi sau, đôi mắt dán chặt vào làn da tím bầm, anh muốn đấm Lệ Trọng Mưu một phát!

Anh nhẹ nhàng bôi thuốc, chắc do lạnh nên cô rụt vai, sau đó cố gắng ngồi thẳng như cũ. Tay Hướng Tá dừng trên vai cô – anh ôm cô từ đằng sau.

Thân thể cô nhỏ bé và yếu ớt nằm trọn trong ngực anh, ngọn lửa trong lòng Hướng Tá bùng lên lần nữa.

“Xin lỗi…”

Lại là câu này! Chỉ một câu mà ném anh xuống tận dịa ngục.

Hướng Tá không muốn buông cô ra, anh siết cánh tay, “Gặp dịp thì chơi thôi mà, có phải là thật đâu”, anh bĩnh tĩnh đáp lời, “…không làm người yêu, chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

***********************************

Lâm Kiến Nhạc đỗ xe ngoài cửa hàng, vào trong mua thuốc, đưa cho Lệ Trọng Mưu.

Lệ Trọng Mưu nhìn ra cửa sổ, không hề động đậy, mãi lâu sau mới quay đầu, nói: “Có phải tôi quá phận rồi không?”

“Phải.”

“Nhưng với cô ấy, tôi không kiềm chế được bản thân.”

Lệ Trọng Mưu rất ít khi tự mở miệng biện hộ cho mình như vậy, anh hay làm việc theo bản năng, giờ đây, có lẽ tâm trí anh đang quá mơ hồ. Lâm Kiến Nhạc đánh tay lái, khởi động cần gạt nước, suy nghĩ kĩ rồi trả lời: “Không khống chế được, đối với anh mà nói, chắc là chuyện tốt.”

Lệ Trọng Mưu hừ lạnh, động vào miệng vết thương, cơn đau nhói lên.

Đúng là tự làm tự chịu, Lâm Kiến Nhạc bất đắc dĩ: “Có lẽ anh và cô Ngô nên thành thật nói chuyện với nhau một lần.”

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng cô ấy chắc vẫn sẽ lựa chọn Hướng Tá.”

Giọng anh tràn ngập mất mát, Lâm Kiến Nhạc nhìn ra, tâm tư đại boss thực sự đặt cả lên người Ngô Đồng. Lát sau, Lâm Kiến Nhạc nói: “Dự án hợp tác cùng TC lần này lấy sự tham gia của cô Ngô làm điều kiện tiên quyết, vậy… Có tiếp tục hợp tác không?”

Lệ Trọng Mưu trầm ngâm, lại quay đầu nhìn ra làn mưa bụi bên ngoài. Còn cần tiếp tục sao? Anh tự hỏi chính mình, cô ấy đã thuộc về người khác, có gì phải tranh cãi nữa?

Đầu anh đau nhói, hai bên thái dương giật giật.

*********************************

Ngô Đồng ở lại nhà Hướng Tá thêm hai ngày.

Cô đổi một bộ quần áo, đi ra phòng khách, Hướng Tá đã chuẩn bị xong bữa sáng chờ cô. “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Dáng vẻ lúc ở nhà của Hướng Tá rất đẹp trai – một người đàn ông vô cùng ấm áp.

Không làm người yêu, chỉ làm bạn… Ngô Đồng thấy thoải mái hơn nhiều.

Đang ăn bánh mì kẹp thịt xông khói thì có điện thoại gọi tới. Nhìn lại thấy từ tối qua đã có mấy chục cuộc gọi nhỡ, Ngô Đồng vẫn không muốn nghe máy.

Thấy đầu dây bên kia sắp dừng, Hướng Tá chộp lấy chiếc di động, Ngô Đồng không kịp ngăn, anh nhấn luôn nút nghe.

Hướng Tá đưa nó đến trước mặt Ngô Đồng, ý bảo cô tiếp máy. Ngô Đồng ngồi im.

“Nếu em vẫn không dám đối mặt thì sau này lấy đâu ra can đảm?”, sau đó anh áp điện thoại vào tai cô.

“Ngày mới rồi, dũng cảm lên.”

Anh nói những lời thành tâm nhất, Ngô Đồng ngập ngừng, trả lời: “A lô?”

Bên kia vang lên giọng trẻ con hờn dỗi: “Mãi mẹ mới nhận điện thoại của con!”

Ngô Đồng sửng sốt, cô cười, xoay người rời khỏi chỗ Hướng Tá, giọng cô nhẹ hẳn: “Con đi thăm bà nội về rồi à?”

“Mẹ đang ở đâu thế? Sao mẹ chưa về?”

Ngô Đồng nghẹn lời, da đầu cô tê rần, quay đầu liếc nhìn Hướng Tá, cô nói: “Mẹ về bây giờ đây.”

Đồng Đồng đột nhiên bảo cô: “À mẹ ơi, dì Tư Kì đang cùng ba ở phòng bên kia họp đấy.”

“…Đồng Đồng, con đưa điện thoại cho dì Tư Kì được không?”

“Vâng!”, Đồng Đồng đáp lời, sau đó im lặng. Rất nhanh có người tiếp nhận, Ngô Đồng đợi một lát mà không thấy đối phương nói gì, cô đành hỏi trước: “Tư Kì, cậu đến New York khi nào thế?”

“…”

“Tư Kì?”

“… Là anh.” Giọng nói trầm thấp của Lệ Trọng Mưu vang lên.

Bỗng nhiên người nhận điện thoại là Lệ Trọng Mưu, Ngô Đồng căng thẳng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Đồng thậm chí không biết nên dùng ngữ điệu gì để nói chuyện với anh.

Ngược lại với cô, Lệ Trọng Mưu dùng thái độ hoàn toàn bình tĩnh để đối mặt: “Em hãy theo lời mình nói mà trở về một chuyến đi. Bạn em đang cần em hiệp trợ.”

“Mọi người đang họp?”

Rút cuộc cô cũng tìm được cách nói phù hợp, cuộc đối thoại này tốt nhất không nên dùng tình cảm.

“Tất cả người đứng đầu TC đều ở đây, anh còn hẹn thêm mấy người bạn ở các tập đoàn khác, cô Cố nói cần bọn họ đầu tư.”

Tập đoàn tài chính, đầu tư… “Đây là công việc của mọi người, tôi có về cũng không giúp được gì. Anh bận thì mau đi đi, tôi sẽ chờ Đồng Đồng ở ngoài…”

Lệ Trọng Mưu ngắt lời: “Ngô Đồng…”

Cô không nói nữa.

Lệ Trọng Mưu cũng trầm mặc, rất lâu sau, “…Xin lỗi.”

“…”

“Anh nói, rất xin lỗi.”, Lệ Trọng Mưu chưa nghe cô hồi đáp, anh nói lại lần nữa.

Giờ phút này, anh đưa lưng về phí cửa phòng họp, Đồng Đồng được nhân viên phục vụ dẫn ra phòng khách xem TV. Anh tự hỏi, không biết phản ứng của cô sẽ thế nào.

Mãi không có câu trả lời.

Anh day dứt, có nên nói hay không? Có nên nói thêm một câu? Cuối cùng, anh chịu thua trước sự im lặng của cô: “Anh hy vọng em cùng tham gia dự án này.”

Anh lặng lẽ chờ.

Rất lâu, cô hỏi: “Tại sao?”

Tại sao?

Lệ Trọng Mưu tự hỏi chính mình, tại sao?

Đáp án chuẩn bị sáng tỏ thì có âm thanh vọng đến từ xa: “Baby, em ăn sa lát với sốt cà chua phải không?”

Màn kịch này, cũng chỉ có mỗi Hướng Tá mới có thể diễn đúng lúc như vậy, càng buồn cười hơn là Lệ Trọng Mưu phát hiện ra, dù biết sự thật anh vẫn thấy ghen tị.

Sự bình tĩnh của anh không có chút tác dụng, Lệ Trọng Mưu cố nén xúc động để không xả vào trong điện thoại, anh nói với cô: “Em yên tâm, anh không bao giờ để chuyện tình cảm xen vào công việc. Anh hỏi em một câu, em có dám nhận lời khiêu chiến không?”

Rất lâu về trước, anh cũng hướng tới cả ngàn người nghe, hùng dũng hỏi: Có dám nhận lời khiêu chiến không?

Khi đó Lệ Trọng Mưu diễn thuyết tại đại sảnh, đứng giữa hàng nghìn con người, cô từng là một trong số những người trẻ tràn đầy nhiệt huyết lắng nghe lời anh nói.

Ngô Đồng tắt máy, lặng lẽ trở về bàn ăn.

“Làm sao vậy?”

Ngô Đồng cắn một miếng bánh mì, vô vị quá. “Em muốn được phân đến tổ công tác kia, có lẽ là do Lệ Trọng Mưu đề bạt.”

“Rồi sao?”

“Anh ấy nói cho em hai mươi phút, quá thời hạn sẽ không còn gì nữa.”

Hướng Tá suy nghĩ một lát, lấy bữa sáng của cô, “Anh đưa em về đó.”

Ngô Đồng cắn môi, theo dõi người đàn ông trầm tĩnh trước mặt.

Hướng Tá cười tươi rói: “Con người ta quan trọng nhất chính là sự nghiệp. Có mỗi một Lệ Trọng Mưu, việc gì phải sợ?”

Cô dừng lại, cẩn thận thầm hỏi ý anh là gì, đột nhiên cô đứng phắt dậy, chạy ra cửa. “Khách sạn cách đây xa lắm, xem ra anh phải tăng tốc lên thôi.”

Nhìn cô khôi phục bình thường, Hướng Tá trố mắt mấy giây, nụ cười của anh càng sâu, theo cô ra khỏi cửa.

************************************

Hướng Tá lái xe, dừng trước cửa khách sạn, Ngô Đồng mở cửa bước xuống, Hướng Tá với người qua cửa sổ: “Cố lên!”

Ngô Đồng xoay người lại, liếc anh một cái, sau đó quay về chỗ chiếc xe, thơm lên má Hướng Tá: “Cảm ơn.”

Bước chân của cô mau lẹ và vững vàng, kiên định tiến vào cửa xoay, lớp thủy tinh bao quanh đại sảnh tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Lâm Kiến Nhạc chờ cô ở cửa thang máy, thấy cô, anh nhìn đồng hồ: mười một phút.

Lâm Kiến Nhạc dẫn cô đi xuyên qua hành lang, giải thích đơn giản tình huống hiện tại, phòng họp nằm cuối cùng.

“Ừm, mấy vị bô lão chưa đả động gì.”

Nói xong, anh vỗ vỗ vai Ngô Đồng, tựa như nói với cô: hãy tự cầu phúc đi.

Lâm Kiến Nhạc gõ cửa, ngay sau đó đẩy cửa đi vào, tất cả mọi người trong phòng đổ dồn ánh mắt về phía cô. Lệ Trọng Mưu ngồi trên vị trí cao nhất nhìn Ngô Đồng. Lát sau anh đứng dậy, muốn đích thân đưa Ngô Đồng tới chỗ ngồi.

Trong tập đoàn, mặc dù Lệ Trọng Mưu còn trẻ tuổi nhưng giữ cương vị cao nhất, dưới anh là mấy vị đã già, mọi người đều gật đầu chào Ngô Đồng.

Không khí trong phòng họp chẳng thoải mái gì cho cam, Cố Tư Kì trầm mặc ngồi bên cạnh, Ngô Đồng vừa xuất hiện, cô sững sờ, bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Ngô Đồng.

Lệ Trọng Mưu đã bước tới bên Ngô Đồng, Ngô Đồng nhìn anh, anh cười khẽ, giống như muốn trấn an cô. Anh và cô, hai người đứng sóng vai.

Lệ Trọng Mưu dừng một chút, nói: “Anh đang chờ em tới.”

Ngô Đồng đến sau, Lâm Kiến Nhạc theo lời Lệ Trọng Mưu, đưa cho cô tập tài liệu. Trong đó trình bày đầy đủ những dự án trong tương lai, thông tin phân tích thị trường, tình hình tiêu thụ… mọi thứ đều đúng chuẩn phong cách của Lệ thị.

Thời gian eo hẹp không cho phép Ngô Đồng được nghiên cứu kĩ càng, nhưng nhìn qua tập tài liệu đã được chuẩn bị chu đáo này, tuy trình tự không giống lắm, nhưng có thể chắc chắn đây là phong cách của Tư Kì.

Ngô Đồng liếc Lệ Trọng Mưu.

Anh đứng dậy, không khí trong phòng họp chùng xuống, anh bắt đầu thuyết trình, hình ảnh và tư liệu hiện lên tường.

Sau một hồi, Ngô Đồng nghe thấy anh bình tĩnh: “Các vị hoàn toàn có thể tính nhiệm lập trường và sức mạnh của Lệ thị chúng tôi.”

“Tôi hi vọng cùng hợp tác với TC, tạo nên một sản phẩm hoàn hảo mới.”

Lời này, anh nhìn thẳng vào Ngô Đồng mà nói.

Ngô Đồng cảm thấy mình giống như binh tốt nho nhỏ, giờ gặp phải đại tướng, lòng cô chợt loạn. từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ cô chỉ làm việc với số liệu trên máy, chưa từng đi thực nghiệp.

Cố Tư Kì ngồi bên kia còn chưa kịp nói với Ngô Đồng tiếng nào. Hai ngày trước cô bị triệu tập đến New York, hơn 19 tiếng sau, vừa bước xuống máy bay đã đến đây họp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hội nghị chấm dứt là việc của mấy giờ sau đó. Lệ Trọng Mưu bắt tay mấy vị lãnh đạo rồi trở lại bàn họp, Ngô Đồng đang ngồi đó, cẩn thận xem xét tài liệu, Lâm Kiến Nhạc giải thích cho cô hiểu.

Tổng thể dự toán và phương thức đầu tư được nghiên cứu kĩ càng, chứng tỏ Cố Tư Kì đã mất khá nhiều thời gian với tập giấy này.

“Cô Ngô có thể xem từ từ, không cần vội đâu, Tổng giám đốc Lệ…” Vai Lâm Kiến Nhạc trầm xuống, Lệ Trọng Mưu vỗ vỗ vai, ý bảo trợ lí tạm thời ra ngoài trước.

Lâm Kiến Nhạc vuốt cằm rời đi, Ngô Đồng thấy là lạ liền ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Lệ làm sao?”

Ngô Đồng giương mắt, bắt gặp Lệ Trọng Mưu.

Anh ngắm cô trong chốc lát, sau đó đưa cho cô một cái đĩa : “Hiện tại có nguồn lợi rất lớn trong đó, em mau nghĩ ra phương án cho anh.”

Ngô Đồng không trả lời, điện thoại đúng lúc vang lên tiếng chuông. Cô nhìn tên người gọi, đi ra chỗ khác nghe.

Hướng Tá bảo anh đang chờ cô dưới lầu, uống cà phê, hỏi cô khi nào trở về.

Ngô Đồng cố nén giọng cho nhỏ lại. Lệ Trọng Mưu nhìn cô đưa lưng về phía anh, nghe cô nhẹ nhàng đáp lời: “Có chút việc cần giải quyết… chờ chút nữa…”

Giờ đây cô thật thanh thoát, rất đỗi dịu dàng. Lệ Trọng Mưu cảm thấy bây giờ anh nên cười mới đúng. Sự thật là anh bước đến chỗ cô, cướp lấy chiếc di động.

Không đợi Ngô Đồng phản kháng, Lệ Trọng Mưu tắt luôn.

Cô đòi anh, anh chẳng thèm đoái hoài, chỉ nói: “Đang họp mà em nghe điện thoại à, chẳng chuyên nghiệp gì cả, càng không tôn trọng người họp cùng em.”

Điện thoại nằm trong tay anh, bị tắt nguồn luôn.

Rõ ràng họp xong rồi mà!

“Sau này đàm phán với TC, Cố Tư Kì sẽ là cố vấn của em.”

Dựa theo ý anh, có nghĩa là hạng mục này cô nhất định phải phụ trách.

Không phải là cô tới đây làm trợ lí của Tư Kì à?

Dường như Lệ Trọng Mưu đoán được suy nghĩ của cô, anh nghiêm túc nói: “Em có thể.”

*******************************

Cố Tư Kì đang chứng kiến cảnh tượng của hai người này, dù xấu hổ nhưng không thể làm phiền người ta được.

Đến tận lúc Tư Kì ho khan vài tiếng, Lệ Trọng Mưu mới im lặng, hoàn hồn đưa mắt qua cô.

Ngô Đồng nhún nhún vai, Lệ Trọng Mưu càng trầm mặc. Tư Kì nhìn Ngô Đồng, chần chờ, dùng khẩu hình miệng: “Đừng từ chối anh ta, coi như giúp mình đi.”

Ngô Đồng gật đầu không được, lắc đầu càng chẳng xong, trơ mắt nhìn Cố Tư Kì đẩy cửa ra ngoài.

Tiếng đóng cửa rất khẽ vang lên, Lệ Trọng Mưu suy sụp.

Vấn đề giữa hai người bùng lên từ khi nào? Tại sao cô luôn muốn cự tuyệt anh?

Khi tranh giành quyền nuôi Đồng Đồng, cô và anh cùng lên tòa.

Chờ anh động lòng, muốn để hai mẹ con cùng ở chung, cô lại chọc anh tức giận, kí phí phụng dưỡng, đoạn tuyệt quan hệ.

Muốn kết hôn cùng cô, cô thẳng thừng từ chối.

Anh đau đầu nghĩ, cô yêu anh cần anh đến thế, ngay cả lúc say rượu mất hết lí trí vẫn chỉ gọi tên anh; vậy mà lúc anh do dự, cô lại dứt khoát bỏ đi.

Cô vừa mới bên anh, ngay sau đó liền ôm ấp Hướng Tá.

Phải chăng anh mãi dây dưa với cô chỉ vì cô không chịu khuất phục? Lệ Trọng Mưu từng tự nhủ như thế, anh sẽ không là con người bị tình cảm chi phối.

Nhưng anh cũng không dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình, điều muốn nói nghẹn trong cổ họng.

Mệt mỏi quá…

Hình như chỉ có mình anh cảng ngày càng chìm xuống, còn cô thì ngược lại. Chào đón tình yêu mới, cuộc sống mới.

Ngô Đồng thấy mặt anh lộ vẻ mỏi mệt, cô đoán chắc tại hôm qua anh bận chuyện dự án. Chắc giờ mệt lắm rồi.

Ngô Đồng không muốn quấy rầy anh thêm nữa: “Tuy tôi rất muốn tham dự, nhưng không thể làm người lãnh đạo được…”

Anh ngắt lời: “Ngô Đồng, em có biết em từ chối anh bao nhiêu lần rồi không?”

Không, cô không từ chối, mà là cô hiểu năng lực bản thân thế nào.

Lệ Trọng Mưu từng bước đến gần, bước vào tầm mắt của cô.

Ngô Đồng nhìn chăm chăm đôi giày của anh, không ngẩng đầu. Lệ Trọng Mưu liền nâng cằm cô lên.

Sự tiếp xúc bất ngờ khiến cô vô thức lùi về sau, Lệ Trọng Mưu không ép cô. Cuối cùng cô cũng nhìn anh, Lệ Trọng Mưu đã đạt được mục đích, anh thu tay về.

Lệ Trọng Mưu tà nghễ, khoanh tay trước ngực, nhíu mày theo thói quen: “Luôn từ chối một người đàn ông, em có biết như thế sẽ chỉ làm anh ta thêm thèm muốn không?”

Tư thái này, ngữ điệu này, thản nhiên biết mấy. Ngô Đồng chợt cảm thấy xa lạ, cô trào phúng: “…Ồ, không cần nói cũng biết, anh đang tự nói bản thân mình.”

Nếu như miệng lưỡi độc địa là cách cô tự bảo vệ mình… Lệ Trọng Mưu lắc đầu, anh không muốn ầm ĩ với cô. Anh muốn…

Che chở cô…

Lệ Trọng Mưu không nói, chắc là anh cam chịu.

Phụ nữ với anh chẳng là vấn đề, duy nhất cô, không được tự nhiên, không chịu hợp tác, anh bắt không được, thả cũng không được. Chỉ như vậy, anh mới khắc ghi trong lòng.

Ngô Đồng thầm nghĩ, tim cô không còn chút gì lưu luyến. Có lẽ cô nên để tâm đến Hướng Tá đang đợi dưới lầu.

Lệ Trọng Mưu mở chiếc đĩa, ánh mắt không thay đổi, càng thêm thản nhiên: “Em có biết trong hai ngày em vui vẻ bên người khác, anh đang làm gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.