BE Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại

Chương 46




“Phiêu Linh cô nương cầm lấy chiếc ô này. Khí hậu Bắc Định khác với Đại triều nếu nhiễm hàn khí Phiêu Linh cô nương sẽ bị phong hàn làm chậm trễ hành trình về Đại triều.” Lý Thiệu Văn quan tâm nói.

Ta sợ chậm trễ việc trở về Đại triều sao? “Còn đại nhân...?” Ninh Kỳ Phiêu hỏi. Lý Thiệu Văn bị phong hàn thì sao? Bản thân từ nhỏ luyện võ chút phong hàn đâu có là gì nhưng Lý đại nhân lại nho nhã thư sinh…

Lý Thiệu Văn chỉ cười ôn nhu “Không cần. Hạ quan phải chính mắt thấy Phiêu Linh cô nương lên xe ngựa mới có thể an tâm.” Những người được Lý Thiệu Văn dặn dò hộ tống

Ninh Kỳ Phiêu cũng mỉm cười nhìn Lý Thiệu Văn “Được thôi. Cũng đến lúc Phiêu Linh phải đi rồi. Lần sau có dịp tới Bắc Định quốc nhất định Phiêu Linh sẽ cùng Lý đại nhân hàn huyên tâm sự. Cáo từ.”

Lý Thiệu Văn gật đầu buồn chiếc ô trên tay, Ninh Kỳ Phiêu cầm cán ô, suýt nữa bàn tay hai người đã chạm vào nhau. Nhưng cả hai người đều không ngờ được rằng tất cả những chuyện này đều nằm trong mắt một bóng người phía xa. Ninh Kỳ Phiêu quay nhìn ra phía xe ngựa đã chờ sẵn, bước chân chậm lại nhìn nam nhân cưỡi xích mã đứng phía xa.

Lý Thiệu Văn theo nhìn theo hướng của Ninh Kỳ Phiêu thì thấy một nam nhân cả người đã bị mưa làm cho ướt hết, xích mã người này cưỡi cũng là loại ngựa chiến hiếm có của Đại Triều so với ngựa chiến Bạch mã của Khâm Định hoàng đế đã ban tặng cho Đoan Bình vương còn có phần uy dũng hơn. Người này chẳng lẽ xuất thân hoàng tộc Đại triều? “Ninh tể tướng, vị này là ai?”

Nam Nhân đó có phần tức giận nhảy xuống khỏi xích mã, đi thẳng đến trước mặt Ninh Kỳ Phiêu, sau đó nhìn sang Lý Thiệu Văn “Ta là Vạn phó sứ. Tể tướng của Đại triều đột nhiên biến mất, ta cho người tìm khắp dịch quán vẫn không thấy, có người báo với ta là thấy tể tướng đến Lý phủ nên ta đến đây để đưa tể tướng trở về.”

Họ Vạn? Họ Vạn chẳng phải là hoàng tộc của Đại triều? Lý Thiệu Văn nhìn sắc mặt lạnh lùng của Ninh Kỳ Phiêu cảm giác được Ninh Kỳ Phiêu cực kỳ căm ghét người này hoá ra là người của hoàng tộc.

“Hoá ra là Vạn phó sứ, hạ quan đã thất lễ rồi. Hạ quan có chút chuyện riêng muốn gặp tể tướng, không thể tuỳ tiện nói ra đã ảnh hưởng tới đoàn sứ thần. Hạ quan đã chuẩn bị sẵn xe ngựa để đưa Tể tướng về dịch quán nếu Phó sứ không chê thì…” Lý Thiệu Văn vẫn còn mơ hồ về thân phận người này nhưng dù sao thì họ Vạn cũng là họ của hoàng tộc Đại Triều, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất dẫn đến chiến tranh biên giới.

“Lý đại nhân lần sau có chuyện cần bàn bạc với tể tướng của bản quốc xin hãy đến dịch quán. Còn gặp mặt riêng thế này... không được hay lắm. Lỡ như hoàng đế của Bắc Định biết được Đô ngự sử lén gặp Tể tướng nước khác thì liệu có nghi Lý đại nhân âm mưu phản quốc không?” Giọng nói ẩn chứa sự tức giận khiến Ninh Kỳ Phiêu quay lại nhìn.

“Hoàng thượng là minh quân, tuyệt đối sẽ không vô cớ nghi ngờ trung lương. Hơn nữa Lý gia đời đời tận trung vì hoàng thượng có thể hy sinh mạng sống. Quân muốn thành chết thần không thể không chết. Hạ quan có thể lấy tính mạng chứng tỏ lòng trung thành đối với hoàng thượng.” Lý Thiệu Văn vẫn giữ thái độ cẩn trọng.

Nam nhân trước mặt chỉ nói “Sự uyên thâm và khí khái quân tử không chịu khất phục của Lý Đô Ngự sử khiến bản vương nể phục. Kể hoàng đế bản quốc cũng có một trung thần như đại nhân đây.”

Nhìn thấy sự tức giận của người kia, Ninh Kỳ Phiêu liền ngăn cản “Đêm đã khuya, Lý đại nhân công sự bận rộn, ta và Vạn phó sứ nên trở về dịch quán, không phiền tới Lý đại nhân nghỉ ngơi.”

Nam nhân nhìn Ninh Kỳ Phiêu nói “Tể tướng, chúng ta đi.” Sau đó kéo tay Ninh Kỳ Phiêu nhảy lên xích mã, chiếc ô trên tay Ninh Kỳ Phiêu rơi xuống đất.

Nhìn hai người cưỡi ngựa rời đi trong mưa, Lý Thiệu Văn nhặt ô lên, bước vào trong phủ. Vạn phó sứ ruốt cuộc là con người như thế nào? Thân thủ phi phàm, tâm cơ khó lường, Lý Thiệu Văn nên cảnh giác với người này.

Đêm ấy mưa dai dẳng đến tận gần sáng mới ngưng.

Vũ phủ - Bắc Định quốc

Sau cả đêm bất tỉnh cuối cùng Vũ Đình cũng đã tỉnh trong bộ hỷ phục tuy nhiên trâm và mũ phượng đã được người hầu gỡ ra. Vũ Đình Đình vẫn còn chưa hồi phục được tinh thần vội vàng chạy ra bên ngoài gian phòng chính thì nhìn thấy Kim Thương đang đứng bên ngoài trên tay đang cầm một chén thuốc đi vào.

“Đình Đình muội chạy đi đâu vậy? Mau uống thuốc khi còn nóng.” Kim Thương bỏ bát thuốc xuống ôm chặt Vũ Đình Đình.

“Thương ca ca, Đình Đình sợ máu….thái tử cả người đầy máu, tay của Đình Đình lúc đó cũng đầy máu…” Vũ Đình Đình hoảng hốt ôm thật chặt Kim Thương.

Kim Thương xoa đầu dỗ dành “Mọi chuyện đã qua muội cũng đừng nghĩ ngợi nữa. Đình Đình uống thuốc ngoan ngoãn lát ta sẽ thưởng cho muội một thứ. Ngoan! Nghe lời ta.”

Vũ Đình Đình lắc đầu “Muội ghét thuốc. Muội không uống thuốc. Muội chỉ muốn Thương ca ca ở cạnh bảo vệ muội.” Hôm qua Vũ Đình Đình quả thật bị doạ cho sợ.

Kim Thương nhiều lúc cũng hết cách nói với Đình Đình. Không uống thuốc sao có thể được? Nhưng vẫn còn cách khác để ép Vũ Đình Đình uống thuốc. Kim Thương uống cạn bát thuốc trên bàn nhìn sang thấy đôi mắt trong sáng đang kinh ngạc tột độ của Vũ Đình Đình chớp liên hồi đành nuốt tất cả xuống bụng.

“Thương ca ca? Tự nhiên sao huynh uống thuốc? Thuốc này ngọt lắm sao?” Vũ Đình Đình vẫn không hiểu.

Kim Thương đành kéo Vũ Đình Đình ngồi xuống ghế sau đó ngồi ngay bên cạnh nói “Ta lỡ uống rồi lát nữa sẽ mang cho muội bát thuốc khác. Thuốc này cũng không đắng. Đình Đình chắc cũng đói bụng, ta đã dặn người trong phủ đi làm mấy món Đình Đình thích, ăn xong rồi uống thuốc cũng được.”

“Ưm. Đình Đình thích ăn cá.” Vũ Đình Đình rất thích thú với chuyện ăn cá nhưng mà tại sao Kim Thương lại không thích cá chứ? Kỳ lạ hơn là huynh ấy nói mang thuốc cho mình nhưng lại uống cạn.

Kim Thương tự nhiên biết nói gì ánh mắt tự nhiên chẳng hiểu sao lại hướng về phía gương mặt của Vũ Đình Đình rồi dừng lại ở đôi môi nhỏ nhắn kia. Vũ Đình Đình vẫn không biết chuyện gì chỉ thấy Kim Thương nhìn mình nên chăm chú nhìn lại. Kim Thương rất sợ hãi, trước giờ Kim Thương chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì nhưng hôm nay Kim Thương đã rất sợ hãi, sợ mất đi Đình Đình, sợ đám thích khách đó làm hại Đình Đình.

Vũ Đình Đình đang ngây ngô ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Kim Thương thì nhận ra rằng Kim Thương đang ngồi sát lại phía mình. Thương ca ca làm gì vậy? Vũ Đình Đình cũng không né tránh định vươn tay ra ôm nhưng Kim Thương lại hôn lên trán Vũ Đình Đình.

“…”

Vũ Đình Đình vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ loay xoay một chút thì người bên cạnh nói “Đình Đình, ta sợ mất đi muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.