Trần Ân Tứ ngây ra vài giây, ngỡ rằng mình bị ảo giác, quay sang nhìn kế bên.
Như nhận ra được hành động của cô, Tần Kiết nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, lại nhả ra một câu: "Bà cô"
Trần Ân Tứ giật thót, ngón tay đang chuẩn bị rời khỏi giao diện Wechat, không cẩn thận lại nhấn thêm lần nữa.
Đoạn ghi âm cô gửi cho Lục Tinh lại một lần vang lên trong xe.
“Dù sao tôi và Tần Kiết ở chung bảy tháng, chuyện nên làm cũng đã làm. Bảy tháng, cũng đủ để bà cô đây ngủ với tên cẩu đó!"
Ánh mắt Tần Kiết rơi lên màn hình di động Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ hồi hồn, muốn tắt đoạn tin nhắn âm thanh, nhưng đoạn đó cũng đã phát hết mất rồi.
Hiện trường này đúng là ngượng thật, Trần Ân Tứ nhục đến nỗi có chút mệt.
Tần Kiết một mực ngồi kế cô, chậm rãi lên tiếng:
- Tôi không điếc, em không cần phát lại lần thứ hai đâu.
Trần Ân Tứ bị nhục, não xử lý không kịp, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Tần Kiết như cố ý mở miệng tiếp: - Tôi là tên cẩu bị bà cô ngủ đến ngán.
Trần Ân Tứ xém nữa chở Tần Kiết đâm vào hai vòng bảo hộ bên đường, bay ra khỏi cầu vượt.
Tên đàn ông cẩu này, vẫn như cũ có thù tất báo...còn nữa, lúc nãy ai cố tình nhấn phát lần hai, tay cô run, thật sự do tay run!
Trần Ân Tứ đáy lòng vừa chửi thầm vừa giả làm học sinh tiểu học phạm lỗi, ngồi nghiêm túc hai tay nắm vô lăng, lái theo lời chỉ dẫn của bản đồ.
Cả đường yên lặng.
Cho đến khi xe dừng ở trước cửa nhà Tần Kiết, sự xấu hổ tràn trề trong xe vẫn chưa tan.
Tần Kiết sống ở khu biệt thự trong thành phố, tấc đất tấc vàng, mỗi căn biệt thự và mỗi gian, đều cách nhau rất xa, xung quanh toàn cây cối, tính bảo mật cao.
Tiểu khu được làm kiểu xanh hoá*, thiết kế như công viên vậy, có hồ có núi còn có sân golf.
(绿化 - “lục hoá” hay là “xanh hoá”, có thể hiểu toàn bộ đều là cây cối, trồng nhiều cây xanh, giống với "thành phố xanh sạch đẹp".)
Có điều Trần Ân Tứ không hơi đâu thưởng thức cảnh đẹp nhà giàu, cô chỉ xoay đầu nói tượng trưng với Tần Kiết, ánh mắt cũng không nhìn tới vạt áo Tần Kiết, đã thu tầm mắt:
- Tới rồi.
Tần Kiết lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, vẫn chưa xuống xe.
Anh không đi, là có ý gì? Muốn tính sổ với cô à?
Trong lúc Trần Ân Tứ nghĩ đến việc Tần Kiết ăn vạ, bên tai cô truyền đến tiếng tháo dây an toàn, tiếp theo là tiếng mở cửa, sau đó cửa xe bị đẩy ra, hình bóng của người đàn ông cao dài, rời khỏi chiếc xe, hướng về cửa đi vào.
Cuối cùng cũng đi rồi, đêm khổ sở cũng kết thúc rồi...
Nhìn theo bóng lưng Tần Kiết, Trần Ân Tứ thở ra một hơi, chỉ là cô còn chưa thở xong, Tần Kiết lại quay về.
Anh đứng bên ghế lái xe, một tay vịn trên nóc xe, tay còn lại gõ cửa kính.
Trần Ân Tứ cảm thấy mình không có gì để nói với anh, từ chối hạ cửa kính.
Tần Kiết nhẫn nại tiếp tục gõ.
Đến nỗi Trần Ân Tứ bạo phát hạ cửa kính: “Anh...”
Lời đằng sau cô chưa nói, Tần Kiết đưa một tấm danh thiếp sang:
- Nhớ trả xe.
Câu nói sau của Trần Ân Tứ cứ nằm trong miệng.
Cô nhận tấm danh thiếp, “Ờ” một tiếng.
Cô thấy Tần Kiết không có ý định rời đi, nhìn anh:
- Còn chuyện gì sao?
- Còn. - Tần Kiết nói thẳng không kiêng kị.
Trần Ân Tứ không nói gì, trừng mắt nhìn Tần Kiết, trên mặt hiện sáu chữ “Có chuyện gì nói nhanh đi.”
Tần Kiết hơi khom lưng, mặt ghé sát vào trong cửa kính:
- Trần Ân Tứ.
Giọng anh trầm thấp, nghe rất lôi cuốn.
Trần Ân Tứ sửng sốt, chưa kịp bình tĩnh, đã nghe giọng Tần Kiết bên tai cô:
- Ngủ tôi đến ngán rồi?
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC ?