Editor: Nguyetmai
Âu Dương Tiểu Tán không hề bị những lời nói của Hàn Sâm làm dao động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, dùng năng lực và kinh nghiệm của mình để phán đoán.
Rõ ràng, Âu Dương Tiểu Tán có thể khẳng định đây tuyệt đối là quyền giả, bất kể xem xét từ phương diện nào cũng vậy, đây không thể là hắc quyền được.
"Loại trò vặt như dùng lời nói công kích đó không có tác dụng gì với tôi đâu, một quyền này không hề có sát khí, tuyệt đối không thể nào là hắc quyền."
Âu Dương Tiểu Tán không hề nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhìn nắm đấm của Hàn Sâm đến gần.
Anh ta cũng như Hàn Sâm lúc nãy, không thèm giơ tay lên đỡ, bởi vì anh ta tin chắc trăm phần trăm quyền này tuyệt đối là bạch quyền.
Nếu đã là quyền giả, vậy có lẽ Hàn Sâm sẽ kịp thời dừng tay lúc nắm đấm sắp đấm trúng mặt anh ta giống như anh ta vừa rồi thôi.
Nhưng ngay lúc nghĩ như vậy, Âu Dương Tiểu Tán đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, mũi đau đớn dữ dội. Tiếp đó cơ thể anh ta mất khống chế lảo đảo lui về sau bảy tám bước, cuối cùng vẫn không đứng vững được, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
"Sao có thể là hắc quyền được chứ?"
Âu Dương Tiểu Tán không để ý đến mũi mình đang chảy máu đầm đìa, chỉ biết ngơ ngác nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm đi tới trước mặt Âu Dương Tiểu Tán, lấy ra một gói khăn giấy đưa cho anh ta rồi cười nói: "Tôi đã nói rồi mà, đừng học theo tôi."
Âu Dương Tiểu Tán không nhận khăn giấy Hàn Sâm đưa, dùng tay lau máu mũi rồi đứng dậy, nhìn Hàn Sâm với ánh mắt kiên định: "Chín ván thắng năm mới tính là thắng, tôi chỉ mới thua một ván thôi."
Hàn Sâm cười nhét gói khăn giấy vào túi, sau đó đứng đối diện với Âu Dương Tiểu Tán: "Vậy tôi tiếp tục nhé."
Âu Dương Tiểu Tán không đáp lại, chỉ tập trung quan sát Hàn Sâm. Anh ta không muốn bỏ qua bất kỳ một động tác nhỏ nào trên người Hàn Sâm, những động tác này chính là cơ sở để suy đoán đối phương ra hắc quyền hay là bạch quyền.
Nếu là phát lực thì cơ bắp sẽ co giãn, chắc chắn sẽ sinh ra một số biểu hiện nhất định trên thân thể, không thể hoàn toàn không có biểu hiện gì được, quan trọng là anh ta có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của đối phương hay không thôi.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Âu Dương Tiểu Tán, Hàn Sâm nhếch môi, lại tung một quyền đánh tới.
Lần này Âu Dương Tiểu Tán nhìn thấy rất rõ, mặc dù thoạt nhìn cơ bắp của Hàn Sâm kéo rất căng nhưng dựa vào đường cong cơ bắp có thể thấy, sức mạnh trong một quyền này không tập trung về phía trước, nói cách khác một quyền này tuyệt đối không thể nào là hắc quyền.
"Lần này cậu không lừa được tôi đâu."
Toàn thân Âu Dương Tiểu Tán như một cây thương bằng sắt cắm xuống đất, hai cánh tay giơ lên đón đỡ nắm đấm của Hàn Sâm.
Mặc dù đã đoán một quyền này của Hàn Sâm là bạch quyền nhưng Âu Dương Tiểu Tán vẫn giơ hai cánh tay lên đỡ. Xem ra anh ta đã xem Hàn Sâm là đối thủ chân chính, không dám coi thường. Tuy tin chắc phán đoán của mình là chính xác nhưng anh ta vẫn bày sẵn tư thế để phòng trường hợp thất bại.
Bốp!
Nắm đấm của Hàn Sâm đánh trúng cánh tay của Âu Dương Tiểu Tán, lần này thân thể Âu Dương Tiểu Tán chỉ chao đảo chứ không lùi lại.
Nhưng sắc mặt của Âu Dương Tiểu Tán rất khó coi. Một quyền này của Hàn Sâm vẫn là hắc quyền, lực tụ trên nắm đấm rất mạnh, anh ta lại đoán sai.
"Hai điểm." Hàn Sâm mỉm cười giơ hai ngón tay lên.
Âu Dương Tiểu Tán nhìn Hàn Sâm trầm tư. Anh ta rõ ràng thấy đường cong bắp thịt trên người Hàn Sâm kéo căng khác thường, sức mạnh không tụ về phía trước, không có biểu hiện nào trên thân thể cho thấy Hàn Sâm sẽ phát lực về phía trước, thế nhưng tại sao lại là hắc quyền được chứ?
"Chẳng lẽ có người có thể luyện thực giả đến cảnh giới hoàn toàn không có biểu hiện gì thật ư?"
Âu Dương Tiểu Tán nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt kỳ quái.
Hắc bạch quyền chỉ là một loại phương pháp luyện tập võ cổ mới khá được yêu thích, chủ yếu là để luyện tập đạo thực giả, sau đó dần xuất hiện một số cuộc thi chính quy. Mặc dù không thể tính là xu hướng chính trong cuộc thi võ cổ mới, nhưng cho đến nay hắc bạch quyền vẫn được mọi người yêu thích.
Âu Dương Tiểu Tán cũng từng tham gia không ít cuộc thi hắc bạch quyền, gặp được không ít cao thủ, cũng có rất nhiều người giỏi vận dụng đạo thực giả nhưng cuối cùng vẫn có manh mối để nhìn ra, đặc biệt là khí sát phạt. Chỉ cần dùng thực lực, ắt hẳn sẽ có lòng cầu thắng, ít nhiều gì cũng sẽ mang một chút khí sát phạt.
Âu Dương Tiểu Tán có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, cực kỳ nhạy cảm với khí sát phạt. Điều này ít nhiều gì cũng giúp anh ta chiếm được chút ưu thế trong những cuộc thi hắc bạch quyền, đặc biệt là lúc anh ta ở bên phòng thủ, tỷ lệ đoán sai rất thấp.
Cho dù thỉnh thoảng có đoán sai thì cũng là vì đối phương sử dụng phương thức phát lực nào đó anh ta chưa từng thấy, chờ sau khi anh ta quen rồi, loại công kích như vậy sẽ không còn tác dụng với anh ta nữa.
Mặc dù Hàn Sâm chỉ đánh anh ta hai quyền nhưng trong hai quyền này, cảm giác mà Hàn Sâm mang đến cho anh ta lại hoàn toàn khác với tất cả những đối thủ mà anh ta từng gặp từ trước đến nay.
Loại cảm giác đó không thể miêu tả bằng lời, hoặc có thể nói là mang tính chỉ đạo sai rất mạnh. Anh ta nhận xét như vậy không hẳn là vì đủ loại biểu hiện giả do thân thể làm ra lúc Hàn Sâm tung quyền, mà quan trọng hơn là vì khi Hàn Sâm tung quyền lại mang đến cho anh ta cảm giác một quyền này của Hàn Sâm không có ý định đánh anh ta, khiến trong đầu anh ta cứ nhận định rằng một quyền này không thể nào là hắc quyền.
"Không thể nào không có sơ hở gì được, nếu là cách phát lực đặc biệt khiến mình không thể nhìn thấu thì nhất định có dấu vết gì đó để tìm ra. Chỉ cần mình phát hiện ra điểm mấu chốt của loại phương thức phát lực này thì chắc chắn sẽ không bị lừa nữa."
Âu Dương Tiểu Tán bình tĩnh lại, sau đó đi tới trước mặt Hàn Sâm lần nữa, dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Hàn Sâm.
"Tiếp tục." Âu Dương Tiểu Tán chậm rãi nói ra hai chữ.
Bốp!
Hàn Sâm vung quyền đánh tới, Âu Dương Tiểu Tán giơ tay lên đỡ. Lần này Hàn Sâm dùng lực mạnh hơn lần trước một chút, nhưng Âu Dương Tiểu Tán cũng chỉ hơi chao đảo chứ không lùi về sau.
"Tố chất thân thể rất tốt."
Hàn Sâm nhìn Âu Dương Tiểu Tán với vẻ khá là kinh ngạc. Mặc dù một quyền này hắn chỉ dùng bảy tám phần lực nhưng không có 13 điểm sức mạnh trở lên chắc chắn không đỡ được.
Còn Âu Dương Tiểu Tán thì chẳng để tâm gì đến lời khen của Hàn Sâm, bởi vì anh ta lại thua, lại đoán sai nữa rồi.
"Tiếp tục." Âu Dương Tiểu Tán không hề tức giận.
Hàn Sâm cũng không khách sáo, lại đánh ra một quyền. Kết quả vẫn như trước, Âu Dương Tiểu Tán lại ăn một hắc quyền. Lần này lực trên nắm đấm yếu đi mấy phần, Hàn Sâm không muốn để lộ toàn bộ thực lực thật sự của mình.
Hơn nữa lực mạnh hay yếu không quyết định thắng thua trong hắc bạch quyền, bên nào lừa được đối phương thì bên đó chiến thắng thôi.
"Bốn điểm, anh chỉ còn một cơ hội cuối cùng thôi." Hàn Sâm nhìn Âu Dương Tiểu Tán nói.
"Tới đi." Âu Dương Tiểu Tán đáp lại không chút do dự.
Hàn Sâm lại tung một quyền đánh tới, quyền lực vừa nhanh vừa mạnh, trông hệt như một viên đạn đại bác đang bắn tới.
Chỉ thấy Âu Dương Tiểu Tán đột nhiên bước sang ngang một bước, tránh một quyền này của Hàn Sâm. Lúc này Âu Dương Tiểu Tán không cố chấp với phán đoán của chính mình nữa, không đón đỡ nắm đấm của Hàn Sâm như mấy lần trước mà chọn né tránh.
"Khi tôi cho rằng cậu sẽ ra bạch quyền thì cậu lại ra toàn hắc quyền, khiến tôi không nhìn ra sơ hở, nếu vậy chỉ cần tôi làm ngược lại thì đương nhiên có thể giành chiến thắng."
Trong mắt Âu Dương Tiểu Tán lóe lên ánh sáng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười đầy tự tin.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười đầy tự tin của Âu Dương Tiểu Tán lại cứng đờ trên môi.