Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục

Chương 9: Jerusalem




“Cậu thích Tiểu Ngân?”

Bạch Hành thong dong đi đến trước mặt Kai.

Kai có chút bối rối, nhưng mà không lùi bước.

“Đúng vậy. Mặc dù tôi biết anh ấy thích chính là anh, nhưng mà ——”

“Cậu sai rồi.” Bạch Hành đánh gãy lời cậu ta, “Anh ấy không phải thích tôi.”

Kai lộ ra biểu tình kinh ngạc, Bạch Hành lại vẫn đang mỉm cười, ngữ khí ôn hòa trước sau như một.

Tiểu Ngân phía sau đi tới – hắn là được Bạch Hành từ trong lòng gọi tới.

Bạch Hành kéo hắn đứng trước mặt Kai, vươn tay vòng qua cổ Tiểu Ngân.

“Cậu biết không? Một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú sẽ không dễ làm cho người ta gần người, nhất là cổ, yết hầu, trái tim…Mấy chỗ này có thể nói là chỗ yếu hại và nhược điểm của cơ thể, càng phải tăng cường phòng bị. Còn Tiểu Ngân, anh ấy không chỉ có đề phòng, anh ấy căn bản là không cho phép người khác tiếp cận, lại đừng nói đến đụng chạm! Bao gồm cả đám ma thú của rừng rậm Sương Mù. Trên thế giới này, có thể tự nhiên đàng hoàng đụng chạm vị trí đó của Tiểu Ngân, chỉ có một mình tôi! Bao gồm cả ma thú bên trong, cũng chỉ có một mình tôi!”

Tay Bạch Hành lướt qua khuôn mặt cổ và ngực của Tiểu Ngân, Tiểu Ngân thì vẫn không nhúc nhích tùy ý y vuốt ve. Đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn hòa tuấn nhã của Bạch Hành, không có chút lực chú ý nào đặt ở trên người người khác.

“Tôi sở dĩ nói Tiểu Ngân không phải thích tôi, là bởi vì từ thích này còn chưa đủ để hình dung tình cảm giữa hai chúng tôi. Cậu nên là dùng chiếm giữ! Tôi chiếm giữ anh ấy, cho dù anh ấy là Vua ma thú trong mắt các cậu, là người không thể bị người nắm giữ, nhưng anh ấy là của tôi! Từ đầu đến chân, từ cơ thể đến linh hồn! Tôi không chỉ có được tình yêu của anh ấy, trước lúc này tôi cũng đã có được thân tình và hữu tình của anh ấy.”

Bạch Hành luôn luôn ôn hòa dùng ngữ khí bình tĩnh nói hết lời vốn ứng với khí phách mười phần, thần thái và ngữ khí như vậy khiến cho lời của anh có vẻ như theo lẽ thường đương nhiên vậy.

Nói xong, Bạch Hành quay đầu nhìn xem Tiểu Ngân.

“Anh là của em.”

Mắt hai người gắt gao dây dưa, Tiểu Ngân cúi đầu, ở trên môi của Bạch Hành trầm trầm đáp một câu.

“Ta là của em.”

Sau đó, môi lưỡi cọ sát giao nhau.

Hai người như bên cạnh không người hôn môi đối phương, cuồng nhiệt phảng phất như toàn bộ tình cảm đều trút hết ở trong nụ hôn này.

Không khí xung quanh phảng phất cũng theo nhiệt tình của họ mà nhiệt độ tăng cao.

Vừa hôn xong, Tiểu Ngân và Bạch Hành quyến luyến không tha mổ nhẹ cánh môi của đối phương.

Một hồi lâu sau, Bạch Hành mới hô hấp ổn.

“Anh ấy sẽ không thuộc về cậu, cũng không phải tùy tiện là vật sở hữu kẻ khác mơ ước. Tính cách của tôi xác thực là ấm, nhưng nếu thật sự đề cập đến Tiểu Ngân, tôi tuyệt đối sẽ không lưu tay.”

Đối diện Kai sắc mặt tái nhợt thần thái đờ đẫn, Bạch Hành mới xoay người nói với Andreu: “Dẫn cậu ta trở về đi, về sau đừng nên lại để cậu ta xuất hiện ở trước mặt chúng tôi. Cậu nên biết, một khi tôi có sát tâm với cậu ta, vậy cậu ta tuyệt đối sống không nổi. Vừa rồi tôi đích xác có tâm tư giết cậu ta, chẳng qua tôi cũng biết hiện tại xúc động giết cậu ta về sau tôi khẳng định sẽ hối hận. Đừng để sự tình phát triển đến mức độ tôi sẽ không hối hận! Trên thực tế, cậu ta mỗi lần ở trước mặt hai người chúng tôi hơn một giây, sát ý trong lòng tôi liền phân chia nhiều lên!”

Cái gì cũng không cần phải nói, Andreu vội vàng kéo Kai không thể phản ứng rời đi.

“Kai, cậu không có việc gì chứ?”

Sau khi rời đi rất xa, Andreu lo lắng lắc lắc Kai bị nhận đả kích.

“Tôi có phải hay không không có hy vọng.”

Kai uể oải nói.

“Cậu vốn đã không có hy vọng.” Andreu không tức giận nói, mơ ước ai không tốt cứ đi mơ ước tên Tiểu Ngân kia.

Bạch và Tiểu Ngân, vô luận người nào cũng là nhân vật không thể đụng vào nha!

Làm bạn cũng rất không tệ, nhưng nếu đối với bọn họ có tình cảm bất đồng, quả thật chính là muốn chết!

“Tôi vốn không muốn như vậy, anh ta là loài người, tôi cũng là loài người. Anh ta ôn hòa, tôi cũng có thể ôn hòa, anh ta thực lực cao, tôi cũng có thể lớn dần. Tôi không bằng anh ta, nhưng tôi không cảm thấy mình cùng anh ta thua kém về bản chất.” Cầu Y có chút mờ mịt ngẩng đầu.

“Hiện tại sao?”

“Anh ta nói chiếm giữ! Anh ta cư nhiên nói chiếm giữ! Chiếm giữ Vua ma thú kia, một Thần cấp duy nhất trên thế giới. Nói theo lẽ thường đương nhiên như thế, giống như việc đó vốn chính là một chân lý xác thực không thể nghi ngờ.” Ngữ khí của Kai kinh ngạc mà kích động, cậu cho tới bây giờ không dám tưởng tượng sẽ có người theo lẽ thường đương nhiên như vậy đối với Vua ma thú dùng từ chiếm giữ này.

Andreu hai tay vòng ngực, trầm ngâm một chút mới mở miệng.

“Kỳ thật tôi cũng có chút kinh ngạc, Bạch người này luôn luôn rất dịu dàng, đối với Tiểu Ngân lại rất thuận theo, cho nên ở trong suy nghĩ của chúng tôi, từ chiếm giữ này hẳn là Tiểu Ngân đối với anh ấy. Cho nên nói, anh ấy có thể hấp dẫn Tiểu Ngân, tuyệt đối không chỉ biểu hiện trên mấy điều đó. Vừa nghĩ như vậy, lời hôm nay của anh ấy và cường thế biểu hiện ra lại theo lẽ thường phải thế. Anh ấy đúng là bạn đời của Tiểu Ngân, kiêu ngạo kia thôi thì đã không ai có thể đạt bằng bạn đời của Tiểu Ngân!”

“Vậy sao, bọn họ tương xứng như thế. Tướng mạo, thực lực, tính cách…”

“Cho nên nói, cậu không có hy vọng! Buông tha đi.”

Bạch Hành đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Andreu và Kai rời đi.

“Thật không giết hắn?”

“Bây giờ vẫn không cần.”

“Nhưng mà em trong lòng rất mất hứng.”

“Bởi vì cậu ta thích anh, em không thích như vậy.” Bạch Hành quay đầu, “Mất hứng đến ngay cả mắt cậu ta nhìn anh cũng không thể chịu được, cho nên em mới không cho phép cậu ta lại xuất hiện trước mặt anh.”

“Ta biết.” Hắn cũng từng có cảm giác đồng dạng.

Bạch Hành quay đầu đối với Maude nói: “Maude, có thể giúp tôi một việc hay không?”

“Việc gì?”

“Rất đơn giản, chính là trong khoảng thời gian này không cần để ý Andreu, được không?”

“Bởi vì anh ta thích tôi, cho nên dùng không để ý của tôi để trừng phạt anh ta sao?” Maude lập tức phản ứng lại, đối với âm mưu quỷ kế, thiên thư của anh luôn rất cao.

Bạch Hành gật đầu.

“Chẳng qua nếu nói cậu ta hỏi, anh có thể nói cho cậu ta nguyên nhân.”

“Được.” Maude vui vẻ đáp ứng.

“Có thể ảnh hưởng quan hệ giữa hai người hai không?” Anh ta đáp ứng vui vẻ, Bạch Hành ngược lại chần chừ.

“Không cần lo lắng.”

“Vậy cám ơn.”

“Không cần, tôi rất thích tình cảm giữa hai người các anh.”

Sau việc này, hướng đánh của trận chiến là mỗi ngày, ai cũng không có thời gian thanh nhàn nữa.

Tình huống thương vong của binh lính loài người mỗi ngày tăng lên, nhóm ma thú bị thương cũng càng ngày càng nhiều.

“Hình như Vua Vong Linh kia cho tới bây giờ chưa xuất hiện qua.”

Hôm nay, sau một hồi chấm dứt chiến đấu, Bạch Hành và Tiểu Ngân ngâm ở trong nước ấm, Bạch Hành chung quy đối với Vua Vong Linh kia ôm cảnh giác rất mạnh.

Đối với hắn chậm chạp không thấy chung quy cảm thấy bất an.

“Mấy ngày nay vẫn luôn không cảm ứng được tồn tại của hắn.”

“Anh nói, hắn có thể hay không trộm thăng lên Thần cấp. Lúc trước không phải đã đến Thánh cấp đỉnh sao?”

“Cho dù đến Thần cấp cũng còn có ta.”

Tiểu Ngân vuốt ve sống lưng bóng loáng của Bạch Hành, an ủi nói.

Bên kia ——

“Maude! Anh mấy ngày nay tại sao không để ý tới tôi!”

Andreu ai oán đi theo phía sau Maude, anh đều bị Maude gạt qua vài ngày, cố tình chính là làm không rõ lắm mình làm sao phạm sai lầm gì hoặc là chọc Maude.

“Bạch nói để tôi gần đây không để ý anh.”

“Vì sao?” Theo bản năng hỏi.

“Là bởi vì chuyện của Kai.”

Andreu kéo khóe miệng, anh là người vô tội có được không! Căn bản là không biết Kai là bởi vì thích Tiểu Ngân mới đột nhiên nói muốn đến quân đoàn ma thú!

Vì sao hiện tại Kai không có chuyện gì, ngược lại anh thảm như vậy chứ!

“Cậu ấy là bạn của tôi không phải cũng là bạn của anh sao? Vì sao lại nghe anh ta đến gây sức ép tôi?” Andreu bất bình kêu lên, trong lòng thật có vài phần tức giận!

Maude chớp mắt.

“Anh thích tôi không phải sao?” Thái độ phi thường đúng lý hợp tình.

“Chuyện đó và tôi thích anh có quan hệ gì?”

“Anh thích tôi, cho nên sẽ đối với tôi càng khoan dung.”

“…”

Andreu hết chỗ nói rồi, tất cả tức giận trong lòng đều đắp trong lòng trực tiếp lên men thành gì đó không phải tư vị gì.

Thôi, việc này chứ tỏ mình đối với Maude mà nói rốt cục có một chút ý nghĩa bất đồng với người khác…Nhưng mà anh một chút cũng cao hứng không nổi, bình thường Maude đã đủ bóc lột người, hiện tại nói rõ sẽ đối với anh bóc lột so với người khác hung ác hơn ba phần nha!!!

“Maude, anh đối với tôi rốt cuộc là cảm giác gì?”

Vẫn là nhịn không được hỏi.

Andreu luôn nghĩ mình kiên nhẫn đợi tiếp, nhưng mà kiên nhẫn của anh không có nhiều như mình tưởng tượng. Vừa rồi khi nghe được Maude nói ra dễ dàng đáp ứng Bạch Hành không để ý đến mình, trong lòng cái loại cảm giác này…

“Tôi cũng không biết nữa,” Maude trên mặt mang theo một tia mờ mịt, “Không chán ghét, nhưng cùng Bạch còn có Lankers không giống nhau. Tôi thích thấy bộ dáng của anh sau khi bị tôi ức hiếp…”

Rất tốt, ngữ khí rất vô tội.

Mặc dù cách nói của Maude có chút đáng giận, nhưng Andreu trong lòng lại bắt đầu nổi lên một tia gợn sóng, mấy tia gợn sóng này cuối cùng mở rộng thành một cơn sóng vui sướng đem anh bao phủ.

“Ừ, tốt lắm.”

Maude rất kỳ quái nhìn xem hắn – “Anh là bị cuồng ngược sao?” Nếu không vì sao nghe được mình nói thích khi dễ hắn ngược lại cao hứng?

Tò mò quái lạ, vì sao thấy biểu tình vừa rồi của hắn lại tự nhiên mà đem lời vốn không muốn nói nói ra chứ?

“Đương nhiên không phải. Anh không phải thích xem sách về phương diện tình cảm sao, vậy tâm lý hiện tại của anh đại biểu cái gì anh biết sao?”

Andreu tay tiện nắm bả vai gầy yếu của Maude.

Bách – tay bị hung hắng đánh rớt.

“Bạch nói để tôi không cần để ý anh.” Đối diện ánh mắt ủy khuất của Andreu, Maude nhàn nhạt nói, độ cong khóe miệng gia tăng sơ sơ một độ, “Sách đó, tôi cảm thấy phương diện gì đó nói rất giả tạo, có rất nhiều ngu xuẩn, vì thế sau khi lần trước cậu nói không nên tùy tiện tin mấy thứ nói trên sách, tôi liền toàn bộ ném đi.”



Bình thường cũng không thấy anh nghe lời tôi như vậy!

Andreu có đôi khi cảm thấy Maude tuyệt đối là trên trời phái đến trừng trị anh!

“Kỳ thật anh đã hơi có chút thích tôi.” Không sách không quan hệ, anh tự mình dạy! Nếu có thể thuận tiện dạy đến trên giường gì đó, thì tốt nhất. Hê hê…

Maude nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng của hắn, “Nhưng mà khi tôi bận rộn nhiều việc không có nhớ tới qua anh, chỉ là ngẫu nhiên lúc không bận mới có thể nhớ đến, hơn nữa nhớ đến đều là anh bị tôi ăn hiếp sau đó bộ dáng rất bất đắc dĩ. Anh xác định tôi không phải chán ghét cậu?”

Khi ngẫu nhiên không bận sẽ nhớ đến?!

Andreu đột nhiên cảm thấy hôm nay khẳng định là ngày may mắn của mình, cư nhiên nghe được lời làm cho người ta vui vẻ như thế!

“Đương nhiên không phải, anh khi nào thì chán ghét qua người khác. Người bình thường ở trong mắt anh chỉ có hai loại, có giá trị lợi dụng và người qua đường giáp bị xem nhẹ. Ngoài người bình thường còn có Lankers và Bạch bạn bè, anh mới sẽ không lãng phí tâm tình và tinh lực đi chán ghét người khác. Anh tuyệt đối là có chút thích tôi! Nếu không tin tôi, anh đi hỏi Bạch là được. Chẳng qua phải chờ anh ta hết giận mới có thể đi.”

Maude nghe xong cư nhiên không có phản bác, ngược lại đồng ý gật đầu.

“Tôi sẽ. Trên sách nói người lần đầu tiên trải qua tình cảm rất dễ bị lừa, tôi nhất định phải hỏi nhiều Bạch một chút, miễn cho bị anh lừa. Còn nữa, nếu tôi thật sự thích anh cũng không thể không để ý đến anh, vậy không phải là làm trái chuyện đáp ứng Bạch sao? Cho nên vẫn là phải đợi Bạch hết giận mới có thể hỏi. Mấy ngày nay anh không cần theo tôi nói chuyện, tôi sẽ không để ý anh.”

Nói xong, Maude không đợi Andreu phản ứng, xoay người bước đi.

Andreu mở rộng miệng, cả người đều bị vui sướng xảy ra bất ngờ bao phủ.

Trời a đất a, anh cư nhiên thấy niềm hy vọng thấy tương lai sáng ngời!!!

Còn tưởng rằng đời này cũng không có khả năng nhận được đáp lại của Maude, hiện tại bản thân y cư nhiên cũng nói có thể thích mình!!!

Thằng nhãi này hoàn toàn quên mất vừa rồi Maude thích anh ta kỳ thật là bản thân anh ta nói, Maude chỉ là không có phản bác, hơn nữa bắt đầu cân nhắc tính khả thi của tình huống này cộng thêm đem đến chỗ Bạch Hành tiến hành chứng thực thế thôi.

Hưng phấn cơ hồ mất đi phong thái quý tộc, muốn hô to kêu to vài tiếng để phát tiết vui sướng của mình.

Một loại cảm giác hạnh phúc căng đầy trong ngực của anh.

Lớn đến như vậy cũng chưa vui sướng qua như thế!

“Tôi đây cũng không thể được ôm anh một cái sao?”

“Không được, tôi còn chưa xác định mình rốt cuộc có phải thích anh.”

“Tôi đã xác định rồi.”

“Anh xác định mặc kệ, tôi muốn đến hỏi Bạch. Tình cảm của anh ấy cùng Tiểu Ngân mới là tốt nhất!”

“Loại chuyện này không cần so sánh như thế đi?”

“Vì sao không thể?”

“Người với người không giống nhau a!”



IQ tạm thời bị hạnh phúc trùng kích đến một tiêu chuẩn khá thấp Andreu cứ như thế cùng Maude phương diện tình cảm IQ là phụ nội dung ầm ĩ đến con chó cũng không thèm để ý.

Lực chú ý đều đặt ở trên người đối phương hai người cũng chưa phát hiện cách đó không xa một Tinh Linh dung mạo tinh xảo xinh đẹp đang nhìn xem bọn họ.

“Senna, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Đồng bạn của Tinh Linh lúc đi qua thấy hắn đứng ở tại chỗ ngẩn người không nhịn được hỏi một câu.

Senna sửng sốt một chút, phục hồi lại tinh thần.

“Không, không nhìn cái gì. Ta đây phải đi về mà, ngươi thì sao?”

“Ta cũng trở về, cùng nhau đi thôi.”

“Ừ, được.”

Kai có chút thất hồn lạc phách ngồi ở trên giường, mắt cậu không có tiêu cự dừng ở trên văn kiện trên bàn sách của mình, không có nửa điểm tâm tư xử lý. Dù sao cấp bách cậu đã xử lý rất tốt, mấy thứ này không trọng yếu từ từ cũng không sao.

Cậu cũng không biết mình là sao lại thế, lần trước sau khi thấy hình sói của Vua ma thú liền động tâm. Tâm tâm niệm niệm nhớ đều là anh ấy, làm sao cũng quên không được.

Cậu biết đối phương có bạn đời, cũng biết tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng mà, trong lòng không phải là không có một tia hy vọng.

Hôm nay sau khi đến quân đoàn ma thú, hy vọng xa vời hoàn toàn tan biến.

Cậu nghĩ đến Bạch Hành sẽ trách mắng cậu, sẽ thương tổn cậu, thậm chí có thể giết cậu.

Nhưng mà đối phương hoàn toàn không có làm như vậy, anh ta thậm chí có thể nói là vui vẻ hòa nhã, lại đánh vỡ toàn bộ ảo tưởng và hy vọng của cậu.

Lúc đó, trong ánh mắt Bạch Hành dừng ở trên người cậu không có chút ôn hòa, có chính là tí ti thú tính và lãnh lẽo không thua Vua ma thú.

Người kia, thật sự như mọi người suy nghĩ ôn hòa và thiện lương như vậy sao?

Kai không nhịn được nghĩ như vậy.

Đúng vậy, anh ta chính là bạn đời của Vua ma thú a, làm sao có thể là nhân vật rất đơn giản được. Đơn giản là mình mới đúng – cậu tự giễu.

Vua ma thú kia, người đứng ở đỉnh cao của thế giới đã bị một người khác chiếm giữ! Hoàn toàn, không có một chút chỗ trống nào!

Cách nói của Bạch Hành rung động Kai.

Bọn họ là đồng đẳng! Bạch Hành và Vua ma thú, bọn họ cho đến bây giờ đều là sóng vai mà đứng!

Ngoại trừ mình bị tổn thương vô pháp nhận được yêu thích của người đó, cậu còn rung động thật sâu cái loại tình cảm khắc sâu kịch liệt bá đạo đến có chút cực đoan.

Ôn hòa của Bạch Hành ngược lại làm cho loại tình cảm này có vẻ càng thêm kịch liệt.

Tâm xuất hồ ý liêu cũng không phải rất đau, so với sự mất mát đau lòng mất đi tình yêu, ngược lại nhiều hơn lại là hâm mộ.

Rất hy vọng có một ngày có thể có một người như thế theo lẽ thường đương nhiên mãnh liệt chiếm giữ mình và cũng vị mình chiếm giữ lấy!

Cái loại tồn tại quan trọng không có bất luận thứ gì so sánh được đó, cũng hy vọng có thể có được! Càng muốn trở thành tồn tại như thế của một người khác hơn!

Từ suy nghĩ này, trong lòng Kai nổi lên một loại khát vọng mãnh liệt…

“Không biết anh bạn nhỏ kia có thức tỉnh lại hay không.”

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.

“Cùng chúng ta có quan hệ sao?”

“Đương nhiên có quan hệ, nghĩ đến có người đang mơ ước anh em liền rất mất hứng.”

“Vậy giết hắn.”

“Cũng không được, lúc ấy quả thật từng có suy nghĩ này, chẳng qua em hiện tại cũng hiểu rõ. Người kia chỉ là sùng bái nhất thời cùng tình cảm tương tự đan xen vào nhau mới có thể tạo thành ảo giác, bây giờ còn chưa phải thích chân chính. Nếu lần này cậu ta có thể thức tỉnh lại thì không có chuyện gì. Nếu không thể, thì sẽ giải quyết.”

“Nếu không hạ thủ được thì giao cho ta.”

“Được.”

Sau khi nói xong, Bạch Hành bắt đầu tu luyện.

Trong khoảng thời gian này bọn họ ngay cả ngủ cũng rất ít lại càng không cần nói đến làm chuyện X, thời gian rảnh rỗi phần lớn dùng để tu luyện hoặc là khôi phục tinh thần.

Buổi tối, Bạch Hành từ trong mộng đẹp bị Tiểu Ngân gọi dậy.

“Chuyện gì?”

“Đi theo ta.”

Tiểu Ngân kéo Bạch Hành đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hóa thành hình sói.

Bạch Hành nhìn thuần thục bò lên cái lưng mềm mại của Tiểu Ngân, cố định ổn chính mình.

Tiểu Ngân lập tức bắt đầu chạy như bay, Bạch Hành điểu khiển nguyên tố gió ngăn cản gió lạnh rất nhanh đối diện thổi tới.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã chạy đi rất xa.

Tiểu Ngân dừng lại cước bộ.

“Đi ra!”

Bạch Hành toàn lực đề phòng, nhưng mà không có phát hiện tồn tại của bất luận kẻ nào. Loại tình huống quen thuộc này lập tức làm anh ý thức được Tiểu Ngân dẫn anh đến gặp chính là ai.

Một bóng đen nhàn nhạt xuất hiện ở chỗ trước mặt bọn họ khoảng một trăm thước, chậm rãi trở nên rõ ràng. Cuối cùng trở thành một người đàn ông anh tuấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.