Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt?

Chương 66: Chương 66:




Edit: Diệp Lưu Cát

Không đợi Trầm Nghệ lên tiếng, Hạ Liên Tôn giành lời nói trước:" Tháng trước ở quán bar G thị, em có lòng tốt giúp đỡ cô ấy, cô ấy không những không cảm ơn còn đánh em mặt mũi bầm dập. Chị dâu, chị phân xử xem, cô ấy có phải rất quá đáng không? Có hay không cô ấy nên xin lỗi em."

"Cái này..."

Thần Ngàn Ấm liếc mắt nhìn Trầm Nghệ một cái, muốn nghe xem cô nói gì, dù sao mọi chuyện không thể chỉ nghe theo một phía, hơn nữa cô không tin Trầm Nghệ lại vô duyên vô cớ đánh người.

Trầm Nghệ khoanh tay trước ngực cười lạnh:"Anh nói thật hay, rõ ràng là anh thèm nhỏ dãi bổn cô nương xinh đẹp nên bỏ thuốc. Đã vậy còn cho tôi là đứa ngốc, không nhìn thấu thủ đoạn đê hèn của anh sao?"

"Cô..."

Hạ Liên Tôn không nghĩ tới điểm mấu chốt này, cô ta rõ ràng muốn trả đũa, hắn tức giận đến mũi bốc lửa:"Cô cho rằng mình là người con gái đẹp nhất sao? Tôi sẽ để ý người phụ nữ đàn ông như cô sao? Tỉnh tỉnh đi, tôi rất kén chọn đấy, được không?"

"Anh... Thực sự muốn ăn đòn."

Tuy rằng bình thường Trầm Nghệ hay lớn tiếng, nhưng trong cô tràn đầy nữ tính, cô ghét nhất bị người khác nói là đàn ông. Vì thế lời nói của Hạ Liên Tôn khiến Trầm Nghệ tức giận đến nỗi không trần trừ lao thẳng đến chiếc mũi của hắn, cô đi nhanh ngay cả Thần Ngàn Ấm cũng không ngăn kịp.

Hạ Liên Tôn không đề phòng, mũi bị đấm một quyền máu đỏ lập tức chảy ra. Hắn một tay bịt mũi tránh máu chảy xuống, một tay chỉ vào người Trầm Nghệ, hổn hển nói:"Nếu không phải tôi không đánh phụ nữ, cô sớm tử một nghìn lần! Xin lỗi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

Trầm Nghệ không hề sợ hãi vênh mặt:"Anh vũ nhục tôi trước, người phải nói xin lỗi là anh."

"Cô vốn là đàn ông, tôi làm sao có thể vũ nhục cô?"

"Anh..."

"Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa."

Sợ bọn họ tiếp tục đánh nhau, Thần Ngàn Ấm vội vàng hoà giải.

Cô rút ra chiếc khăn tay đưa cho Hạ Liên Tôn, ý bảo hắn lau máu mũi, sau đó hỏi Trầm Nghệ:"Cậu nói anh ấy bỏ thước cậu, việc này có phải hiểu lầm không?"

Trầm Nghệ không định đề cập đến, nhưng Thần Ngàn Ấm hỏi, cô nghĩ nên nói ra sự thật:"Hôm đó hắn đến trường quay để kiểm tra, đoàn làm phim hoan nghênh hắn, đạo diễn yêu cầu tất cả các diễn viên ra đón tiếp. Ly rượu mình uống có thuốc, giữa lúc mơ mơ màng màng hắn tới kéo mình đi, mình tát hắn một cái rồi ra sức bỏ chạy, sau khi về nhà mình phải ngâm nước lạnh cả đêm mới bình thường trở lại."

Nói đến đây, Trầm Nghệ nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Liên Tôn, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục:"Mình khẳng định tất cả đều liên quan đến hắn. Bởi vì ngay ngày hôm sau mình bị công ty hủy hợp đồng, còn nói mình không nên đắc tội với hắn! Anh dám thề chuyện này không phải anh làm?"

"Ha ha, cô bị đuổi việc? Xứng đáng!"

Hạ Liên Tôn vui sướng cười lớn trên nỗi đau của Trầm Nghệ, cuối cùng cảm thấy có chút hài lòng.

Bất quá, hắn có chút không vừa ý, lập tức phủ nhận:"Tôi không rảnh rỗi để bày ra những trò như vậy. Hơn nữa, tôi bỏ thuốc cô? Cô có soi gương không, bằng khuôn mặt dọa người của cô, tặng tôi tôi cũng không lấy. Hừ!"

"Anh..."

Trầm Nghệ lại tức giận, còn muốn đánh thêm lại bị Thần Ngàn Ấm giữ chặt:"Bớt giận."

"Ngàn Ấm, hắn... Hắn sỉ nhục người quá đáng. Không được, tức giận này mình không nuốt nổi."

Trầm Nghệ đỏ mặt xắn tay áo lên, đánh hắn tới cùng.

Thần Ngàn Ấm vỗ vỗ bả vai Trầm Nghệ trấn an, sau đó nhìn Mộ Diễn Đình cách đó không xa, anh vẫn giữ thái độ không quan tâm:"Chú à, chú nói xem có phải anh ấy khi dễ Trầm Nghệ không? Anh ấy hẳn là nên xin lỗi."

Không quan tâm lúc trước Hạ Liên Tôn có bị oan uổng hay không, nhưng vừa rồi hắn có thái độ chế giễu Trầm Nghệ, cô phải bắt hắn xin lỗi, nhưng cô khẳng định không thể nói được vị thiếu gia kiêu ngạo này, chỉ có thể nhờ đến anh.

Hazz, cũng không biết, anh sẽ đứng về phía ai.

Trong lúc chờ câu trả lời của Mộ Diễn Đình, đáy lòng Thần Ngàn Ấm có chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.