Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt?

Chương 17: Chương 17:




Tiêu Dư An thờ ơ mà đi trên đường, đến đứa trẻ ngay trước mặt đụng tới cũng không nhìn thấy, đứa trẻ đó có cột một bím tóc cao ngất trời, mặt một cái yếm bụng đỏ, một cái đụng lên chân Tiêu Dư An, chắc là bị đụng đau rồi, xoa xoa cái mũi đỏ ứng ra vẻ sắp khóc.

Tiêu Dư An vội vàng ngồi xổm người xuống dịu tiếng nhẹ giọng mà gọi: “Ấy ấy, đừng khóc đừng khóc, chỗ nào đụng đau, ca ca giúp ngươi xoa xoa?”

Đứa trẻ đó thút thít một chút rồi hoãn lại, lấy đấm tay nhỏ đập Tiêu Dư An: “Ca ca hư! Không nhìn đường! Xin lỗi cho ta!”

Ôi ôi, vị bạn nhỏ này, ta thấy ngươi rất có thiên phú làm nữ chính đó, tổng tài báo đạo văn có muốn tìm hiểu một chút không?

Tiêu Dư An ngồi xổm người cùng đứa trẻ đó nhìn ngang, cười rồi xin lỗi: “Ta sai rồi, ta sai rồi, còn đau không?”

Kết quả đã dỗ nửa ngày, còn không bằng một xiên hồ lô đường thành sự, Tiêu Dư An nhìn đứa bé cầm xiên hồ lô đường gặm đến vui vẻ, trong là lặng lẽ nói: Ta sai rồi, ta không nên cảm thấy ngươi giống nữ chính, dục vọng vật chất của ngươi thể hiện ra ngươi là một đứa trẻ không làm màu.

Đứa trẻ bị Tiêu Dư An một xiên hồ lô đường là mua chuộc được gặm trong miệng sơn tra, kéo kéo góc áo của Tiêu Dư An.

“Hửm?” Tiêu Dư An ở trước mặt đứa trẻ ngồi xổm xuống, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Đại ca ca huynh có phải là không vui không a?” Đứa trẻ đó gặm lấy kẹo mập mập mờ mờ mà hỏi.

“Đúng a.” Tiêu Dư An hoàn toàn không kiêng kỵ, cười đáp.

“Vậy tại sao huynh vẫn cười a?” Đứa trẻ không hiểu.

Tiêu Dư An nhẹ nhàng túm lấy bím nhỏ của nhóc ấy, lắc lư qua lại: “Bởi vì không vui, cho nên mới phải cười a.”

Đứa trẻ lộ ra biểu tình không hiểu nổi, nửa hiểu nửa không mà ồ một tiếng, lại hỏi: “Đại ca ca huynh tại sao không vui a?”

“Bởi vì mọi người đều có nơi trở về và kết cục của mình a, hình như chỉ có ta là không biết phải đi về nơi nào a?” Tiêu Dư An cong mắt.

Đứa trẻ đem viên hồ lô đường cuối cùng sắp bỏ vào trong miệng: “Vậy huynh bảo nương của huynh dẫn huynh đi chơi a.”

Cái tay nắm lấy bím nhỏ của Tiêu Dư An khựng lại, như cũ vẫn cười, chỉ là ít đi rất nhiều: “Nương ta bà quá bận rồi, không thể dẫn ta đi chơi.”

“Vậy có người nguyện ý dẫn huynh đi chơi không?”

“Chắc là không có đâu.”

“Đại ca ca huynh rất thảm a.”

“Ha ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy.”

Tiêu Dư An đưa tay lau đi đường dư dính trên miệng đứa trẻ, đứng dậy: “Không giỡn với ngươi nữa, ta phải đi làm việc đây.” Nói xong cùng đứa trẻ vẫy tay tạm biệt, hướng về phía y quán đi tới

Nào ngờ vừa mới tới y quán, trong đó đột nhiên truyền đến một âm thanh nghiêm túc lại cấp thiết: “Không được! Con không đồng ý!”

Tiêu Dư An sững sờ, bước nhanh đi vào.

Trong nhà, Trương Trường Tùng ngồi ở trên ghế gỗ, lúc có lúc không mà vuốt bộ râu như đang suy nghĩ, Trương Bạch Thuật đứng ở bên cạnh hắn, hơi có tức giận.

Bình thường đều là Trương Bạch Thuật không nghiêm túc bị Tây Thục quốc nói, nhìn tình hình hiện giờ, chắc là đã xảy ra chuyện gì vô cùng tệ.

“Làm sao vậy? Sư phụ?” Tiêu Dư An nhìn hai người, không hiểu mà hỏi.

Trương Trường Tùng vẫy vẫy tay: “Cái gì cũng đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi.”

“Không được! Vậy con thay cha đi!” Trương Bạch Thuật vừa cắn răng, tay vừa nắm thành đấm, bộ dạng không được nói chen mà nói.

“Ngươi đi cái gì mà đi?” Trương Trường Tùng trừng hắn, “Ngươi mới vừa cùng Lâm Tham Linh đại hôn, hai đứa trước tiên đem những ngày tháng nhỏ sống cho tốt vào! Tiểu tử thối, chỉ có biết làm tàng!”

“Cha con đây không phải là làm tàng! Cha mới gọi là làm tàng, cha nói cha đi cũng đã ngần này tuổi rồi, lưng bị đau chân cũng không tốt, ở nhà dưỡng không tốt sao? Cứ phải đi qua những ngày thàng cực khổ đó? Hơn nữa nếu như cha đi sẽ theo kịp quân đội sao?” Trương Bạch Thuật tức giận mà nói.

“Quân đội? Cái gì quân đội?” Tiêu Dư An chen vào đúng lúc, truy hỏi.

Trương Trường Tùng than một hơi, bắt đầu giải thích cho Tiêu Dư An.

Thì ra thê tử của Trương Trường Tùng, vậy mà đã từng là con gái của một vị tướng quân Nam Yến quốc tiếng tăm lừng lẫy.

Năm đó Trương Trường Tùng vừa mới nhược quán* du lịch thiên hạ, dọc đường giúp người trị bệnh, hành nghề y cứu thế nhân, sau đó ở trên phố xá hoàng thành Nam Yến quốc gặp gỡ thê tử nhất kiến chung tình, tình định hai đời.

(*Nhược quán<弱冠>: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)

Nhưng mà Trương Trường Tùng chẳng qua chỉ là một tên đại phu nghèo mộc mạc, đến sính lễ cũng lấy không ra, tướng quân Nam Yến quốc lại làm sao có thể đem con gái gả cho hắn.

Hai người yêu nhau ngăn cách bởi ngàn vạn khó khăn, Trương Trường Tùng đau lòng thê tử, không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ, vốn muốn từ bỏ, nào ngờ chính trong cái ngày hắn chuẩn bị rời đi, thê tử từ trong tướng quân phủ lén chạy ra đây, kéo lấy tay Trương Trường Tùng nói ta nhất định phải đi với chàng!

Tình thâm đoạn trường, không thể phụ lòng, đêm đó Trương Trường Tùng mang theo thê tử chuẩn bị rời khỏi Nam Yến quốc, cao chạy xa bay, sau khi tướng quân phát hiện hầm hầm giận dữ, phái người đi đem thê tử của Trương Trường Tùng bắt về, còn chuẩn bị đánh gãy chân Trương Trường Tùng.

Giây phút nguy nan, đệ đệ của thê tử Trương Trường Tùng, cũng là cái tên nam tử áo đen Nam Yến quốc lúc nãy đến tìm Trương Trường Tùng đã đứng ra đây, hắn từ nhỏ đã thân cận với tỷ tỷ, giờ đây nhìn thấy tỷ tỷ chịu khổ, đương nhiên không nhẫn tâm, lúc đó tuổi của hắn cũng còn trẻ, tính tình lại nhiệt huyết, nhất thời nộ ý xông lên não, phản kháng phụ thân thả Trương Trường Tùng và tỷ tỷ đi.

Sau đó Trương Trường Tùng mang theo thê tử đi đến thôn Đào Nguyên, sống một cuộc sống thần tiên vợ chồng thương yêu nhau.

Sau đó nữa, thê tử bởi vì bệnh mà qua đời, mình nhặt được Trương Bạch Thuật, Nam Yến quốc bị thiết kỵ Bắc quốc giẫm đạp, Nam Yến quốc lại vùng dậy trở lại, người nhà trước kia của thê tử cũng mất đi tin tức, thời gian mấy chục năm, tất cả mọi chuyện đều bị khắc lên dòng chữ thế sự khó đoán, lại bị bánh xe của lịch sử chậm rãi mà nghiền chôn vào trong đất bụi.

“Cho nên cữu cữu của Trương Bạch Thuật đến tìm các ngươi là để nhận người thân đúng không? Đây không phải là chuyện tốt sao?” Nghe xong Trương Trường Tùng nói, Tiêu Dư An hỏi.

“Nhưng mà hắn muốn cha đi làm đại phu hành quân!” Trương Bạch Thuật nắm chặt nắm đấm giận quát.

“Cái gì?” Tiêu Dư An trợn lớn đôi mắt.

Trương Trường Tùng ho khan hai tiếng, không gấp không hoãn mà nói: “Cũng không phải nói làm cái gì hành quân đại phu, chỉ là gần đây tiền tuyến thương vong quá nhiều, cho nên đi giúp đỡ chút, với lại trận chiến này đánh xong thì ta liền trở về, bọn họ cũng đã nói, bổng lộc sẽ không thiếu, hơn nữa đại phu không cần lên tiền tuyến, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Bọn họ nói sẽ không là sẽ không à? Chiến tranh lần nào không phải là chết hàng ngàn hàng vạn người? Lỡ như tiền tuyến của bọn họ không chống đỡ nổi, Đông Ngô quốc phá tan doanh trại của bọn họ, ai có thể đảm bảo không gây nguy hiểm đến tính mạng của cha? Không được, con không thể để cha đi.” Lời của Trương Bạch Thuật vừa nhanh vừa gấp, nhưng mà câu câu có lý, chữ chữ rõ ràng.

Trương Trường Tùng đã cố chấp nửa đời người, giờ đây cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì lời của Trương Bạch Thuật mà thay đổi suy nghĩ, hắn nói: “Lúc trước nương của ngươi và ta có thể rời khỏi Nam Yến quốc, hoàn toàn nhờ vào cữu cữu của ngươi, hơn nữa lúc nương ngươi còn sống đã luôn nói, cuộc đời này người duy nhất mắc nợ có lẽ chỉ có cữu cữu của ngươi, giờ đây ta cuối cùng cũng đã có cơ hội báo ân, làm sao có thể còn lo trước lo sau?”

“Báo ân đúng không? Được, con biết rồi, cha người từ nhỏ dạy dỗ con chịu ơn một giọt nước phải báo đáp một dòng suối, cái đạo lý lớn này con cũng hiểu, đã như vậy, con thay cha đi không phải cũng giống nhau sao? Dù sao bọn họ chỉ là thiếu một người đại phu, con đi không phải cũng là báo ân sao!” Trương Bạch Thuật không buông không bỏ mà tranh chấp.

Trương Trường Tùng giận đến nổi cầm lên cây gậy bên cạnh mình đánh lên lưng Trương Bạch Thuật: “Ngươi cho dù có muốn đi, tại sao cũng không nghĩ đến Lâm Tham Linh chứ? Ngươi mới vừa đại hôn, liền cam lòng để cô ấy độc thủ không phòng sao? Hơn nữa lỡ như ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với Lâm Tham Linh?”

“Cha coi cha cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện! Đã vậy cha cũng biết có nguy hiểm, vậy con làm sao có thể đáp ứng cho cha đi?” Trương Bạch Thuật dựa lý đấu lý.

Trương Trường Tùng giận đến run cầm cập mà đứng lên, giơ cao cây gậy lại muốn đánh Trương Bạch Thuật, Tiêu Dư An vội vàng đưa tay cản lại, rồi dìu Trương Trường Tùng ngồi về trên ghế gỗ: “Sư phụ người đừng giận, Trương Bạch Thuật cũng là lo lắng cho người.”

Trương Trường Tùng một cái mất đi tức giận, dài dài mà than một hơi: “Ta cũng biết là đang lo lắng ta, nhưng là cái ân này, không báo không được a.”

Lời nói vừa dứt, Trương Trường Tùng bắt đầu mãnh liệt ho khan, Trương Bạch Thuật trách móc một câu cha coi thân thể của cha đi, còn muốn đi đánh trận ư, sau đó vội vàng đi lấy nước.

Tiêu Dư An bận giúp Trương Trường Tùng vỗ lưng trị ho, một cái suy nghĩ nhỏ nhoi trong đáy lòng hắn luẩn quẩn nảy lên, dần dần chiếm cứ nội tâm của hắn. Giờ này phút này, trong não của hắn, toàn là những suy nghĩ trong một năm nay, Trương Trường Tùng đối với hắn đủ loại chiếu cố, Trương Bạch Thuật cùng hắn như tình anh em.

Nếu như nói báo ân, hắn Tiêu Dư An chẳng phải cũng là nợ tình hay sao?

“Sư phụ, nếu như người tòng quân, khi nào mới quay về?” Tiêu Dư An hỏi.

Trương Trường Tùng nói: “Nói là nhiều nhất ba tháng sẽ cho ta quay về, ngươi nói chỉ là ba tháng thỉnh cầu ngắn ngủi như vậy, ta làm sao có thể cự tuyệt?”

Tiêu Dư An cười nói: “Cũng đúng, ta cảm thấy cái ân tình này vẫn là phải báo.”

Trương Trường Tùng nói: “Đúng a, ngươi giúp ta khuyên khuyên Trương Bạch Thuật đi.”

Tiêu Dư An lại hỏi: “Sư phụ, người nói con theo ở bên cạnh ngươi đã học một năm hơn, có phải là đã có thể một mình đảm đương một phía rồi không?”

Trương Trường Tùng vẫy vẫy tay: “Ngươi không phải đã biết trị thương như thế nào rồi sao? Tiểu đau tiểu sốt cũng có thể đối phó rồi, đợi đã, ngươi… …”

Trương Trường Tùng giống như là đột nhiên hiểu ra gì đó, ngẩng đầu nhìn qua Tiêu Dư An, hai mắt trợn đến tròn xoe: “Ngươi? Ngươi chắc không phải là muốn… …?

Tiêu Dư An lên trước nắm lấy tay của Trương Trường Tùng, ý cười ôn hòa như nước: “Sư phụ, con ở chỗ người đã học trắng một năm, là lúc nên đóng thúc tu (học phí) rồi.”

-

Tác giả có lời nói

Ngươi quang minh chính đại không nói vong vo, ngày mai Án ca biểu rõ tâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.