Bế Quan Ngàn Năm Dao Trì Bạn Gái Mời Ta Rời Núi

Chương 47: Điểm giáng trần




“Không thể nào.”

Tôi không hề nghĩ ngợi, bác bỏ ý nghĩ của Tống Trọng.

Khoảng vài ngày nữa là tới ngày kinh của tôi, cho dù mang thai cũng không đến một tháng, nôn nghén đâu có nhanh như vậy.

Quan trọng nhất là mỗi lần sau khi làm xong với Lục Nguyên Đăng, tôi đều len lén uống thuốc.

Cho nên, tôi tuyệt đối không có khả năng mang thai.

“Sao em lại khẳng định như vậy?” Tống Trọng bất đắc dĩ nhìn tôi, vẫn không tin tưởng lời tôi nói lắm.

“Em nói không có là không có, chẳng lẽ còn muốn em miêu tả tỉ mỉ cho anh sao?” Không muốn giải thích nhiều, thái độ của tôi cũng hơi thiếu kiên nhẫn.

Tống Trọng thấy tôi kiên trì, cũng không hỏi tiếp nữa, nói với tôi: “Vậy có phải là dạ dày có vấn đề, đến bệnh viện xem một chút đi.”

Tôi ói rất khó chịu, cũng không từ chối.

“Túi vẫn đang ở chỗ ngồi, em phải về lấy đã.”

“Anh đi lấy xe trước, chờ em ở cửa.”

Tống Trọng nói xong, trực tiếp xoay người đi ra phía ngoài.

Lục Nguyên Đăng tập trung tinh thần xem show thời trang, tôi vốn muốn len lén cầm túi đi luôn.

Cúi người như mèo đi tới trước chỗ ngồi, tay mới vừa đụng tới túi đã bị Lục Nguyên Đăng kéo lại.

Trái tim chợt nảy lên một nhịp.

“Em muốn đi đâu?”

Anh ấy xoay đầu lại, sầm mặt hỏi tôi.

Tôi nhìn chung quanh nhiều người như vậy, thấp giọng nói với anh ấy: “Đừng làm ồn, nhiều người vậy mà.”

Nếu có người nào mách chuyện của tôi và anh ấy cho vợ anh ấy, vậy thì không tốt.

“Vậy đến nơi ít người nói.”

Anh ấy đi nhanh ra bên ngoài.

Tôi không có cách nào, đành đi theo anh ấy ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, xe của Tống Trọng vừa hay chạy đến ngoài cửa.

“Nói đi.” Lục Nguyên Đăng đưa lưng về phía tôi, bình thản nói.

“Đến bệnh viện, dạ dày khó chịu.”

Nói xong, tôi đi thẳng lên xe của Tống Trọng, đóng cửa xe lại.

Mặc kệ thân thể tôi rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, dù gì cũng không mang thai, cho nên cũng không cần phải... nói rõ ràng với Lục Nguyên Đăng.

Tôi lén nhìn sắc mặt của Lục Nguyên Đăng, khá là khó coi.

Nhưng bây giờ tôi khó chịu muốn chết, cũng không quản được nhiều như vậy.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến bệnh viện. Lúc đăng ký số, Tống Trọng có chút bối rối.

“Đăng ký khoa gì?” anh ấy xoay đầu lại hỏi tôi.

“Nội khoa.”

Tôi nói.

Anh ấy suy ngẫm trong chốc lát, lắc đầu nói: “Anh thấy đăng ký phụ khoa đáng tin hơn.”

Nhìn dáng vẻ của anh ấy, rõ ràng vẫn chưa tin tôi không mang thai.

Rõ ràng bản thân tuyệt đối không mang thai, vì để anh ấy bỏ đi ý nghĩ này, tôi cũng lười cãi, cùng đi đến phòng khám phụ khoa.

“Sao vậy?” Bác sĩ hỏi tôi.

“Buồn nôn, hơi choáng váng đầu.” Tôi thành thật trả lời.

Phản ứng đầu tiên của bác sĩ cũng là tôi mang thai.

“Ngày kinh cuối cùng?”

“Bác sĩ, tôi không mang thai, mỗi một lần tôi đều uống thuốc tránh thai thời gian dài.”

“Chuyện này không thể nói chính xác, thử máu trước đã.”

Bác sĩ viết cho tôi một đơn, Tống Trọng cùng tôi đến khoa xét nghiệm. Buổi tối cũng không còn người, rất nhanh có kết quả.

Tôi xem kết quả, HCG âm tính, mang thai con khỉ!

“Anh thấy rõ ràng rồi đó, em nói không mang thai là không mang thai!”

Tôi liếc mắt, ném giấy kết quả cho Tống Trọng.

Tống Trọng xem xong cũng có chút ngượng ngùng, cười hì hì với tôi, lúng túng nói: “Anh cũng chỉ phòng ngừa lỡ như thôi, em xem, vừa nãy bác sĩ cũng bảo chuyện như vậy chỉ nói thì không chính xác.”

Xuống lầu đưa kết quả cho bác sĩ, bà ấy viết đơn cho tôi siêu âm y khoa, kiểm tra dạ dày.

Lại phải đi lui đi tới, vẫn không tìm ra vấn đề gì.

Tôi có chút cạn lời, bác sĩ cũng chau mày, cắn môi, nói với tôi: “Siêu âm cũng có lúc không chuẩn, hay là cô đi làm nội soi dạ dày thử đi.”

Nội soi dạ dày?

Phải cắm một cái ống vào cổ họng của tôi, tôi sợ đến mức toàn thân run lên, lắc đầu liên tục nói không cần.

Chỉ là choáng váng đầu muốn ói, lại không phải bệnh nặng gì, tôi cũng không muốn chịu tội như vậy!

“Tôi biết cô sợ làm nội soi, nhưng sức khỏe quan trọng...” Bác sĩ ngẩng đầu lên, nói sâu xa với tôi, chợt, ánh mắt nhìn chăm chú vào đầu tôi, lập tức ngây ngẩn cả người.

“Vết thương này là chuyện gì xảy ra?”

“Buổi sáng mới vừa bị đập một cú.” Tôi đáp.

“Tôi biết rồi!” Bác sĩ vỗ đầu một cái, mừng rỡ nói: “Sao tôi lại ngốc vậy chứ, cô bị chấn động não nhẹ phải không? Phản ứng điển hình của chấn động não chính là choáng đầu muốn ói, sao tôi lại không nghĩ tới điểm này nhỉ!”

Khóe miệng của tôi giật giật, thật sự không biết nói gì cho phải.

Người như này làm bác sĩ thế nào vậy.

Sau khi xác định nguyên nhân bệnh, bác sĩ kê cho tôi một ít thuốc, nói: “Cô chú ý nghỉ ngơi thật tốt, cũng không có vấn đề lớn lao gì. Nếu có thay đổi gì, nhanh tới bệnh viện là được.”

Từ bệnh viện đi ra, không hiểu sao tôi có chút buồn cười.

Tống Trọng có vẻ là do đoán sai nên ngại, xấu hổ không nói chuyện với tôi, dọc đường không nói một lời.

Tôi thật sự buồn chán, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đăng Facebook, lại phát hiện có hai cuộc điện thoại không nghe, đều là của Lục Nguyên Đăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.