Bé Ngoan Nè, Cho Ôm Chút Nha!

Chương 16: Thiếu một cỗ thi thể




“ Ngô đại ca!? Ha ha... ”

Người vừa đến không ai khác chính là tiểu tử Trương Vô Kỵ năm xưa được Ngô Chính chữa trị nội thương, lúc bấy giờ đã trở nên cao lớn cường tráng hơn rất nhiều.

“ Tiểu tử ngươi so với năm xưa lại năng động hơn rất nhiều!? ”

Trương Vô Kỵ đương lúc muốn bổ nhào ôm lấy Ngô Chính, nhưng ngay sau đó liền bị nhu lực khống chế xoay đúng một vòng chu thiên sau đó theo quán tính lui về sau vài bước vấp phải bậc thềm, lại ngồi đúng vào vị trí tọa đệm đối diện Ngô Chính.

Trương Tam Phong trông thấy cảnh này không khỏi lắc đầu hiền hòa mỉm cười, Trương Vô Kỵ so với hai năm trước đây đúng là năng động hơn rất nhiều.

Từ khi không còn chịu âm hàn dày vò, Trương Vô Kỵ nhân sinh mỗi ngày trôi qua đều tựa như là được sống trên thiên đường để hắn vô cùng trân trọng thỏa mãn.

“ Lại là nhu lực!? Người đúng là Ngô đại ca rồi, ha ha... ”

Bị nhu lực khống chế chơi đùa, Trương Vô Kỵ bất giác liền nhớ đến hai năm trước trên đường khởi hành đến Hồ Điệp Cốc dừng chân ở quán trọ, Ngô Chính cũng là dùng chiêu này để khống chế Trương Vô Kỵ khoanh chân ngồi xuống, sau đó vận công trị khỏi âm hàn độc tính trong người hắn.

“ A, bái kiến thái sư phụ! ”

Trương Vô Kỵ đột nhiên lại nhớ đến đại điện bên trong còn có Trương Tam Phong ngồi trên chủ tọa, lúc này liền đứng dậy chấp tay hành lễ, đồng thời cũng hướng về phía Đông Phương Bạch, Chu Chỉ Nhược chào hỏi:

“ Ngô đại tẩu, Chu cô nương, hảo! ”

“ Trương công tử hữu lễ! ”

Chu Chỉ Nhược rất đoan trang đáp lễ, ngược lại Đông Phương Bạch vẫn là bất động ngồi yên tựa hồ là có nhàm chán lại muốn làm không khí tàng hình.

“ Được rồi, hai người các ngươi tự nhiên mà trò chuyện, lão nạp trước trở về chỗ của mình ”

Chỗ Trương Vô Kỵ và Ngô Chính hoan hỉ tái ngộ, Trương Tam Phong không tiện ở lại liền muốn đứng dậy ly khai.

Hơn nữa lần này Ngô Chính còn muốn hỏi thăm Trương Vô Kỵ tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, nếu là Trương Tam Phong còn ngồi tại đây chẳng khác nào là tạo cơ hội cho Trương Vô Kỵ đùn đẩy trách nhiệm qua cho mình, tốt nhất vẫn là tránh mặt đi chỗ khác mới là thượng sách.

“ Thái sư phụ đi thong thả! ”

Trương Vô Kỵ lại cung kính chấp tay hành lễ, sau khi Trương Tam Phong ly khai mới lại hoan hỉ cười nói:

“ Ngô đại ca lần này đến đây có phải là thăm đệ? ”

“ Còn nhớ hai năm trước đây lời hứa của ta với ngươi chứ? ”

Ngô Chính vừa cười vừa nói, đồng thời từ trong hành trang lấy ra hai cuốn kinh thư trước đó “ mượn ” của Hồ Thanh Ngưu khi còn ở Hồ Điệp Cốc, quăng qua cho Trương Vô Kỵ.

Nhìn hai cuốn kinh thư bay lượn qua chỗ mình, Trương Vô Kỵ động tác có chút vụng về bắt lấy, phải tung hứng vài lần mới cầm được vào trong tay không để bị rơi.

“ Ngô đại ca, đây là... ”

“ Đới Mạch Luận và Tý Ngọ Châm Cứu Kinh, hy vọng có thể ít nhiều giúp được Du Tam Hiệp ”

Ngô Chính không nhanh không chậm từ tốn đáp lời.

Trương Vô Kỵ đột nhiên sững sốt, chốc lát lại trở nên kinh hỉ tươi cười ra mặt.

Đây là nói hai bộ kinh thư này chính là thành tựu y học cả đời của Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu!?

Trước đó Ngô Chính từng hứa với hắn trong vòng hai năm sẽ đến núi Võ Đang đồng thời mang theo toàn bộ công trình nghiên cứu y thuật của Hồ Thanh Ngưu tặng cho hắn.

Quả nhiên Ngô Chính vẫn không quên lời hứa năm xưa, đúng hẹn hai năm liền giao đến tận tay Đới Mạch Luận và Tý Ngọ Châm Cứu Kinh cho Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ lúc này cảm kích khôn nguôi, lại đứng dậy chấp tay hành lễ với Ngô Chính:

“ Đa tạ Ngô đại ca nhọc công thành toàn cho đệ! ”

Trong lòng hắn đang tràn trề hy vọng, chỉ cần hắn chăm chỉ nghiên cứu cuốn kinh thư này như vậy có khả năng sẽ cứu chữa được thương tật tàn phế suốt mấy năm qua khiến Du Đại Nham khổ sở sống không bằng chết.

“ Ngươi tốt nhất đừng đặt kỳ vọng quá nhiều vào hai bộ kinh thư này, Du Tam Hiệp ngoại thương tàn phế đã nhiều năm nay, bây giờ muốn chữa khỏi quả thật có chút không khả thi ”

Trông thấy Trương Vô Kỵ thần sắc kinh hỉ thái quá, Ngô Chính bất đắc dĩ lại phải tự tay tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn.

Tuy nhiên gáo nước lạnh của Ngô Chính làn này có chút không đủ lạnh, Trương Vô Kỵ vẫn giữ thái độ rất lạc quan, kiên định đáp lời:

“ Cho dù như vậy thì đệ nhất định sẽ không từ bỏ, tin tưởng một ngày nào đó Du tam bá nhất định có thể đi lại như người bình thường! ”

Đông Phương Bạch một bên bĩu môi xem thường, tuy nhiên vẻ mặt này lại bị giấu đi phía sau tấm vải lụa che trên khuôn mặt.

Nàng là biết Ngô Chính sẽ không tự dưng cung cấp tiện nghi cho bất cứ ai, hắn nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc hai cuốn kinh thư này hoàn toàn là vô dụng, vậy mà tiểu tử kia vẫn còn ngu ngốc mơ tưởng một cách hão huyền như vậy.

“ Có lòng tin là rất tốt! ”

Ngô Chính lại cười nhạt khen ngợi, sau đó lại chuyển qua chính sự nói tiếp:

“ Lần này ta đến đây ngoại trừ thực hiện lời hứa với ngươi, còn là muốn ngươi giúp ta một chuyện... ”

“ Ngô đại ca có ân cứu mạng với đệ, còn giúp đệ nhiều như vậy, chỉ cần Ngô đại ca nói một lời cho dù lên núi đao xuống biển lửa đệ nhất quyết cũng không từ nan! ”

Trương Vô Kỵ chưa nghe hết lời nói, không cần nghĩ ngợi đã khẳng khái nhận lời.

“ Tốt! Không hẳn là muốn ngươi lên núi đao hay là xuống biển lửa gì đó, chỉ cần ngươi nói cho ta biết tung tích nghĩa phụ ngươi, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn! ”

Ngô Chính cũng tương tự như vậy, nghe xong liền thẳng thắn yêu cầu không phải vòng vo dài dòng.

“ A, Ngô đại ca... chuyện này... ”

Trương Vô Kỵ không thể lường được Ngô Chính sẽ yêu cầu hắn như vậy, để hắn vừa rồi hùng hồn khẳng khái nhận lời nhưng lúc này lại lúng túng không biết nên trả lời Ngô Chính như thế nào.

Năm xưa chỉ vì tìm được tung tích của Tạ Tốn mà phụ mẫu của Trương Vô Kỵ bị đám người giả nhân giả nghĩa kia ép phải rút kiếm tự vẫn, từ lúc đó Trương Vô Kỵ tự nhắc nhở với chính mình nhất định sẽ không nói tung tích của nghĩa phụ hắn cho bất cứ ai, kể cả là thái sư phụ của hắn Trương Tam Phong cũng không hé miệng một lời.

Mà lúc này Ngô Chính người vừa là ân nhân vừa được Trương Vô Kỵ xem như là thân nhân đối đãi với hắn rất tốt, hơn nữa Trương Vô Kỵ cũng biết Ngô Chính trong hai năm qua việc làm nhiều nhất chính là hành hiệp trượng nghĩa, một người nhân nghĩa như vậy chắc chắn sẽ không làm hại đến nghĩa phụ của hắn.

Nhưng dù cho không làm hại đến nghĩa phụ của hắn, như vậy mục đích của Ngô Chính có phải hay không cũng là vì Đồ Long đao!? Tạ Tốn vẫn luôn xem trọng bảo đao này hơn tính mạng của mình, nếu như Ngô Chính muốn cướp lấy không phải là giữa hai người sẽ xảy ra tranh chấp mâu thuẫn lẫn nhau hay sao!?

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.