Bé Ngoan Nè, Cho Ôm Chút Nha!

Chương 15: Tứ đẳng bất canh




Nói dứt lời, Trương Tam Phong liền khoát tay từ trong túi áo lấy ra hai cuốn thư tịch cầm trên tay giao đến Ngô Chính trước mặt, nhìn lại chỉ thấy hai cuốn thư tịch bên trên có viết dòng chữ là... “ Thái Cực Quyền ” và “ Thái Cực Kiếm Pháp ”.

Trông thấy hai cuốn thư tịch võ học chấn phái của Võ Đang đưa đến trước mắt, Ngô Chính không cần phải hảo sĩ diện liền mỉm cười nhận lấy.

Sau đó lập tức liền trở về tọa vị tựa hồ đã quên trước mắt còn có Trương Chân Nhân đang nhìn mình, Ngô Chính chậm rãi lật từng trang giấy nghiền ngẫm nhìn qua một lượt, trầm mặc một hồi lâu bỗng dưng lại lắc đầu than thở:

“ Ý cảnh bên trong mặc dù vãn bối chưa thể lĩnh ngộ toàn bộ nhưng chung quy vẫn là lấy nhu chế cương thiên về phòng vệ phản lại lực đạo, trong khi tác phong chiến đấu thường ngày của vãn bối là tiên hạ thủ vi cường, thiên về thượng phong tác chiến chú trọng lấy công làm thủ ”

Ngô Chính lúc này lại giao hai cuốn thư tịch này cho Chu Chỉ Nhược, sau đó lại nói tiếp:

“ Tuy nhiên môn công phu này rất phụ hợp để tu tâm dưỡng tính, đồng thời cũng là tùy thuộc vào người sử dụng phù hợp hay không mà quyết định uy lực của bộ võ kỹ này, đáng tiếc vãn bối từ lâu đã định hình được ưu thế phương thức chiến đấu của mình không thể bây giờ lại thay đổi, nhưng tình cờ Chỉ Nhược tâm tính là rất phù hợp để luyện môn công phu này ”

Chu Chỉ Nhược nhận lấy hai cuốn thư tịch trong tay thần sắc không giấu nổi kinh hỉ, tươi cười như hoa.

Trước đây Ngô Chính chỉ dạy cho nàng nội công tâm pháp Cửu Dương Chân Kinh và hai môn công pháp phụ trợ trong Cửu Âm Chân Kinh mà chưa từng chỉ dạy bất kỳ một môn võ kỹ nào, để nàng hoàn toàn là một trang giấy trắng chỉ có lực nhưng không thể phát.

Lúc bấy giờ nếu có thể kết hợp luyện thành hai môn võ kỹ tuyệt học này tin rằng cho dù là gặp phải nhị lưu trung kỳ cao thủ, Chu Chỉ Nhược cũng có thể tự mình đối phó không cần ai nhúng tay trợ giúp.

“ Ha ha... quả nhiên là hậu sinh khả úy, lão đạo rất hiếu kỳ tâm tính của thiếu hiệp so với tuổi tác tựa hồ có chút không liên quan a ”

Nghe được lời nói của Ngô Chính, Trương Tam Phong lại cười to không tiếc lời trầm trồ khen ngợi.

Quả nhiên Trương Tam Phong là muốn thử xem Ngô Chính có bị lòng tham che mắt hay không, phải biết những người đã đạt đến cấp bậc như Ngô Chính trừ khi là đám người chỉ có vỏ không có miếng, còn lại tất cả đều đã định hình cho mình một đường lối riêng không ai giống ai.

Võ đạo vốn dĩ là muôn hình vạn trạng, nếu cứ bắt chước người khác thì dù thiên phú có cao đến đâu thì đến cuối cùng thành tựu vẫn là bị giới hạn trong tầm mức không thể bức phá.

Cũng giống như Trương Tam Phong sau khi thoát ly Thiếu Lâm tự khai tông lập phái cả đời truy cầu cho mình một đường lối riêng mới có thể đạt được cảnh giới thành tựu ngày hôm nay.

Ngô Chính cũng là tương tự như thế không sai biệt, nếu hôm nay Ngô Chính vì lòng tham của mình mà cố gắng luyện thành hai môn tuyệt học vốn dĩ là trái ngược với đường lối theo đuổi trước giờ của hắn, thì sau này mặc dù là không thể khiến Ngô Chính lạc mất đi phương hướng nhưng là lại làm cho hắn chậm trễ tiêu thất rất nhiều thời gian để định hình lại con đường của mình một lần nữa.

Kể cả những môn võ học mà Ngô Chính đang sở hữu lúc bấy giờ, cho đến một ngày nào đó nếu hắn không thể rút ra được ưu nhược điểm trong đó mà tự mình sáng tạo ra một môn võ học mới của riêng mình thì thành tựu của hắn cuối cùng vẫn là bị giới hạn trong tầm mức đó mà thôi.

Ngô Chính minh bạch, Trương Tam Phong cũng minh bạch, cho nên nguyện vọng cả đời của ông ta đồng thời cũng là chấp niệm để có thể hoàn thiện võ học đường lối của mình, truy cầu thành tựu cảnh giới càng cao hơn nữa.

Nếu như Trương Tam Phong có thể tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng của mình để làm được điều này, Ngô Chính tin rằng ông ta thực sự có thể sẽ... phá toái hư không mà đi đến một thế giới khác.

Một thế giới có thể thỏa mãn tài năng cũng như thiên phú vô hạn lượng của Trương Tam Phong, nơi mà ông ta có thể phát huy được toàn bộ tiềm lực vốn có của mình.

Sở dĩ lần này Ngô Chính có lòng tốt đồng ý tặng Cửu Dương Chân Kinh cho Trương Tam Phong thực chất là hy vọng có thể tận mắt trông thấy cảnh tượng phá toái hư không là như thế nào diễn ra.

Tuy hy vọng có chút hão huyền nhưng cũng không phải là bất khả thi, mặc dù trước đó Ngô Chính đã trải qua hai lần xuyên không nhưng tất cả đều chỉ diễn ra trong chớp mắt hoàn toàn không nhìn thấy hay cảm giác được điều gì đang xảy ra, khiến hắn trong tâm vẫn luôn giữ lấy tò mò hiếu kỳ về điều này.

Lại nói một cái truyền kỳ như Trương Tam Phong nếu cứ như vậy mà chết đi thì cũng thật đáng tiếc, chi bằng làm việc trong khả năng của Ngô Chính trợ giúp Trương Tam Phong một tay hoàn thành nguyện vọng cả đời của ông ta.

Nhưng cho đến tận bây giờ Ngô Chính vẫn không hay biết, không chỉ Cửu Dương Chân Kinh mà còn có tất cả các môn võ học mà hắn sở hữu đều đã trải qua hệ thống bổ khuyết hoàn thiện, cho nên lần này cho đi Cửu Dương Chân Kinh quả thật là một ân huệ to lớn đối với Trương Tam Phong.

Bởi vì Cửu Dương Chân Kinh của Ngô Chính so với Cửu Dương Chân Kinh trong nguyên tác chênh lệch không phải chỉ là một hai con số có thể nói hết.

“ Trương Chân Nhân lại là quá lời, tâm tính là từ hoàn cảnh mà rèn thành, vãn bối chỉ là được lão thiên “ ưu ái ” hơn người khác mà thôi ”

Ngô Chính ôn hòa cười nói, tuy nhiên lời nói ra chính là thành thật không một chút giả dối, hoàn toàn là theo nghĩa đen không có thâm ý nào khác.

Nhưng là nghe vào tai Trương Tam Phong tựa hồ lại muốn nhiều hơn một ý nghĩa, hai chữ “ ưu ái ” ở đây lại thành lời nói châm biếm, ý nói Ngô Chính là từ trong hoàn cảnh khó khăn mà rèn luyện thành tâm tính như bây giờ, không thể so sánh với đám người công tử phú gia hay là danh môn chính phái kia.

Nhưng thực chất Ngô Chính dùng hai chữ này ngụ ý là muốn nói vê hệ thống, dù là tâm tính hay là thực lực của hắn hôm nay hết thảy đều là quy về hệ thống ban cho, đây quả thật là lão thiên ưu ái cho hắn đến mức không chừa lại cho người khác đường nào mà sống sót.

Tuy là hiểu theo nghĩa khác mang tính châm biếm nhưng Trương Tam Phong vẫn tỏ ra rất đồng bình không phản bác, chỉ vuốt râu gật gù cười mỉm.

Đúng lúc này từ bên ngoài xuất hiện một đạo thân ảnh thiếu niên tuy có phần cao lớn hơn trước nhưng vẫn là rất quen thuộc, hồng hộc chạy vào bên trong đại điện sau đó hô lên:

“ Ngô đại ca!? Ha ha... ”

Người vừa đến không ai khác chính là tiểu tử Trương Vô Kỵ năm xưa được Ngô Chính chữa trị nội thương, lúc bấy giờ đã trở nên cao lớn cường tráng hơn rất nhiều.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.