Ngủ hết giấc này sang giấc khác, Phong Lăng thật sự rảnh rỗi đến mức không chịu nổi.
Ngày hôm sau, Lệ Nam Hành ra ngoài, chỉ dặn dò cô ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thương, không được đi đâu hết. Vì vậy, cả ngày hôm sau Phong Lăng đều tự giam mình trong phòng ngủ, ngoài ngủ ra thì chính là mở mắt, ngây người.
Cô cũng không xem TV, cùng lắm là thỉnh thoảng dùng di động xem tin tức không liên quan gì tới bản thân.
Chợt nhớ tới chuyện điện thoại của mình, Phong Lăng tìm kiếm xung quanh cả buổi mới tìm được cái điện thoại trước đó bị rơi xuống nước, giờ vẫn đang tắt máy. Sau khi mở máy, cô không ngờ điện thoại vẫn còn sử dụng được, chỉ là pin còn mỗi 10%.
Phong Lăng dùng 10% pin cuối cùng này để gọi điện cho A K. Ở bên kia điện thoại, tâm trạng của A K hơi kích động: "Phong Lăng, cậu không sao chứ? Cậu làm tôi sợ muốn chết! Lúc tên khốn kiếp kia đập cậu vào tường, sao cậu không biết phản kháng hả? Tôi bảo cậu đừng ra tay nhưng không bảo cậu không được phản kháng mà, đồ ngốc này! Đúng là làm tôi sợ chết khiếp! May mà lão đại đến kịp, nếu không hai chúng ta chết chắc rồi!"
Phong Lăng cảm thấy chuyện Lệ Nam Hành chạy đến nhanh như vậy rất kỳ lạ, nhưng cô không hỏi, dẫu sao cho dù có hỏi thì với tính cách của Lệ lão đại, phỏng chừng anh cũng lười không muốn nói cho cô biết.
"Tại sao anh ấy lại đến đúng lúc như vậy?" Bây giờ, vừa hay cô có thể hỏi chuyện A K.
"Lúc đó, lão đại dẫn theo đội tinh anh làm nhiệm vụ ở cách quân khu không xa, vốn dĩ anh ấy cũng định sau khi nhiệm vụ hôm đó kết thúc sẽ tới đón chúng ta trở về." A K nói: "Nhưng lão đại nghe điện thoại của tôi liền hiểu ý trong quân khu có người có ý đồ xấu nên hình như đã vội vàng chạy thẳng tới, nếu không đúng là sẽ không thể nhanh như vậy được."
Nói cách khác, kể từ lúc bắt đầu, Lệ Nam Hành đồng ý cho cô tới quân khu chẳng qua chỉ là vì muốn tỏ ra nể mặt quân đội Mĩ thôi, chứ hoàn toàn không định để cô ở chỗ đó quá lâu.
Ban đầu nói là năm ngày, sau đó, chưa đến bốn ngày thì anh đã tới rồi.
Có phải cô nên biết ơn Lệ lão đại vì đã tìm cách cứu viện hai người họ không, bằng không, nếu như anh định bỏ mặc, không quan tâm thì có lẽ bây giờ cô và A K đều đã chết ở đó rồi.
...
Buổi sáng, Phong Lăng ngủ một lát, đến buổi chiều, cô vẫn không sao vào giấc được. Trước khi ra ngoài, Lệ Nam Hành giao cho cô một tấm thẻ mật mã và chìa khoá, nói là chìa khoá của căn hộ ở tầng dưới, nếu cô cảm thấy buồn chán thì có thể xuống đó xem một chút. Nhưng ngoài hai căn hộ này ra, cô không được đi bất cứ đâu vì vết thương vẫn chưa khỏi, càng không được đi ra ngoài để bị gió.
Phong Lăng không xuống phía dưới xem căn hộ kia, dẫu sao, dù cô nói muốn vào ở thì cũng không ở được. Lệ lão đại bảo trong căn hộ đó chỉ lắp đặt thiết bị đơn giản, cũng không có vật dụng trong nhà, cô xuống dưới đó ở thì chỉ có thể ngủ trên sàn nhà.
Buổi tối, hơn tám giờ.
Nhân lúc Lệ Nam Hành còn chưa trở về, Phong Lăng khóa trái cửa tắm rửa ở trong phòng. Lúc tắm, cô còn phải tránh vết thương trên trán, sau đó ra ngoài sấy tóc. Mặc xong quần áo, cô mới nhớ ra mình quên nhờ A K mang vali tới hộ.
Nhưng Lệ Nam Hành không nói cho cô biết địa chỉ nơi này, cũng không biết A K có biết bây giờ cô đang ở đâu hay không, tạm thời cô cũng không tiện nói rõ ràng. Trước hết cô đành phải ở tạm vậy thôi.
Ban nãy, lúc tắm, Phong Lăng phải liên tục chú ý tới vết thương trên trán nên chưa đánh răng, trong phòng tắm có đồ dùng tắm rửa và bàn chải, kem đánh răng mới do Lệ Nam Hành phái người mua về, cô cầm lấy đi đánh răng.
Vừa đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng chải vài cái, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài truyền đến, cô nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài thì trông thấy Lệ Nam Hành đi vào.
Anh mang theo hơi lạnh từ ngoài vào, lúc vào cửa, anh tiện tay cởi áo khoác ra, bên trong là áo nỉ màu xám đậm và quần dài, tôn lên dáng người cao lớn rắn rỏi lại cường tráng và còn khiến anh trông hơi phong trần.
Phong Lăng nhanh chóng đánh răng, sau đó đi ra ngoài: "Lão đại."
Lệ Nam Hành liếc cô, nhìn bộ dạng giống như đã rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ này của cô: "Hôm nay không ra ngoài à?"
Phong Lăng nhìn thẳng anh: "Lão đại không cho tôi ra ngoài, tất nhiên tôi sẽ không ra."
Dù thế nào cô cũng sẽ không cãi lời.
Cô sẽ luôn tuân theo mệnh lệnh của anh nhưng tại sao lúc anh bảo cô nói thật thì cô lại cứ một mực bướng bỉnh đối nghịch?
Lệ Nam Hành cười như không cười liếc nhìn cô một cái: "Ừm, ngoan, đi nghỉ ngơi đi, có việc gì ngày mai lại nói, tôi mệt rồi."
Khỏi cần đoán cũng biết mấy ngày nay anh nhất định sẽ vì chuyện ở quân khu mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Mặc dù anh bảo cô không cần xen vào, thế nhưng người chết là sĩ quan chỉ huy quân khu Mĩ. Tuy không phải là sĩ quan chỉ huy cấp bậc cao nhất, nhưng cũng không phải là nhân vật đơn giản, chuyện này tuyệt đối không thể giải quyết nhanh gọn như vậy được.
Phong Lăng không nói gì, nhưng lại đi thẳng tới chỗ anh. Lúc đi tới bên cạnh anh, cô thoáng ngửi thấy trên người Lệ Nam Hành có mùi rượu nhàn nhạt, bèn lập tức giương mắt nhìn: "Lão đại, anh uống rượu à?"
"Ừm." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà thản nhiên, anh lại giơ tay lên xoa ấn đường: "Uống vài chai với mấy người bạn cũ ở quân khu, hôm nay mấy ông cụ nhà họ Lệ cũng tới. Không có bọn họ, tôi còn dễ đối phó, có bọn họ thì lúc phải làm cháu trai, tôi vẫn phải ngoan ngoãn làm cháu trai."
Phong Lăng: "..."
Trước mặt mấy ông cụ nhà họ Lệ, về công hay tư, về quen hay lạ, anh vốn dĩ chính là cháu trai mà...
Lệ lão đại lại nói như thể chỉ cần có ông cụ nhà họ Lệ ra mặt thì anh sẽ phải chịu rất nhiều uất ức vậy. Ý anh là có ông nội ở đó, cháu trai sẽ không phách lối được sao? Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com
"Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tắm đã, mùi rượu trên người khó chịu thật." Anh nói xong rồi xoay người đi thẳng vào một căn phòng khác.
Phong Lăng không đi theo nữa, sau khi im lặng trong chốc lát, cô xoay người vào phòng bếp rót một ly nước ấm để trên bàn trà, lúc này mới quay người trở về phòng.
Cô trở vào phòng tắm trong phòng mình dọn dẹp lại ít bọt còn sót lại sau khi tắm rửa và đánh răng ban nãy. Vừa mới dọn dẹp xong, đang muốn đi ra ngoài, Phong Lăng bỗng nhiên thấy cửa phòng của mình mở ra, Lệ Nam Hành cầm một cái bàn chải đánh răng trên tay, đi thẳng vào.
"Tôi qua đánh răng." Người đàn ông cao lớn đi vào phòng tắm, giọng điệu đơn giản này rõ ràng là nói vắn tắt.
Phong Lăng sợ run lên: "Tại sao anh lại qua đây đánh răng?"
"Kem đánh răng trong phòng tắm của tôi hết vào sáng sớm hôm nay rồi, lúc kêu người đi mua giúp cậu thì quên mua thêm cho mình một tuýp." Người đàn ông nói xong, trực tiếp cầm kem đánh răng Phong Lăng vừa dùng lên, lại thuận tay cầm luôn cái cốc cô đã dùng, chuẩn bị đánh răng.
Phong Lăng đứng ở bên cạnh, không lên tiếng nữa. Mặc dù thấy anh dùng cái cốc mình từng dùng nhưng cô cũng không nói gì, dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên...
Rõ ràng cô nên ra ngoài, nhường nơi này cho anh nhưng cô cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì mà cứ đứng cạnh nhìn một lúc. Mãi đến khi người đàn ông đánh răng, súc miệng xong, tiện tay dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó chống hai tay trên bồn rửa mặt, thấp giọng nói một câu: "Đứng đó nhìn gì vậy?”
"À, tôi cũng không có chuyện gì làm, nên đứng ở đây luôn."
Lệ Nam Hành buồn cười, anh bỗng nhiên quay sang, nói với giọng khàn khàn: "Tôi uống rượu."
"... Tôi biết."
"Cậu biết mà còn không nhanh trốn đi?"
"Trốn cái gì?"
Phong Lăng còn chưa kịp phản ứng lại, hơi thở của người đàn ông bỗng nhiên kề sát mặt cô, cằm bị nâng lên, sau đó, nụ hôn mang theo mùi kem đánh răng của người đàn ông chợt rơi xuống…