Be Mine, Honey!

Quyển 1 - Chương 16: Còn ai không tin




Ta mới ngủ dậy lúc 9h mn có tin không? Dạo này sinh hoạt hỗn loạn quá, ngủ một chút lúc 4h chiều mà thành ra thế này (_ _”)

.

Bên ngoài Phượng Hoàng sơn trang, ánh nắng gay gắt rọi xuống đại địa, mà bên trong trang, khí tức âm lãnh trôi nổi mãi không tiêu tan.

Hàn Thiếu Khanh được chôn cất tại Phượng Hề Sơn, một đời võ lâm nguyên lão cứ như vậy trở thành một mảnh hoàng thổ, nằm sâu dưới mặt đất.

Tư Đồ Không Thành cùng Mộ Vân Khuynh đứng dựa vào lan can, nhìn về phía những võ lâm nhân sĩ thành kính thăm viếng mang theo vẻ thương tiếc, sắc mặt không hiển lộ ra bất cứ cảm xúc nào.

Đương kim thế lực trung gian của võ lâm mất đi thống lĩnh, tựa như chia năm xẻ bảy, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ cần có được Phượng Hoàng Song Lệnh lập tức có thể một lần nữa hội tụ lại thế lực trung gian.

Đây là quy củ bất biến suốt trăm năm trong chốn võ lâm.

Tư Đồ Phách liễm mi, sâu kín thở ra một hơi, hôm nay nhất định phải làm ra quyết định: quyền sở hữu Phượng Hoàng Song Lệnh phải được chuyển giao.

Ngàn danh sứ giả của thế lực trung gian tề tụ tại Phượng Hoàng sơn trang chỉ vì chiêm ngưỡng tân thống lĩnh của bọn họ.

“Tư Đồ minh chủ, ta nghĩ ngươi không cần chờ nữa, hiện tại bắt đầu đi.”

Ngữ điệu dễ nghe nhưng không mất khí phách vang vọng bên tai chúng nhân, lại như từ phía chân trời xa xăm truyền đến.

Xa xa bay tới một mạt hỏa hồng yêu mị, hồng phát băng mâu, phảng phất hỏa vân mờ ảo thiêu đốt thiên không, yêu mị nam tử không chút e dè hạ xuống phía trước mọi người, nhãn mâu băng hồng sắc ngạo nghễ đảo qua đỉnh đầu hơn ngàn người, phong thái lộ vẻ tuyệt diễm khuynh thành hoặc nhân.

Đó là một loại cổ độc mị hoặc toát ra từ cốt cách, vĩnh viễn đều khiến lòng người rung động.

Hàn Linh Xu đứng phía sau yêu mị nam tử, ánh mắt có chút trống rỗng.

“Linh Xu. . .” “Hàn cô nương. . .” “Hàn đại tiểu thư. . .” Mọi người kinh hô ra tiếng, từ sau lần thọ yến của Hàn Thiếu Khanh, Hàn Linh Xu không còn xuất hiện trên giang hồ, hôm nay lại là bộ dáng như vậy.

Hàn Linh Xu giống như mất đi thính giác, không hề nhìn xem bất luận kẻ nào dưới đài.

“Hách Liên cung chủ. . .” Tư Đồ Phách không nhìn yêu mị nam tử, lạnh giọng nói: “Ngươi đến làm gì?”

Hách Liên Cô Tuyết khóe môi khẽ nhếch, “Tư Đồ minh chủ, ngươi cho rằng bản cung hôm nay nhàn rỗi không có việc gì, tới nơi này thưởng thức phong cảnh sao?”

Một thanh âm phẫn nộ vang lên, “Yêu ma, Lưu Dạ thành bút trướng này còn chưa tìm ngươi tính! Hôm nay lại đến Phượng Hoàng sơn trang khiêu khích, ngươi rốt cuộc là có rắp tâm gì?!”

Hách Liên Cô Tuyết rũ mâu cười khẽ, mị hoặc khiến chúng nhân sợ hãi hoảng hốt đan xen, cũng không giải thích điều gì.

“Ta tới nơi này, đương nhiên là vì vấn đề sở hữu thế lực trung gian.”

“Bản minh chủ cho rằng chuyện này căn bản không cần Hách Liên cung chủ đến chen một chân.” Hắc đồng của Tư Đồ Phách xẹt qua một tia âm tàn.

“Tư Đồ minh chủ không muốn biết Phượng Hoàng Song Lệnh hiện giờ ở nơi nào sao?”

Thanh âm mờ ảo xem thường chấn kinh Tư Đồ Phách, càng khiến trái tim hơn ngàn người dưới đài lâm vào khiếp sợ.

Chẳng lẽ nói. . .

Từ trong ngữ thanh cuồng ngạo cùng khinh miệt kia, Tư Đồ Phách chợt như tỉnh ngộ ra điều gì.

“Hách Liên cung chủ, ngươi lúc này chỉ e rất khó phục chúng.”

Ngữ điệu biếng nhác tràn ngập khiêu khích lướt qua trên đỉnh đầu ngàn người, tiêu âm nổi lên, tử sa như vũ, tiêu âm mờ ảo mang theo khổ oán ly biệt nhưng xem ra thập phần phù hợp với bầu không khí ưu thương nặng nề tại Phượng Hoàng sơn trang.

“Người đến là phương nào?”

Tiêu âm chưa đoạn, như mộc xuân phong.

Ngay lúc đó, trên mái ngói lưu ly cao ngất có thêm bốn đạo thân ảnh, một hồng y thiếu niên đứng lặng phía trước, đằng sau là ba nữ tử che mặt. Hồng y thiếu niên rải xuống những cánh hoa tuyết trắng, rơi lác đác trên đỉnh đầu chúng nhân, động tác nhanh nhẹn lưu loát, như gió như huyễn.

Tiêu âm ngưng thần tĩnh khí, ảm đạm thương hồn, cánh hoa luyến lưu bay múa, tô điểm một mảnh hải dương tĩnh lặng.

Hách Liên Cô Tuyết chăm chú nhìn về phía thân ảnh mị tử như huyễn kia, khóe môi bày ra một nụ cười.

Yêu hồ ly này, còn dám đến đây!

Yên tà nam tử chuyển thân hạ xuống phía trước chúng nhân, cùng yêu mị nam tử đồng dạng, căn bản không đem ánh mắt kinh ngạc phẫn nộ của đám người để vào mắt.

Hồng y thiếu niên từ không trung hạ xuống, dung nhan như ngọc ẩn ẩn vài phần u buồn.

Ngũ độc đồng tử!

Hồng mâu của Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt trầm xuống, nhãn thần băng lãnh ngưng sương hung ác, phủ kín ngọn lửa bùng cháy đầy sát khí. Tầm mắt hắn đảo qua cặp tử mâu kia, chỉ thấy phượng mâu tà mị cũng lóe lên lãnh khí âm ngoan quyết tuyệt, tràn ngập cảnh cáo vô hình.

Hàn Linh Xu bỗng nhiên cảm thấy một đạo mục quang bén nhọn ngoan độc lướt qua toàn thân, nàng co quắp lui lại phía sau Hách Liên Cô Tuyết, ánh mắt yêu dã lãnh lệ tựa như một lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào lòng nàng.

Lưỡng đại yêu ma nhãn thần va chạm, có một loại khủng bố cùng âm ngoan tà ác không nói nên lời, trong con ngươi bắt đầu lan tràn sát khí quyết tuyệt.

Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung từ trước đến nay bất hòa, mọi người nhìn đến ánh mắt như vậy, không cần nói cũng biết.

“Tên hung thủ sát nhân ngươi còn dám tới?!” Lạc Phong Đường đường chủ dưới trướng Phượng Hoàng sơn trang Lạc Bẩm Thừa tức giận nói.

“Ta vì cái gì không dám tới?” Lộng Nguyệt nghiêng tầm mắt nhìn qua, khóe môi vạch nên một đường cong khinh miệt.

“Lão tử hôm nay muốn dùng máu của yêu ma ngươi đến tế trang chủ chúng ta!”

Lạc Bẩm Thừa giận dữ xuất kiếm, lực đạo mạnh mẽ ngưng tụ mười thành công lực, chiêu số không lưu một đường sống hướng yêu tà nam tử đâm tới.

Lộng Nguyệt rũ mâu mỉm cười, không tiếp chiêu cũng không tránh né, tử mâu sâu thẳm như uyên.

Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một chùm hồng quang, một đạo hồng ảnh nháy mắt chắn trước mặt Lộng Nguyệt.

Phượng Tịch rút ra chủy thủ bên hông chặn lại mũi kiếm lao nhanh như thiểm điện.

Cùng với hai tiếng va chạm vang lên, chùm hồng quang yêu mị kia lực đạo âm ngoan quyết tuyệt lướt qua hai người, trong khoảnh khắc xuyên thấu tay cầm kiếm của Lạc Bẩm Thừa cùng phần xương bả vai bên phải của Phượng Tịch.

Lạc Bẩm Thừa kêu thảm một tiếng, chật vật ngã xuống đất, tay cầm kiếm nháy mắt đã bị phế.

Mà Phượng Tịch ôm lấy bả vai, ngay khi thân mình lung lay vừa muốn ngã vào lòng Lộng Nguyệt, mạt yêu mị hồng quang kia giống như du xà lại xuyên qua xương bả vai bên trái của Phượng Tịch, quang mang hỏa hồng sắc ngoan độc đẩy Phượng Tịch xuống đất, hết thảy động tác như nước chảy mây trôi, tốc độ nhanh đến cực hạn khiến cho người ta bằng mắt thường không thể phân biệt rõ nơi phát ra hồng quang.

“Giáo chủ. . .” Phượng Tịch căn bản không biết là ai âm thầm đả thương hắn, bả vai bị đâm thủng nhưng không có một giọt máu nào chảy ra, loại thống khổ khó có thể chịu đựng này khiến thân thể hắn như bị đao cắt.

Lộng Nguyệt nhướn lên tà mâu, đảo qua dung nhan băng lãnh như tuyết của hồng y nam tử cách đó không xa, tiếu dung trở nên thâm u: Yêu nghiệt ngươi xuống tay quả thực ngoan độc không phải bình thường.

“Phượng Tịch, ngươi lui xuống trước đi.”

Phượng Tịch lúc này ngay cả thân mình cũng vô pháp hoạt động, chỉ sợ cả đời còn lại của hắn không cách nào sử độc.

“Giáo chủ, ta. . .” Hai mắt Phượng Tịch ngấn nước nhìn về phía yêu tà nam tử, làm như đang cầu xin điều gì.

Hách Liên Cô Tuyết thập phần bất mãn đảo qua hồng y thiếu niên, lập tức nở một nụ cười lạnh, “Nhật Nguyệt giáo chủ, xem ra thuộc hạ của ngươi bị thương không nhẹ a, không bằng để cho bản cung giúp hắn trị liệu một chút?”

Trong lòng Phượng Tịch dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có trước đây, đôi con ngươi màu hỏa hồng lạnh như băng phảng phất hai đốm ma trơi tà ác, đem hắn thiêu đốt đến thương tích đầy mình.

Song Lộng Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, Hách Liên Cô Tuyết đã tung ra một đạo chưởng phong, đánh Phượng Tịch vào lòng ngực Vô Nhai, tựa hồ đã tuyên cáo sinh tử của Phượng Tịch.

Lộng Nguyệt cũng không ngăn cản, trong mắt của hắn lướt qua vẻ hoảng sợ của Hàn Linh Xu, che giấu u ám trong đáy mắt, hắn hướng mặt đến mọi người, lại khôi phục thần sắc như trước, “Bổn tọa hôm nay đến viếng Hàn trang chủ, không muốn đổ máu.”

“Phượng Hoàng Song Lệnh ở nơi nào?”

Tư Đồ Phách rốt cuộc không kiềm chế được lửa giận trong lòng, trước mặt hai đại yêu ma này, hắn hết lần này đến lần khác mất đi thể diện. Hiện tại thánh vật quyền khuynh võ lâm, sớm đã có một nửa bảo vật thuộc về sở hữu của Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết, nếu hắn không có hành động, như vậy toàn bộ thiên hạ chắc chắn sẽ bị bọn họ nắm trong tay.

Thế lực trung gian không úy kỵ Tư Đồ Phách, cũng không úy kỵ Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết, bọn họ chỉ nhận thức Phượng Hoàng sơn trang và Phượng Hoàng Song Lệnh, bởi vậy vô luận trang chủ là người phương nào, bọn họ đều cung kính nghe theo.

Lạc Bẩm Thừa chật vật giãy dụa, cánh tay mất đi tri giác nằm trên mặt đất, hắn phẫn hận hô to, “Tiểu thư, trang chủ đã tạ thế, hiện tại ngươi chính là chủ nhân của Phượng Hoàng sơn trang, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, tất cả chúng ta đều nghe theo ngươi!”

“Hàn đại tiểu thư, mau hạ lệnh, vô luận ngươi có yêu cầu gì, tất cả chúng ta đều làm theo!”

Hách Liên Cô Tuyết mị hoặc cười khẽ, hồng mâu hơi nheo lại, “Nàng đã là người của bản cung, các ngươi không rõ sao?”

Vừa dứt lời, Hách Liên Cô Tuyết liền cảm thấy một luồng sát khí vô hình vây chung quanh hắn, tử phát yêu diễm như đằng mạn giương nanh múa vuốt, phủ kín huyết sắc tinh quang, dưới ánh nắng chói chang không gió tự động bay tán loạn.

Mọi người chỉ cảm thấy một cỗ sát khí vô danh thổi quét qua toàn thân, lại không biết sát khí từ nơi nào mà đến.

Lạc Bẩm Thừa nói, “Hách Liên cung chủ, Phượng Hoàng sơn trang không thể một ngày vô chủ, nếu ngươi thật sự có tình ý với đại tiểu thư của chúng ta, ngay tại nơi này cưới nàng!”

Lộng Nguyệt nheo lại tử mâu tà mị, nhìn về phía Hách Liên Cô Tuyết thần sắc đạm mạc, lập tức đảo qua Hàn Linh Xu không có chút phản ứng, trong đáy mắt thâm u tràn ngập huyết sắc khiến người ta sợ hãi lo lắng.

Hách Liên Cô Tuyết cười tuyệt mỹ, làm như mang theo một chút khoái cảm trả thù nho nhỏ, hắn lờ đi biểu tình âm ngoan của yêu tà nam tử, nâng lên cằm Hàn Linh Xu, “Hàn cô nương, ngươi quyết định ra sao?”

Lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến một thanh âm chói tai phá vỡ cục diện xấu hổ, “Độc mỹ nhân kia chỉ có Hoàng Vũ Lệnh!”

Hách Liên Cô Tuyết thập phần bất mãn nhíu chặt mày, chỉ thấy Dạ Phi Yến không biết từ nơi nào chui ra, một bộ dáng không chút sợ hãi đứng bên người Lộng Nguyệt.

Dạ Phi Yến chính là muốn phá hư chuyện tốt của độc hạt mỹ nhân! Hắn cùng Hàn Linh Xu trước đây đã từng gặp qua một lần, tuy rằng chưa hái hoa được, nhưng Dạ Phi Yến quyết không cho phép mỹ nhân như thế bị khắc tinh lớn nhất trong cuộc đời hắn phá hư.

“Phượng Huyền Lệnh ở nơi nào?”

Hàn Linh Xu rốt cuộc mở miệng nói chuyện, lại hỏi tới vấn đề Hách Liên Cô Tuyết không thể đáp.

“Ai có Phượng Huyền Lệnh ta liền theo người đó!”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.