Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 4: Lời kết thúc




Từ Trường An cùng Đường Diễm nhìn chạy đi quét thẻ Triệu Mộng Nghiên, hừ lạnh khinh miệt nói.

“Giả bộ, mày tiếp tục giả bộ đi.Để xem kết quả đi ra là 0 kim tệ thì mày chết chắc.”

“Thằng này mà đi đóng phim chắc sẽ đoạt giải Oscar đó anh quản lý.”

Nghe hai người kẻ xướng người họa khinh thường mình, Tiêu Hạo tâm lý âm thầm cười lạnh, để xem lát nữa bọn mày còn cười nổi không.

Triệu Mộng Nghiên dùng máy quét thẻ.Khi nhìn trên màn hình số tiền trong thẻ, nàng dụi dụi con mắt, cho là mình nằm mộng, véo mình một cái, Triệu Mộng Nghiên mới biết là thật.Nàng kích động mà bắt đầu đếm.

1,2,..8.

“Ông trời ơi 8 cái số 0.”

Nghe Triệu Mộng Nghiên tiếng hét, đám người cũng chạy đến quầy thanh toán ngân hàng điện tử.

Từ Trường An nghe Triệu Mộng Nghiên có nói đến số 0 cười lạnh nhìn Tiêu Hạo.

“Bây giờ mày còn gì để nói, nhân viên cũng quét thẻ ra là 0 kim tệ.Bảo an, ném nó ra ngoài đánh một trận.Đến đây gây rối thì phải trả giá đắt.”

Triệu Mộng Nghiên kích động chạy đến cung kính lấy 2 tay đưa thẻ cho Tiêu Hạo, có chút cà lăm nói với Từ Trường An.

“Là 8 số 0, 8 số 0 đó Từ quản lý.Người ta là đơn vị ức phú ông đó.”

“Cái gì mà 8 số 0?”

Từ Trường An nghe Triệu Mộng Nghiên lời nói cho mộng bức.Triệu Mộng Nghiên kích động nói.

“Là 100 triệu, 1 ức đó Từ quản lý…”

“Cái gì?1 ức kim tệ.”

Từ Trường An nghe xong, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Hạo, nhưng còn không đủ mua đứt chỗ này.Từ Trường An vẫn con vịt chết mạnh miệng.

“1 ức thì thế nào?cũng chưa đủ để mua đứt chỗ này?Đừng ỷ bản thân có 1 ít gia sản mà chạy đến đây khoe của.”

Triệu Mộng Nghiên lắc đầu nói.

“Không phải 1 ức kim tệ.Là 1 ức euro, euro đó Từ quản lý.Em không biết chuyển đổi qua kim tệ sẽ là bao nhiêu chữ số 0 nữa.Ôi em muốn choáng đầu.”

Nghe là 1 ức euro, Từ Trường An sắc mặt khó chịu như ăn con ruồi một dạng.Biết bản thân đá trúng tấm sắt, vội vàng tiến đến muốn giải hòa.Đột nhiên, Tiêu Hạo điện thoại lúc này vang lên.

“Hạo ông xã, tui đã đến Satra trung tâm thương mại chỗ tiệm quần áo Noble rồi đây.Ông nói tui biết chỗ của ông để tui đi tìm.”

Tô Hạo nghe thanh âm nói chuyện trong điện thoại là giọng nói êm tai của nữ nhân, sững sờ một hồi, chợt sắc mặt lộ vẻ cổ quái.Noble tiệm quần áo không phải là tiệm này sao?

“Trùng hợp là tôi đang ở Noble tiệm quần áo quầy thanh toán ngân hàng điện tử này.Cô đến đây đi.”

Dương Sơ Tuyết nghe vậy, sắc mặt cổ quái cầm điện thoại quay đầu lại, có chút không xác định nhìn Tiêu Hạo.

“Hạo ông xã.”

“Yuuki Hitsugi.”

Tiêu Hạo cũng không xác định hỏi ngược lại.

Từ Trường An một bên nghe hai người đối thoại, tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài.Đại danh đỉnh đỉnh sở hữu trăm ức xí nghiệp bà chủ Dương lại gọi một cái học sinh là ông xã.Mà học sinh này còn gọi nàng tên thật nữa.

Người khác không biết bà chủ Dương thân phận nhưng Từ Trường An là biết rõ ràng.Nàng là con lai giữa S quốc và Đảo quốc(Nhật Bản) à.Nàng hiện tại đang sống ở S quốc là họ bên nhà mẹ, Dương gia ở Đồng Xuyên tỉnh không người không biết, không người không hiểu.

Mà gia tộc bên phía nội nàng ở Nhật Bản càng đáng sợ, nhưng Từ Trường An chỉ biết nó đáng sợ hơn Dương gia gấp mấy chục lần.Nếu nói Dương gia là con kiến thì gia tộc kia là con voi.

Đường Diễm đứng một bên thấy có nữ nhân xinh đẹp hơn mình, nội tâm dâng lên ánh mắt ghen ghét.Hừ nhẹ nói.

“Cô là ai?Quản lý tôi đang nói chuyện với khách hàng đâu.Nếu chúng tôi bị mất khách, cô có gánh nổi trách nhiệm không hả?”

Dương Sơ Tuyết mặt không thay đổi nhìn Đường Diễm, nhíu nhíu mày nói ra.

“Cô không biết tôi là ai?”

Từ Trường An nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng quát.

“Đường Diễm, cô im ngay cho tôi.”

“Anh dám mắng tôi.Anh dám vì cô ta mà mắng tôi.Khốn khiếp, đàn ông các anh quả nhiên đều là dạng ăn cây táo rào cây sung.”

Đường Diễm không chỉ không im miệng mà còn mắng ngược lại, tay chỉ Dương Sơ Tuyết phẫn nộ nói ra.

Từ Trường An thầm mắng Đường Diễm cái này con điếm ngu xuẩn, không thèm phản ứng đến nàng, tiến đến cười nịnh nói.

“Bà chủ Dương, ngài đã đến rồi.Là tôi quản nhân viên không nghiêm, mong bà chủ niệm tình nàng vi phạm lần đầu mà tha cho.”

Đường Diễm một bên nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, thầm nói xong xong xong.

Dương Sơ Tuyết không có phản ứng đến đang thấp thỏm Từ Trường An cùng sợ hãi Đường Diễm mà nói với Tiêu Hạo.

“Chuyện gì xảy ra?”

Tiêu Hạo lúc này mới tường thuật lại sự việc.Dương Sơ Tuyết nghe xong, trong lòng phẫn nộ, lạnh lùng chỉ Đường Diễm.

“Đồ mắt chó coi thường người khác, từ nay cô bị đuổi việc.Lập tức cuốn gói ra khỏi đây.”

Nói xong, hướng ánh mắt nhìn qua Từ Trường An.

“Còn cậu, ỷ thế hiếp người, nhiều lần chèn ép nhân viên sự việc đừng tưởng là tôi không biết.Nể tình ba của cậu lập nhiều công lao đối với tổng công ty, xuống làm lên lại từ nhân viên bán hàng.Cậu có phục không?”

Từ Trường An trong lòng 100 cái không phục, nhưng trước mặt bá đạo bà chủ Dương đành phải khuất nhục nói “Phục.”

Tiêu Hạo lúc này cũng gật đầu, xem như hài lòng với cách Dương Sơ Tuyết giải quyết.Vì không biết tên thật của nàng, Tiêu Hạo đành bất đắc dĩ gọi tên trong game chỉ Triệu Mộng Nghiên nói.

“Yukki, còn có về cô nhân viên này tác phong làm việc rất tốt, thái độ đối khách hàng chân thành.Có thể xem xét một cái.”

Dương Sơ Tuyết nghe Tiêu Hạo gọi nàng tên Nhật, sắc mặt đỏ lên nhưng rất nhanh khôi phục bộ mặt lạnh nhạt.

“Tốt, vậy thì cô bắt đầu từ hôm nay thử chức quản lý tiệm này 3 tháng đi.Nếu làm tốt thì sẽ thành quản lý chính thức nơi này.Lương tháng thử việc 10 vạn, trở thành quản lý chính thức thì sẽ tùy vào độ tích cực cùng hiệu quả công việc mà giám định.”

Triệu Mộng Nghiên nghe vậy, nội tâm vô cùng mừng rỡ, kích động gật đầu lia lịa.

“Cảm ơn bà chủ, cảm ơn bà chủ.”

Tiêu Hạo không nói gì lúc này mới lắc đầu nói.

“Yukki, ý tôi không phải là thế này.Tôi muốn thực hiện lời hứa của mình, mua đứt cái tiệm này.Nam nhân S quốc nói được là làm được.”

Dương Sơ Tuyết nghe thấy Tiêu Hạo lớn mật ý tưởng, sắc mặt thay đổi, không chắc chắn nói.

“Hạo ông xã nói vậy là muốn mua đứt chỗ này?”

Dương Sơ Tuyết cũng không biết tên Tiêu Hạo, bất đắc dĩ đành gọi tên nick trong game.Nghe có vẻ lạ lạ, Dương Sơ Tuyết sắc mặt không hiểu ửng đỏ một mảnh.

“Vâng.Nói giá đi, bao nhiêu tôi cũng mua.”

Tiêu Hạo thanh âm như chắc như đinh đóng cột nói.

Dương Sơ Tuyết suy nghĩ một hồi, ánh mắt lộ ra tia giảo hoạt, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí.

“Nếu không như vậy đi.Hai chúng ta đánh giao lưu 1 trận.Nếu ông thắng, tui cho ông cái tiệm này.Nếu ông thua, đáp ứng tui một điều kiện thế nào?”

“Giao lưu?”

Tiêu Hạo sắc mặt cổ quái nhìn Dương Sơ Tuyết, lộ ra nụ cười gian nói.

“Chắc chắn là phải giao lưu?”

Tiêu Hạo còn cố ý nhấn mạnh hai chữ giao lưu lên.Đứng một bên Triệu Mộng Nghiên cũng đã hiểu giao lưu là ý gì, sắc mắt thoáng cái xấu hổ đỏ bừng.

Dương Sơ Tuyết cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, nhưng vẫn không tìm ra không đúng chỗ nào, thuận miệng đáp.

“Chắc chắn.”

Tiêu Hạo khóe miệng cong lên, bật thốt ra.

“Vậy thì đi mướn phòng thôi!”

“Mướn phòng cái gì?”

Dương Sơ Tuyết ánh mắt lộ vẻ không hiểu hỏi.

“Thì mướn phòng giao lưu chứ sao.Không phải cô nói muốn giao lưu sao, tôi cần nơi yên tĩnh mới có thể giao lưu được.”

Tiêu Hạo gương mặt lộ vẻ nghiêm túc nói ra.

Dương Sơ Tuyết cũng không nghĩ nhiều, nóng lòng muốn giao lưu cùng Tiêu Hạo nên gật đầu.

“Được, mướn phòng thì mướn phòng.”

Tiêu Hạo cùng Dương Sơ Tuyết đều rời đi, để lại một mặt mộng bức đám nhân viên.

Triệu Mộng Nghiên lúc này khẽ thở dài, biết bà chủ của mình bị lừa.Nàng trong lòng cũng nghi hoặc không hiểu, bà chủ làm sao lại không hiểu nghĩa của từ giao lưu đây?Giới trẻ rất hay dùng từ này để ám chỉ việc đó mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.