Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 19: Phó chủ tịch thành phố triệu kiến




"Vương gia, thiếp thân có thương tích trong người, hiện giờ cả bản thân còn không lo được, chỉ sợ là không có năng lực giúp đỡ Thẩm trắc phi quản lý vương phủ."

Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, nhìn thoáng qua cử động tự nhiên của hai chân nàng, loại thuốc mỡ trong bình màu xanh đó có tác dụng gì hắn biết rõ hơn hết, nhưng phen này lý do Tiêu Sơ Âm từ chối mặc dù có vẻ như rất hợp lý, nhưng lại là một lời nói dối.

"Bổn vương đã quyết định rồi, chuyện này cứ như vậy đi, không cần thương lượng nữa." Hắn lạnh lùng nói.

Tiêu Sơ Âm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Dù vậy, cũng không cần phải là ngay lúc này, không bằng để sau khi thiếp thân trở về thăm phủ thừa tướng, trở về sẽ giúp đỡ Thẩm trắc phi."

Vũ Văn Tư Dạ nghĩ một lát, gật đầu xem như là đồng ý, thấy nàng đang dùng bữa, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không đứng dậy ra cửa.

"Vương gia, vương phi đang dùng bữa, không bằng ngài cũng ở lại dùng bữa luôn?" Cẩm Thái không biết lấy can đảm ở đâu, tiến lên mời Vũ Văn Tư Dạ ở lại.

"Nhiều lời!" Tiêu Sơ Âm quở mắng nàng, quay về phía Vũ Văn Tư Dạ đưa tay tiễn khách nói: "Nhất định là lúc này Vương gia đã dùng cơm xong rồi, thiếp thân không làm chậm trễ chính sự của vương gia, vương gia cứ trở về đi."

Cho hắn ăn thứ tốt chẳng phải là quá phí phạm sao.

Vũ Văn Tư Dạ bước vài bước, lại trở về ngồi xuống bàn: "Thêm cơm."

Cẩm Thái vui vẻ cười với Tiêu Sơ Âm, mừng khấp khởi cầm chén sạch đến phòng bếp nhỏ lấy thêm cơm cho Vũ Văn Tư Dạ.

Tiêu Sơ Âm ngăn không thành, đành phải ngồi xuống, nàng không ngồi bên cạnh Vũ Văn Tư Dạ mà ngồi ở vị trí đối diện, cùng hắn xa cách.

Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn mấy món ăn mới mẻ trên bàn, đầu bếp bố trí trong Mẫu Đan viên không thể làm ra mấy món ăn này được, màu sắc món ăn cũng không đẹp như thế, vậy thì...

"Hôm nay ai là đầu bếp?" Hắn nhận lấy cơm của nha hoàn đưa đến, ánh mắt lại liếc nhìn ra một chuyện thú vị, trên bàn còn bày vài cái chén không, vừa khớp với nhân số trong nhà, chẳng lẽ, nàng ta còn mời mọc hạ nhân cùng nhau dùng bữa sao?

"Hồi vương gia, những món ăn này đều do vương phi tự mình xuống bếp làm, vương gia nếm thử đi!" Cẩm Thái ra sức tôn sùng trù nghệ (tài nấu nướng) của Tiêu Sơ Âm, lúc nhỏ mẹ có nói với nàng, nếu muốn giữ được tim của một nam nhân, trước tiên phải nắm được dạ dày của họ!

Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, nhìn thoáng qua mấy món ăn trên bàn, tầm mắt dừng lại một mâm có hình dạng kì quái.

"Vương gia, người nếm thử đi." Cẩm Thái gắp một khối định bỏ vào trong chén cơm trước mặt Vũ Văn Tư Dạ.

"Không phải ăn như vậy." Tiêu Sơ Âm thật sự là không nhìn được, nàng làm món này cũng là do nhất thời cao hứng, thấy trong bếp đúng lúc có công cụ như cây trúc, thế là thuận tay làm một phần, nhưng tiếc là không có rong biển, nàng chỉ làm một phần trứng mỏng bao bọc bên ngoài.

Nàng đưa tay cầm lấy một cái trực tiếp cắn xuống, miệng còn chưa nuốt xuống tự mình làm mẫu cười tủm tỉm nói: "Cái này gọi là sushi, trực tiếp lấy tay cầm ăn, nếu vương gia cảm thấy không sạch sẽ thì có thể không ăn cái này."

Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng lấy tay cầm ăn ngon lành, nhíu nhíu mày, chuyển ánh mắt nhìn qua một món ăn bình thường khác.

Cà màu tím được cắt thành lát mỏng, che trên thịt băm, vì đã thấy cách ăn của một món không thể nào chấp nhận được, đối với món ăn chuẩn bị cho vào miệng cũng không ôm ấp hy vọng quá lớn, cà tím cháy vàng vào miệng, mùi thịt nồng đậm cùng nước cà tím sảng khoái làm người ta cảm thấy răng môi vẫn còn lưu lại mùi thơm, lông mi hắn khẽ chớp, tinh tế nhai kỹ nuốt xuống, ánh mắt sáng lên, hương vị này so với đầu bếp trong phủ cũng chẳng kém chút nào, thậm chí còn tốt hơn một bậc, hắn áp chế cảm xúc kinh ngạc, dời tầm mắt đến một cái vò màu nâu ở chính giữa.

"Vương gia, đây là cháo thanh hỏa do vương phi chế biến, ngài có muốn nếm thử một chén không?" Cẩm Thái mở vò cháo ra, mùi gạo thơm mát tỏa ra bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.