Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 169: Pn 10 Thương Khâu - Tạ Nhất




Editor: Puck - Diễn đàn

Cha mẹ nhà họ Liễu nhìn thấy trạng thái con gái mình không tệ, còn có thể giành ăn với người ta, lập tức yên tâm không ít.

Con gái rời nhà hơn ba năm, bọn họ một lần cũng chưa từng gặp, nháy mắt liền từ thiếu nữ chưa cưới biến thành người phụ nữ ly hôn, biến hóa này khiến cho bọn họ không thể tiếp nhận, càng căm hận người đàn ông đã tổn thương con gái của bọn họ.

Kể từ khi cha mẹ vào phòng, Liễu Nghiên Vũ đã nhào vào trong ngực mẹ Liễu khóc lớn một trận, không cần biết bạn lớn bao nhiêu, ở trước mặt cha mẹ vĩnh viễn là đứa trẻ, cái ôm trong ngực mẹ là cảng an toàn ấm áp nhất, khóc cho tất cả tổn thương uất ức mấy ngày nay ra.

Tô Mặc Nhiên và Tôn Hiểu Mỹ cùng đi nhà bếp làm chút thức ăn cho cha Liễu mẹ Liễu, quan tâm để không gian lại cho một nhà ba người bọn họ, bọn họ đã lâu không gặp nhất định có rất nhiều lời muốn nói.

Nhiều thêm hai người, một cái lẩu cũng không đủ ăn, hơn nữa cha Liễu mẹ Liễu mới bôn ba đường dài, trên đường ăn đồ hơi đơn giản, lúc này ăn đồ quá cay không tốt cho dạ dày, vẫn ăn một chút thanh đạm thì tốt hơn.

Hôm nay họ ăn lẩu, Tô Mặc Nhiên dùng xương lớn hầm một nồi nước lớn, làm nước lẩu dùng hết một nửa, còn dư lại gần nửa nồ. Cô rót nước canh vào trong nồi, đốt lửa lên, đánh hai quả trứng, lấy mì cán tay hôm qua ăn còn dư lại ra, thả vào trong nồi, lại bỏ vào một chút rau cải rửa sạch, thêm chút muối, chỉ chốc lát sau hai tô mỳ rau cải trứng gà nước xương đã làm xong, có nước có đồ, có tư có vị. dieendaanleequuydonn

Tô Mặc Nhiên và Tôn Hiểu Mỹ bưng tô mỳ một trước một sau vào phòng.

“Chú dì, đói bụng không, ăn chút mỳ nước cho ấm áp đi.” Tôn Hiểu Mỹ đặt tô mì lên trên bàn đất.

“Thật ngượng ngùng, làm phiền các cháu.” Mẹ Liễu lau nước mắt hơi ngượng ngùng.

“Không sao, chú dì mau nhân lúc còn nóng ăn đi, để lạnh mùi vị không ngon.”

“Cha mẹ hai người mau ăn đi, trên đường cực khổ.”

Cha Liễu mẹ Liễu quả thật cũng đói bụng, bưng tô ăn, còn khen Tô Mặc Nhiên làm đồ ăn ngon lắm.

Cha Liễu mẹ Liễu đến sân nhỏ này rất được hoan nghênh, mẹ Liễu làm được một tay thức ăn ngon, hơn nữa mang theo không ít đặc sản quê hương trước tới thăm con gái, cô và Tôn Hiểu Mỹ hai người cũng ăn không ít đồ ngon.

Vào ngày đến đây, Liễu Nghiên Vũ liền dẫn cha mẹ đến chỗ trưởng thôn chào hỏi, dù sao phải ở trong thôn một thời gian ngắn. Trong thôn không phân phát lương thực cho người bên ngoài đến, đây là quy củ, nhưng bọn họ có thể tự động mau cùng đồng hương hoặc đến trấn trên mua.

Tống Khai Minh đi, căn nhà vốn thuộc về hắn trong thôn muốn lấy lại, hiện giờ vừa đúng cho cha Liễu mẹ Liễu ở, đây cũng là quan tâm lớn nhất mà trong thôn có thể cho. Liễu Nghiên Vũ vốn còn định nếu như trong thôn không sắp xếp chỗ, cô liền đưa nhà cho cha mẹ ở, mình ngủ chung với Tôn Hiểu Mỹ.

Cha Liễu mẹ Liễu đến chỗ thanh niên trí thức dâng lên một cơn gió lốc, nhà ai cũng không cưng chiều con gái cưng chiều thành như vậy. Hiện giờ nhà ai không phải mấy đứa con, cha mẹ nhà ai sẽ vì đứa con nào mà cố ý đi lại, còn phải nghỉ ngơi thời gian không ngắn, người đỏ mắt cũng không phải không có. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Ngô Mẫn vốn cho rằng sau khi Liễu Nghiên Vũ ly hôn sẽ vô cùng thê thảm, người phụ nữ đã ly hôn ở nông thôn có thanh danh không tốt, thường đều là trung tâm của lời đồn đại. Nhưng sau khi Liễu Nghiên Vũ ly hôn, mặc dù sa sút tinh thần một khoảng thời gian, nhưng lại giống như người không có việc gì, bình thường chung đụng với người ta cũng không còn thấy tự ti ngược lại càng thêm tự tin, điều này vốn cho cô ta có nhan sắc không sai giờ càng thêm nét mặt tỏa sáng, hiện giờ cha mẹ cô ta còn đặc biệt vì cô ta mà chạy tới, điều này khiến cho Ngô Mẫn thiếu chút nữa cắn gãy răng.

“Một người phụ nữ từng cưới một lần có gì hay mà đắc chí.”

“Không trách được Tống Khai Minh không cần cô ta, cả ngày không làm việc, ăn mặc trang điểm xinh đẹp trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự coi mình là thiên kim tiểu thư.”

“Nói là Tống Khai Minh ngoại tình, chuyện ở đây ai biết đã xảy ra chuyện gì, không chừng bởi vì Liễu Nghiên Vũ là một con gà mái không đẻ trứng mới ly hôn, vì danh tiếng của mình mà đẩy tội danh lên người Tống Khai Minh, thật đúng là vô sỉ.”

Vài lời đồn không tốt dần dần truyền ra từ trong thanh niên trí thức.

Tình huống trước mắt là như thế nào?

Liễu Nghiên Vũ vừa mới mở cửa đã thấy người đàn ông đĩnh đạc đứng ở phía ngoài, khoác áo bông dày, trong tay xách một túi lớn.

“Có chuyện gì sao?” Liễu Nghiên Vũ tỏ vẻ khẩn trương nhìn anh.

Trí nhớ về một đêm kia đã bị Liễu Nghiên Vũ ẩn sâu trong đáy lòng, cô thật sự không biết dùng thái độ gì đối mặt với người đàn ông đã từng giúp đỡ mình. Cô không thông minh cũng không ngu ngốc, cô cũng biết một chút tâm tư của người đàn ông trước mặt, cho dù trước kia không biết, trải qua một đêm ở chung muốn giả bộ không biết cũng không được.

Nhưng bây giờ cô không thể đáp lại bất cứ điều gì, không chỉ bởi vì cô vẫn chưa quên đi đau đớn, còn có gần đây lời đồn đại trong thôn càng lúc càng mãnh liệt, lúc này còn truyền ra chút nói bóng nói gió, cô thật sự sẽ bị nước bọt của đám bà tám kia làm chết đuối.

Thạch Cương si mê nhìn người phụ nữ trước mặt, kể từ sau khi cha Liễu mẹ Liễu đến đây, cuộc sống của Liễu Nghiên Vũ cực kỳ thư thái, sắc mặt đỏ thắm thần thái sáng láng, đây quả thật không khoa học, đây là trạng thái mà người phụ nữ vừa ly hôn nên có sao?

Điều này khiến cho anh xuống tay như thế nào, cách thức ôn nhu săn sóc thừa cơ mà vào một lần ra tay chiếm được v.v… mà Từ Tường hoa hoa công tử đó dạy anh thực hành như thế nào? Chẳng lẽ anh còn phải tiếp tục chịu đựng một mình tiếp, không được, phải trở về tìm Từ Tường thương lượng một chút. die nda nle equ ydo nn

“Anh tìm Tô Mặc Nhiên.” Trong đầu liên tục xoay chuyển nhưng trên mặt vẫn sóng êm gió lặng, Thạch Cương nói ra được lý do tốt.

“Hiện giờ Mặc Nhiên không có ở đây, đi nhà giáo viên Trương ăn cơm.” Liễu Nghiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ anh nhất thời rối rắm nói ra một vài lời không thể cứu vãn.

Thạch Cương nghĩ thầm, Từ Tường cũng được gọi đi nhà họ Trương ăn cơm, tôi còn có thể không biết cô ấy không có ở đây sao, cô ấy mà ở đây còn chưa tới rồi.

“Vậy em giúp anh đưa cái này cho cô ấy, nói cám ơn cô ấy đã giúp anh nắn lại xương.” Nói xong chuyển túi xách lớn trong tay mình vào trong phòng.

“Được, chờ cô ấy trở lại em nói cho cô ấy.” Liễu Nghiên Vũ nhìn túi đồ còn rất nặng cũng không biết đựng cái gì, không phải đồ của mình cô cũng không tiện hỏi.

“Được, vậy anh đi trước.” Nói xong Thạch Cương đi thẳng về nhà rồi, chờ nhanh chóng thương lượng một chút đối sách với Từ Tường, thừa dịp cha mẹ của cô đều ở đây định chuyện ra.

Nhìn Thạch Cương từ khi bắt đầu vào nhà vẫn mặt không chút thay đổi (Hơ, đó là do anh ta vẫn đang suy nghĩ sự tình, lực chú ý không ở đây), Liễu Nghiên Vũ cảm thấy người đàn ông dịu dàng xấu hổ đêm đó hình như là ảo giác thật ra chỉ tồn tại trong ảo tưởng của mình.

Phụ nữ chính là sao mâu thuẫn như vậy, hy vọng Thạch Cương đừng nói vài lời khiến cho cô khó xử, đợi đến thật sự như cô mong muốn, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

Liễu Nghiên Vũ lắc lắc đầu, mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì, còn ngại sự tình chưa đủ nhiều sao? Đừng nghĩ.

Ba miệng ăn nhà họ Liễu thương lượng một chút, quyết định ngày mai đi trấn trên mua lượng lớn gạo và dầu, lại mua chút trứng gà, bột mì, bột ngô với đường hương trong thôn, cộng thêm khẩu phần lương thực của con gái qua mùa đông ở đây chắc là đủ.

Liễu Nghiên Vũ nói lễ mừng năm mới trong thôn còn có thể phát một ít hàng tết, có trứng gà thịt heo, kêu bọn họ đi trấn trên đừng mua.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Tô Mặc Nhiên cơm nước xong trở lại nhà, Liễu Nghiên Vũ giao đồ Thạch Cương đưa tới cho cô, Tô Mặc Nhiên mở ra nhìn, lại là một túi gạo, ước chừng có năm sáu chục cân.

Thạch Cương này thật sự lợi dụng cô hoàn toàn, thứ này tặng cho ai vừa nhìn hiểu ngay, cô có khẩu phần lương thực trong thôn phát, tặng thêm gạo có ích lợi gì?

Tô Mặc Nhiên xách gạo vào trong phòng bếp, nói với hai mẹ con nhà họ Liễu đang dọn dẹp trong phòng bếp: “Dì à, ngày mai mọi người không cần lên trấn trên mua gạo rồi, vừa đúng có một thanh niên trí thức tặng một túi gạo tới đây, mọi người lấy ăn đi.”

“Như vậy sao được, đây là người ta đưa cho cháu, chúng ta sao có thể ăn.” Mẹ Liễu vừa nghe vội vàng từ chối. d1en d4nl 3q21y d0n

“Không sao đâu dì, dù sao cũng tặng không, mọi người ăn đi.”

“Cái này không được, không được, tại sao có thể chiếm tiện nghi của cháu, nếu không như vậy đi, chúng ta lấy tiền mua của cháu.”

“Như vậy sao được, quan hệ giữa cháu và chị Nghiên Vũ, nói tiền sẽ tổn thương tình cảm.” Nếu cô thật sự thu tiền nhà họ Liễu, quay đầu lại không biết Thạch Cương có chém cô không.

“Anh em ruột thịt còn cần tính toán rõ ràng, không lấy tiền, chúng ta không thể ăn.”

“Chị Nghiên Vũ, chị nói một câu đi, nếu chị không muốn bây giờ em liền trả về, đến lúc đó…” Đến lúc đó nếu Thạch Cương định làm gì cô đã không thể quản được.

“Mẹ, để cho mẹ ăn thì mẹ cứ ăn đi, con và mấy người Mặc Nhiên không cần khách khí như thế.” Liễu Nghiên Vũ cuối cùng giữ lại túi gạo này, cô không ngờ Thạch Cương còn biết đưa gạo tới.

“Đúng thế đúng thế, không cần khách khí.” Cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.