Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 166: Pn 7 Đường Nhất Bạch - Đường Giảo




Một ngày dài đã trôi qua, tại bệnh viện IS, trong căn phòng bệnh, nữ nhân nằm trên giường lớn, khuôn mặt xanh xao, cơ thể lành lạnh. Nam nhân đang nắm chặt tay nữ nhân kia, đôi mắt thâm quầng, thân người gầy ốm, da khô khan.

Vạn Minh ngồi nhìn Tiểu Vy. Đã một ngày trôi qua anh chưa hề cho vào bụng một miếng ăn nào cả. Ngay cả một ngụm nước anh cũng không uống, giờ nhìn anh chẳng khác nào cái xác khô.

- Vạn Minh, cậu nên nghỉ ngơi đi cho khỏe. Quang Thành bước vào, tay cầm hộp đùi gà chiên nhỏ và nước ngọt đi đến, đặt chúng lên bàn.

- Tớ không thể. Hiện tại tớ không có tâm trạng để mà nghỉ ngơi. Chỉ khi Tiểu Vy tỉnh lại, tớ mới nghỉ ngơi. Vạn Minh nói, giọng khàn khàn.

- Điên sao? Không lẽ 5 năm sau Tiểu Vy tỉnh dậy, lúc đó cậu mới chịu đi ngủ à? Tới lúc đó không biết cậu còn không nữa? Quang Thành nói

- Tớ sẽ cố. Vạn Minh đáp. Quang Thành lắc đầu chịu thua. Vạn Minh vẫn ngồi yên đó nhìn Tiểu Vy. Anh nhớ cô quá! Nhớ đến phát điên! Anh nhớ mùi hương tự nhiên của cô, nhớ nụ cười của cô, nhớ giọng nói và cái cách cô gọi tên anh, anh nhớ cái cách cô mè nheo, làm nũng, nhớ cái cách cô hờn dỗi, nhớ cái cách cô chu môi đáng yêu.....Anh nhớ mọi thứ thuộc về cô, nhớ lắm. Nhớ đến phát điên!

Đang ngồi suy nghĩ, chợt Tiểu Vy ho mạnh. Cô ôm lấy bụng mình và rên lên. Mồ hôi chảy nhiều, khuôn mặt cô nhăn lại. Vạn Minh bừng tỉnh, anh lấy hộp thuốc giải độc, mở nắp và lấy một viên đút vào miệng cô. Tiểu Vy nhận được thuốc, khuôn mặt cô giãn ra, mồ hôi cũng ít chảy. Vạn Minh nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô, anh bật quạt ở số lớn nhất để cho cô mát. Rồi lại tiếp tục nắm tay cô.

Ngồi ở đó một hồi, chợt Gia Kiệt và Như Ý chạy vào. Cả hai thở hổn hển, tay cầm ba bịch thuốc. Vạn Minh cau mày, anh hỏi

- Hai người sao vậy?

- Bọn này phải chạy đến ngoại ô thành phố mới tìm được nơi bán thuốc phương Đông. Gia Kiệt cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim.

- Có chắc là thuốc phương Đông không? Vạn Minh hỏi. Anh sợ Tiểu Vy uống không đúng thuốc hoặc uống đồ giả.

- Chắc. Đây nè. Như Ý giơ tay ra, đưa Vạn Minh xem



Hoa Kim Ngân



Đậu Xanh





Cam Thảo

. Vừa lúc đó, Tiểu Liên đi vào. Thấy Vạn Minh, Như Ý, và Gia Kiệt đang cầm thuốc. Cô đi đến, cầm lấy thuốc trên tay Vạn Minh, Như Ý hỏi

- Đúng không? Tiểu Liên nhìn rồi ngửi thử, sau đó cắn một miếng nhỏ để cảm nhận hương vị. Cô nói

- Đúng rồi. Chúng ta tiến hành chữa trị thôi. Thời gian chữa trị khá lâu, sẽ mất khoảng 8 tiếng đồng hồ để khử độc ra khỏi cơ thể của Tiểu Vy. Bây giờ, Như Ý và Gia Kiệt, hai người giúp tớ rửa ruột cho Tiểu Vy ngay. Thuốc giải tạm thời không giữ được lâu nữa. Phải làm ngay lập tức.

- Còn em thì sao? Gia Kiệt hỏi Tiểu Liên.

- Em sẽ đi làm thuốc cho Tiểu Vy, cũng mất khoảng 3 tiếng đồng hồ lận. Tiểu Liên nói, rồi kêu Vạn Minh ra ngoài ngồi chờ. Còn Gia Kiệt và Như Ý đi thay đồ sau đó tiến hành chữa trị.

Mọi người nghe tin Gia Kiệt và Như Ý đã về, liền khẩn trương chạy đến bệnh viện IS. Chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, nhìn Vạn Minh đang ngồi yên đó, hai tay nắm chặt lấy nhau. Quang Thành chạy đến vỗ vai anh

- Yo, đang lo lắng à?

- Ờ. Vạn Minh hờ hững đáp. Quang Thành cùng mọi người ngồi xuống ghế. Một hồi sau, Trịnh Tuyết dìu Nam Quân đi đến, cô hỏi thăm mọi người xung quanh về tình hình của Tiểu Vy nhưng không ai trả lời. Họ cũng như cô, cũng đều lo lắng, bất an.

Trong phòng cấp cứu, hai tay của Gia Kiệt và Như Ý đều dính đầy máu. Hiện tại, bụng của Tiểu Vy đã được mổ ra, Như Ý đang cố gắng cẩn thận rửa ruột cho Tiểu Vy. Gia Kiệt đứng bên cạnh giúp cô làm việc. Đứng kế bên họ là Tiểu Liên đang làm thuốc. Mồ hôi cô cứ chảy trên trán, má cô. Hai tay khéo léo xắc từng thảo dược thành thuốc. Cả ba người đều cật lực làm việc. Tất nhiên là phần của Gia Kiệt và Như Ý là khá quan trọng. Rửa ruột là để giảm đi chất độc trong ruột, sau đó uống thuốc để giải độc sẽ hiệu quả. Như thế nạn nhân sẽ nhanh chóng hồi phục lại sức khỏe.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Vạn Minh và mọi người đều ngồi chờ kết quả. Vân Anh ngồi kế Hoàng Khang, bà lấy trong túi một lá bùa bình an, sau đó chấp tay cầu nguyện

- Tiểu Vy, con phải vượt qua được sóng gió này.

…………………………………………

Sau 9 tiếng đồng hồ, cuối cùng cánh cửa phòng bệnh mở ra, Như Ý và Gia Kiệt cùng Tiểu Liên bước ra, cả ba đều mỉm cười. Vạn Minh thấy vậy liền hỏi Gia Kiệt

- Tiểu Vy sao rồi? Cô ấy sao rồi?

- Ổn cả rồi. Chất độc đã được thải ra ngoài, hiện tại đã không còn thứ chất độc nào nằm trong cơ thể cô ấy nữa. Gia Kiệt trả lời.

- Vậy có nghĩa là......? Vân Anh hỏi

- Phải. Chị ấy đã qua cơn nguy kịch rồi. Hiện tại đã tỉnh, mọi người có thể vào thăm. Như Ý vui vẻ nói.

- Thật tốt quá! Hồng Loan vui mừng nói, cô ôm lấy Bá Thiên khóc mừng rỡ.

- Ba người đã cứu lấy Tiểu Vy nhà tôi, tôi rất biết ơn. Hoàng Khang nói, ông định quỳ xuống thì Tiểu Liên đỡ lấy, cô cười nói

- Bác không cần phải như vậy. Tiểu Vy là bạn của con, tất nhiên khi cậu ấy gặp nạn con phải có nghĩa vụ cứu giúp cô ấy.

- Cảm ơn cô. Vân Anh nói, sau đó mọi người đi vào phòng.

Tiểu Vy ngồi dựa lưng vào thanh giường, đôi mắt đen tuyền nhìn ra cửa sổ. Vạn Minh thấy cô, anh vui mừng nói

- Tiểu Vy.

- Vạn Minh, là anh. Tiểu Vy thấy anh, cô cũng cười. Vạn Minh ôm lấy cô, anh mừng rỡ rồi trách móc cô

- Ơn trời! Em đã ổn. Anh lo lắm biết không? Tại sao anh nói mà em không nghe? Nếu ngay từ đầu để anh đi cùng em đến chỗ Phi Yến, có thể em đã không như thế rồi.

- Em xin lỗi. Em sai rồi. Vạn Minh đừng giận nha. Tiểu Vy chu môi nói.

- Ừ, anh không giận, chỉ cần em ổn là được. Vạn Minh cưng chiều nói. Tiểu Vy mỉm cười. Quang Thành nhìn cả hai, anh cười nói

- Tiểu Vy à, cuối cùng em cũng tỉnh. Nếu như em không tỉnh thì có lẽ Vạn Minh đã thành cái xác khô rồi.

Tiểu Vy nghe vậy thì ngước nhìn khuôn mặt anh. Chợt nước mắt cô chảy xuống. Đôi mắt của anh thâm đen, đôi môi khô sứt mẻ, khuôn mặt xanh xao, trắng bệch. Thân người gầy ốm, da dẻ khô khan. Anh chắc hẳn đã rất lo cho cô, chắc chắn anh đã không ăn không uống điều độ, lại làm việc quá sức nữa. Vạn Minh thấy cô khóc, anh lo lắng hỏi

- Bảo bối, sao lại khóc?

- Minh, anh thật ngốc mà. Ít nhất cũng phải ăn uống đầy đủ chứ. Anh có cần phải lo cho em đến mức này không?

- Anh yêu em, thế nên anh không cần biết mình ra sao. Chỉ cần em ổn, em sống tốt là anh vui rồi. Vạn Minh lau nước mắt cho cô. Tiểu Vy nghe vậy, cô cảm động ôm lấy anh. Vân Anh và Hoàng Khang nhìn con gái mình, cả hai đi đến, ôm lấy Tiểu Vy. Cô ôm lấy cha mẹ mình, an ủi họ.

Cuối cùng thì Tiểu Vy cũng tỉnh, tảng đá trong người của mọi người cũng đã được gỡ bỏ. Vài tháng sau, Vạn Minh đưa Tiểu Vy về nhà để tịnh dưỡng. Sức khỏe của cô dần hồi phục nhờ Vạn Minh luôn ở bên chăm sóc cô tận tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.