Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 123: Tiền bối




Diệp Ly trong lòng vừa sợ vừa giận, trước đây hắn từng giao thủ với Diệp Húc, lần nào cũng là Diệp Húc bị hắn đuổi giết, vội vàng chạy thoát thân.

Lúc ấy Diệp Húc căn bản không dám cùng hắn chính diện giao phong, cái gọi là giao thủ chỉ là làm tán đi lực lượng của hắn, không tới mức bị hắn đánh chết mà thôi!

Mà lúc này, Diệp Húc lại dám đánh tới trước mặt hắn, muốn chính diện giao phong với hắn, lấy cứng chọi cứng, loại này chính là một loại miệt thị chính mình!

Không chỉ như thế, không ngờ hắn còn sử dụng tuyệt kỹ thành danh của mình là Càn Khôn Thủ, quả là không để hắn vào trong mắt, miệt thị tới cực điểm!

Nhưng khiến hắn cảm thấy càng thêm khuất nhục chính là, đối mặt với nắm tay thật lớn của Diệp Húc đang bay tới, hắn cảm giác được một cỗ khí tức tử vong. Hắn dám khẳng định, nếu bị nắm tay này đập trúng đầu, cho dù mình tu thành võ đạo cảnh giới cao nhất, tiên thiên bá thể, khí lực vô cùng dũng mãnh, chỉ sợ cũng không thể chịu đựng được mà một quyền đập vỡ đầu.

Cho dù trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhưng càng thêm khuất nhục hơn nữa chính là hắn không dám dùng Càn khôn Thủ để cứng rắn chống lại Càn Khôn Thủ của Diệp Húc.

Diệp Húc đã đem loại võ học Càn Khôn Thủ này phát huy tới cực hạn, uy lực cũng phát huy tới cực hạn, cho dù là từ tay hắn đánh ra, cũng không thể ngăn được chiêu này!

Hắn không thể không thừa nhận, cảm giác này khiến hắn vô cùng khuất nhục!

"Bão Sơn Quyền!"

Diệp Ly khí thế đột nhiên biến đổi, thân hình đứng thẳng tắp, tóc trắng xóa, đồ sộ bất động, làm cho người ta có cảm giác như một dãy núi lồng lộng, lòng bàn tay vừa lật, đón nhận nắm tay của Diệp Húc!

Một tiếng ầm ầm phát ra, mặt đất di chuyển do bị lực lượng phản chấn của hai người khi giao thủ với nhau. Mặt đất rách ra một vết thật sâu, giống như vết thương lớn vậy.

Một mã trường quản sự lộ ra vẻ kinh ngạc nói rằng: "Đây là Bão Sơn Quyền, nghe nói là quyền pháp phòng ngự mạnh mẽ nhất của Diệp phủ chúng ta. Nó giống như ôm ấp núi lớn, lù lù bất động! Tuy nhiên loại quyền pháp này chỉ chú trọng phòng ngự, phản kích cực yếu, được xưng là lấy yếu thắng mạnh. Diệp Ly tổng quản làm sao lại đánh ra loại quyền pháp bảo thủ này?"

"Đó là bởi vì nếu dùng loại quyền pháp khác, hắn không có nắm chắc tiếp được Càn Khôn Thủ của Thất gia!"

Người quản sự lớn tuổi trong mắt tinh quang chợt lóe, không chút nháy mắt nhìn thẳng vào nắm tay của Diệp Húc, tán thưởng không ngừng: "Một quyền này của thất gia, đã đem áo nghĩa của Càn Khôn Thủ lĩnh ngộ tới cực điểm, cho dù là trường chủ ra tay cũng không cao minh bằng!"

Mấy người khác đều gật đầu đồng ý, thực lực của vu sĩ tất nhiên là vô cùng hùng mạnh. Nếu như sử dụng võ học thế tục, tất nhiên có thể phát huy uy lực võ học tới mức cực hạn, nhưng đối với lĩnh ngộ võ đạo còn phải xem tư chất của người.

Diệp Húc đánh một quyền này, đã suy diễn Càn Khôn Thủ tới cực hạn, đạt tới một độ cao mà người ta mong muốn. Đừng nói là Diệp Ly, cho dù là Mã Tam Bảo cũng không thể theo kịp!

Một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi, không ngờ đã suy diễn một loại võ học tới trình độ này, không thể không làm cho người ta phải thán phục!

"Đại thúc, hai người bọn họ ai sẽ thắng?"

Quản sự quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Kiều Kiều đứng ở phía sau bọn họ, khẩn trương xiết chặt chéo áo, giương đôi mắt to nhìn bọn họ sợ hãi hỏi.

Diệp Húc và Diệp Ly giao thủ, sử dụng võ học đã vượt quá nhận thức của nàng. Trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy Diệp Húc một quyền rồi một quyền đánh tới Diệp Ly, nhìn ra không ai chiếm được thượng phong!

"Ai có thể thắng được cuối cùng, còn rất khó nói được…"

Quản sự lớn tuổi chần chừ một chút nói ra cái nhìn bản thân: "Tuy nhiên theo ý ta mà nói, Diệp Ly tổng quản tỉ lệ thắng vẫn cao hơn một chút. Diệp Ly dù sao tu vi thâm hậu, bước vào tiên thiên võ đạo hơn ba mươi năm, hơn nữa tu luyện ra tiên thiên đao cương, dùng quyền pháp lại là Bão Sơn Quyền điển hình phòng thủ, tiêu hao nhỏ. Mà thất gia dùng Càn Khôn Thủ, tiêu hao chân khí cực kỳ nhiều. Hợp lại mà nói, phần thắng của Diệp Ly tổng quản sẽ cao hơn."

Hắn nhìn ra trong mắt Tô Kiều Kiều lộ vẻ lo lắng, làm cho người ta không kìm nổi thương tiếc, vội vàng nói: "Đương nhiên đây chỉ là lời nói của ta, Kiều Kiều, cô không cần phải lo lắng, trường chủ trước khi đi đã dặn mấy lão già chúng ta bảo hộ cho cô, không cho cô chịu bất luận thương tổn gì cả. Có chúng ta bảo vệ cho cô, Diệp Ly hẳn là không dám làm gì…"

Trong giọng nói của hắn còn có chút không xác định, dù sao so sánh với bọn họ, Diệp Ly quả thực quá hùng mạnh, một bàn tay cũng có thể giết chết bọn họ!

Tô Kiều Kiều lắc lắc đầu, tiếp tục chăm chú nhìn vào giữa sân, lo lắng trong mắt không giảm chút nào.

Nàng căn bản không phải lo lắng cho an toàn của mình, mà lo lắng cho an toàn của Diệp Húc.

Nàng và Diệp Húc từ nhỏ lớn lên với nhau, thanh mai trúc mã. Tình cảm của nàng với Diệp Húc đúng là đã sớm vượt qua cảm tình của tôi tới với chủ nhân. Trái tim nàng hoàn toàn để trên người đối phương, chỉ có điều chính mình không cảm thấy được mà thôi.

Bên ngoài mã trường, ba con tuấn mã yên lặng đứng trên một chỗ cao. Ba kỵ sĩ trên lưng ngựa lẳng lặng quan sát chiến đấu trong sân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đột nhiên, một vu sĩ cười nói: "Mã trường chủ, ngươi cảm thấy thất gia và Diệp Ly, người nào sẽ thắng?"

Mã Tam Bảo một bộ thanh sam, thản nhiên nói: "Thất gia!"

Một vu sĩ khác không kìm nổi mà phản bác: "Không phải vậy chứ? Diệp Ly tinh tu võ đạo, tuy rằng không có trở thành vu sĩ, nhưng thực lực vẫn là cực kỳ mạnh mẽ. Nhất là hắn tu luyện tới cảnh giới cương khí ngoại phóng, ngưng tụ tiên thiên đao cương. Một đao chém xuống, tiên thiên cao thủ cũng phải mất mạng. Thất gia tuy rằng thiên tư kinh người, nhưng trước đó không lâu, bị thương nặng, tu vi mất hết. Chỉ sợ là không phải đối thủ của hắn nữa."

Mã Tam Bảo thần sắc bình thản, tiếp tục nói: "Thất gia sẽ thắng."

Hai người liếc nhau, không kìm nổi tiếng cười: "Trường chủ thật có lòng tin, không bằng chúng ta đánh cuộc một phen thế nào? Ta biết trường chủ được phủ chủ tán thưởng, ban cho vu pháp cao nhất của Diệp gia, Thanh Giao Cửu Kích. Chúng ta đánh cuộc thức thứ nhất của Thanh Giao Cửu Kích với ngươi! Nếu trường chủ thua, chi bằng truyền thức thứ nhất của Thanh Giao Cửu Kích cho chúng ta!"

"Nếu các ngươi thua?" Mã Tam Bảo dường như vui vẻ nói.

"Chúng ta liền đem tâm pháp sở học và vu pháp dốc túi bẩm báo!"

"Ta cá!" Mã Tam Bảo nao nao, quyết định nói rất nhanh.

Vu pháp cùng tâm pháp sở học của hai vu sĩ này tuy rằng không thể bằng Thanh Giao Cửu Kích của hắn. Nhưng dù sao cũng là công pháp tu luyện chỉ vu sĩ mới luyện được. Nếu có thể lĩnh ngộ được cái gì từ đó, cũng có ích cho việc nâng cao tiến cảnh và tu vi của hắn.

Diệp Húc một quyền lại một quyền oanh phá về phía Diệp Ly. Mỗi một quyền của hắn có ngàn cân lực lượng, trầm trọng vô cùng. Mặt đất dưới chân hai người giống như bị một lực lượng lớn đánh vào vậy, xé rách như một tấm mạng nhện, trải rộng ra hoa văn ghê người.

Dù vậy, Diệp Húc vẫn thủy chung không thể phá vỡ thế phòng ngự của Diệp Ly.

Bão Sơn Quyền, loại võ học phòng ngự kỳ lạ này, đã được hắn tu luyện tới cắm rễ vào mặt đất, cảnh giới bất động như núi.

Diệp Ly đứng đó, giống như một tòa núi cao vời vợi, không thể phá vỡ được.

"Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?"

Diệp Ly nhe rằng cười độc ác, Diệp Húc xuất Càn Khôn Thủ là loại võ học cực kỳ tiêu hao chân khí. Số lượng chân khí tiêu hao là cực kỳ kinh người, thế tất không thể kiên trì được lâu.

Diệp Húc mỗi một quyền đều có ngàn cân lực, chấn làm cho song chưởng của hắn run lên, khiến hắn vẫn ở trong trạng thái phòng thủ, mất hết thể diện. Tuy nhiên loại khuất nhục này không coi là gì, chỉ cần Diệp Húc kiệt lực, đó là thời cơ hắn trảm Diệp Húc dưới đao cương của mình!

"Diệp Ly, trước khi chết ngươi còn nói nhiều lời vô ích vậy sao!"

Diệp Húc bất động thanh sắc, quyền pháp đột nhiên biến đổi, không hề là Càn Khôn Thủ nữa, mà là một môn quyền pháp bén nhọn tới cực điểm. Xích sắt hàn thiết quay chung quanh nắm đấm của hắn, xoay tròn, rung động boong boong giống như một mũi khoan xoay tròn với tốc độ cực nhanh vậy. Nó mang theo thanh âm rít gào thẳng tới Diệp Ly mà đâm.

Một quyền này giống như một thanh trường thương sắc bén vô cùng, tuy không có khí thế rộng lớn như của Càn Khôn Thủ, thế nhưng lợi hại hơn nhiều ở sắc bén, hung hăng đâm vào Bão Sơn Quyền của Diệp Ly. Nó mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị, giống như khí thế xé rách núi lớn vậy.

Diệp Ly chỉ cảm thấy hơn mười cỗ lực lượng theo chưởng tay của hắn chảy vào kinh mạch, hướng theo các loại phương hướng khác nhau mà đi. Nó lập tức làm cho tiên thiên cương khí của hắn rối loạn, không khỏi kinh hô: "Chu gia Phá Sơn Quyền!"

Diệp Húc một quyền này khí thế giống như phá núi mà đi vậy, lập tức lại một quyền đánh tới, khí thế chưa từng có từ trước tới nay.

Diệp Ly còn chưa kịp hóa giải lực lượng xâm lấn, vội vàng nhấc tay kia đón đỡ chưởng lực, lập tức hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bóng dáng hơi lay động.

Diệp Húc quyền thứ nhất phá vỡ khí thế bất động như núi của hắn, quyền thứ hai phá vỡ căn cơ cắm rễ mặt đất của hắn!

Hô!

Xích sắt hàn thiết đột nhiên nổ tung, năm ngón tay của Diệp Húc mở ra, bàn tay trong suốt như ngọc, chỉ một thoáng liền bị mây tím che kín đi. Không khí giảm bớt, khoảng chân không lực màu tím trong nháy mắt được hình thành, chụp thẳng tới Diệp Ly.

Một chưởng này hung hăng đánh thẳng vào mặt Diệp Ly, lực đạo thật lớn bùng nổ, đánh bay hắn, giống như đánh một con ruồi bọ vậy!

Càn Khôn Thủ!

Diệp Ly đang giữa không trung, trong miệng hộc ra ngụm máu, nửa khuôn mặt đã nát vụn đỏ lòm rồi, trong lòng vừa sợ vừa giận.

Những người khác nhìn xem nghẹn học trân trối, hoàn toàn không dự đoán được biến cố này.

Diệp Húc sở dĩ không tiếc tiêu hao chân khí, liên tiếp dùng Càn Khôn Thủ tấn công Diệp Ly, chính là vì chuẩn bị giờ khắc này. Hắn khiến cho Diệp Ly phải mê muội, đột nhiên sử dụng Phá Sơn Quyền, phá vỡ thế bất động như núi của hắn, rồi mới đánh tan Diệp Ly!

Thậm chí một kích cuối cùng kinh người kia, hắn không ngờ lại dùng tuyệt học thành danh của Diệp Ly là Càn Khôn Thủ. Bất kể trên phương diện thân thể hay linh hồn, hắn đều muốn hung hăng làm nhục đối phương một phen, đem tôn nghiêm của hắn dẫm nát dưới bàn chân mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.