Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 26: Thiếu gia ác ma yêu ta (24)




01. Giấc mơ X Chân tướng

Lúc Hứa Tri Hiểu học lớp mười, Lý Nhất Dương lên lớp mười một, đã nói chuyện đời người với cô bạn gái thứ hai.

Một hôm nghỉ hè nào đó, Lý Nhất Dương ôm một cái đĩa, lén lút chạy đến tìm Hứa Tri Hiểu, “Tri Hiểu Tri Hiểu, cho cậu xem đồ tốt!”

Hứa Tri Hiểu ghét bỏ, “Anh là ăn trộm à?”

Đĩa video bắt đầu chiếu hình, hai nam một nữ đi thẳng vào vấn đề, nhào lên một cái giường liền bắt đầu rầm rì, sờ sờ lăn lăn.

Lý Nhất Dương xem đến đầu đầy mồ hôi, mắt đỏ cả lên, hít thở dồn dập.

Hứa Tri Hiểu vô cùng bình tĩnh, mặt than cười nhạo hắn: “Anh cũng quá yếu, như vậy mà đã không chịu nổi.”

Lý Nhất Dương cảm thấy không phục, dựa vào gì mà Hứa Tri Hiểu nhỏ tuổi hơn hắn, kinh nghiệm ít hơn hắn nhưng định lực lại còn mạnh hơn hắn?

Vì thế, hắn liền tìm đến vô số phim có tiêu chuẩn càng cao hơn, thề phải phá hủy biểu hiện bình tĩnh của Hứa Tri Hiểu, nhưng đều thất bại tan tác mà quay trở về.

Cuối cùng, Lý Nhất Dương không muốn tin mua về một cái đĩa phim chất lượng kém trên sạp hàng về, vỗ mạnh ở trước mặt Hứa Tri Hiểu, cười lạnh, “Một lần cuối cùng, tôi cũng không tin cậu còn có thể chịu được!”

Mẹ nó, cho dù là doạ cũng phải doạ cho cậu nhảy dựng!

Hứa Tri Hiểu nhìn chằm chằm hai người đàn ông trần trụi ôm nhau trên bìa, chẳng biết vì sao, đáy lòng đột nhiên có loại cảm giác không ổn quỷ dị.

Xế chiều hôm ấy, Lý Nhất Dương đến cùng vẫn ủ rũ cúi đầu đi, mang theo vũ khí bí mật được hắn gởi gắm kỳ vọng cao.

Hứa Tri Hiểu ngồi thẳng trên sàn nhà, màn hình máy tính đã khôi phục thành desktop, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh trống rỗng.

Một lúc lâu, cậu chậm rãi thò tay vào quần áo, sờ một cái ở sau lưng, lấy ra —— lòng bàn tay nhễ nhại ẩm ướt nóng hổi, tất cả đều là mồ hôi oi bức.

Mặt Hứa Tri Hiểu chậm rãi không còn chút máu.

Đêm đó, cậu mơ thấy một cơn ác mộng cực kì đáng sợ.

Trong mơ, hai người đàn ông không mặc quần áo tùy ý quấn quýt lấy nhau, cậu ở bên cạnh trơ mắt nhìn, thở hổn hển, tim đập như sấm, trong lòng bàn tay nắm mồ hôi nóng hổi như thủy triều.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc tích lũy đến đỉnh điểm tựa hồ liền muốn bùng nổ.

Cậu vững vàng mà nắm chặt nắm đấm, liều mạng đè nén kích động ở đáy lòng, liên tục nhắc nhở bản thân: “Không được! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Đột nhiên, sau lưng có người đẩy mạnh cậu một cái.

Hứa Tri Hiểu giật mình, theo bản năng mà quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, mang theo nụ cười đắc ý.

Cậu nghiến răng nghiến lợi, “Lý Nhất Dương ——!”

Thân thể lại không chịu khống chế mà bổ nhào về phía trước.

Cùng lúc đó, có thứ gì đó trong cơ thể đột nhiên phá tan ràng buộc, không kiêng kị mà trào ra.

02. Cha mẹ Hứa gia sầu lo

Từ khi trong lúc vô tình “biết được” giới tính của Hứa Tri Hiểu, liến tiến hành thâm nhập hiểu rõ quần thể đồng tính, cha mẹ Hứa gia liền bắt đầu phát sầu.

Thằng nhóc Lý Nhất Dương kia, tính tình kiêu ngạo, không chịu dạy dỗ, chỉ mới cấp ba thôi liền không ngừng đổi qua ba cô bạn gái, cả đống kinh nghiệm lung tung, đứa con nhà mình lại là một tờ giấy trắng, thông minh nghe lời không nói, còn luôn “đau khổ yêu đơn phương” đối phương —— nếu sau này thật sự ở cùng nhau, thấy thế nào Hứa Tri Hiểu cũng là bên thua thiệt.

Không được, phải nghĩ cách!

Vì vậy, mùa hè thi đại học kia, cha Hứa mẹ Hứa trực tiếp đăng ký lớp dạy võ cho Hứa Tri Hiểu.

Hứa Tri Hiểu khi biết được tin này, còn nghĩ là mình nghe lầm —— cậu tại sao phải đi học võ?! Cậu chẳng có hứng thú với võ thuật chút nào cả!

Biểu tình cha Hứa vô cùng nghiêm nghị, “Gần đây công ty có một đối thủ cạnh tranh không quá yên phận, con học vài quyền để phòng thân.”

Hứa Tri Hiểu: “… Ba, chuyện này chẳng lẽ không nên báo cảnh sát sao?”

Cha Hứa khụ một cái: “Giờ chỉ là dự phòng, báo cảnh sát cũng vô dụng.”

Hứa Tri Hiểu: “Nhưng học võ cũng không phải một hai ngày là có thể học giỏi, chờ con học xong, nói không chừng mọi chuyện đã sớm giải quyết rồi.”

Mẹ Hứa vội vàng nói: “Ba mẹ chỉ lo lắng cho an toàn của con trong khoảng thời gian này thôi.”

Hứa Tri Hiểu: “Vậy không bằng tìm một người bảo vệ cho con, dễ dàng hơn.”

Hứa Tri Hiểu có bệnh đau nửa đầu, vẫn luôn không hứng thú với hoạt động thể dục thể thao, nói sao cũng không chịu đi học võ.

Cha Hứa mẹ Hứa hết cách, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tìm một người bảo vệ theo ý cậu, mà theo chưa được hai ngày liền rút —— đối thủ cạnh tranh chỉ là cái cớ, còn tìm bảo vệ làm gì? Đốt tiền à?

Thoát khỏi chuyện học võ, Hứa Tri Hiểu bắt đầu hý hoáy với máy ảnh mới đến tay, chạy khắp nơi đi chọn phong cảnh, không bao lâu liền chạy hết núi a hang a quanh Vân Thành.

Cha Hứa thấy, ít nhiều cũng có chút an ủi, âm thầm nói với mẹ Hứa: “Cứ cho nó thường chạy vô núi chút đi, rèn luyện thân thể, có chút ít còn hơn không.”

Mẹ Hứa nửa sầu lo, nửa bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng than thở.

03. Hotboy

Sau khi Hứa Tri Hiểu gia nhập báo tường, hoạt động đầu tiên được phân chia, chính là nghi thức kéo cờ của trường.

Đây là lần đầu Hứa Tri Hiểu nhìn thấy Vương Khiên, vừa gặp mặt, liền không hề có chút sức chống đỡ mà quỳ dưới quân phục của hắn.

Mà đối phương kéo cờ nước rõ dài, toàn bộ hành trình đều hết sức chuyên chú che cờ kéo cờ, căn bản không chú ý tới thợ chụp ảnh cả khuôn mặt đều bị máy ảnh che lại như cậu đây.

Cũng chính là vào lần nghi thức kéo cờ này, tấm ảnh cậu chụp được có thể nói là bức ảnh kinh điển.

Sau khi giao ảnh lên, Hứa Tri Hiểu còn được thầy điểm danh khen ngợi. Có người nói tấm hình này bị lãnh đạo trường nhìn thấy, tán thưởng một trận, còn cố ý yêu cầu bản điện tử, tính cho vào thể lệ tuyển sinh sinh viên quốc phòng năm sau.

Sau đó, trong lúc vô tình nghe các bạn gái trong lớp thảo luận “Xếp hạng 100 hotboy” trên internet, Hứa Tri Hiểu nhất thời hưng khởi, liền đăng tấm hình này lên.

Sau khi đăng lên, cậu cũng không cố ý quan tâm chuyện sau này nữa.

Ai biết mị lực của Vương Khiên lớn như vậy, cư nhiên chỉ bằng một tấm hình như thế, một đường vượt mọi chông gai, trực tiếp giết lên ba vị trí đầu cả nước.

Chờ khi Hứa Tri Hiểu một lần nữa nhớ tới chuyện này, tràn đầy phấn khởi đi tìm kiếm kết quả, cũng bị thứ hạng hiển hách này làm cho sợ ngây người.

… Cậu có phải là cũng coi như gián tiếp tạo ra ngôi sao?

Lúc đó, tên tuổi hotboy Lĩnh Đại của Vương Khiên có lẽ mọi người đều đã biết.

Bạn học Vương Khiên đều lấy chuyện này ra mà cười hắn, hắn cũng bị đùa cợt xem qua tấm ảnh trúng cử kia.

Nói thật, Vương Khiên cũng cảm thấy bức ảnh đó chụp rất tốt.

Có lần hắn còn tình cờ tò mò qua, không biết là ai chụp.

Chỉ là vào lúc ấy, hắn chắc không ngờ tới được, tương lai của mình sẽ có nhiều cuộc gặp gỡ với vị nhiếp ảnh gia này như vậy, cho đến khi chặt chẽ không thể tách rời.

04. Chụp lén

Kỳ thực Hứa Tri Hiểu cậu vẫn luôn cho rằng, chuyện mình chụp Vương Khiên, là có thể giải thích. Giống như là cực hạn của nhiếp ảnh gia, vì chụp gió bão, dám đuổi theo thời tiết tai họa chạy khắp nơi, đây là thái độ chuyên nghiệp và thể hiện tinh thần của một nhiếp ảnh gia.

Lại nói, cậu cũng không phải thật sự là biến thái, theo dõi Vương Khiên khắp nơi.

Chỉ là thứ nhất, cậu thường xuyên chụp ảnh trên mỗi hoạt động điễn lễ, mà Vương Khiên vừa vặn cũng là khách quen của những trường hợp này; thứ hai, mỗi lần ở trên đường tình cờ gặp Vương Khiên, cậu đều sẽ theo bản năng mà lặng lẽ chụp hai tấm, kết quả là thường không tự chủ được liền theo hắn một đường đi lệch, cuối cùng bản thân cũng quên luôn mình ban đầu là muốn làm gì… mà thôi.

Một hôm nào đó, sinh viên quốc phòng thống nhất tham gia xong một buổi báo cáo, xếp thành hàng về ký túc xá.

Vương Khiên theo đội ngũ đi tới giữa đường, đột nhiên, bạn học đi trước dồn dập nghiêng đầu lại, cười đến đặc biệt hèn mọn với mình.

“Khà khà, thiên vương, tiểu cẩu tử tuỳ tùng của cậu lại xuất hiện!”

“Thiên vương, nhanh sửa soạn lại đi!”

“Người đâu, kính mát đâu? Nhanh sửa cho thiên vương! Phải lên hình rồi!”

Vương Khiên không nói, nhìn về phía trước, quả nhiên là thấy bóng người quen thuộc kia đang xông tới, đeo cặp, trong ngực còn ôm vài cuốn sách, nhìn dáng vẻ là muốn đi thư viện.

Hứa Tri Hiểu có sự nhạy cảm cao độ với sinh viên quốc phòng, vừa nhìn cơn sóng quân đội màu xanh vọt tới ở trước, lập tức mở ra rada, kiểm tra bóng dáng bắt mắt nào đó.

Đồng thời, vô cùng thuần thục mà lén lút giấu mình dưới gốc cây ven đường, ống kính điện thoại pixel cao đã ở trên tay, chuẩn bị đâu vào đấy.

Vương Khiên đẩy đi ánh mắt chế nhạo biết rõ trong lòng của cả lớp, nỗ lực khống chế biểu tình tự nhiên, duy trì tư thái mắt nhìn thẳng, mặc cho Hứa Tri Hiểu chụp mấy tấm.

Mà dưới chân liên tục nện bước, rất nhanh liền theo đội ngũ đi qua vị trí của Hứa Tri Hiểu.

Trong dư quang ở khóe mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy người kia nâng điện thoại di động, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào màn hình, lăng lăng theo đội ngũ thay đổi phương hướng đi trở về, cả đường ở dưới chân cũng không nhìn.

Sau đó, rầm một cái, người trực tiếp cúi đầu đụng phải cái cây đằng trước.

Động tĩnh lớn kia, Vương Khiên nghe xong, cũng cảm thấy đau đầu thay cậu.

“A ——” quả nhiên, Hứa Tri Hiểu kêu đau một tiếng, bưng kín lỗ mũi và cái trán.

Trong đội ngũ có không ít người đều đang lén lưu ý cậu, nhìn thấy tình cảnh này, cùng nhau phụt một tiếng.

Vương Khiên cực kỳ bất đắc dĩ.

Hắn lần đầu tiên bắt đầu nghĩ lại, mình ở trường đến cùng là có bao nhiêu lực sát thương? Đó rõ ràng là một cậu con trai, cư nhiên cũng sẽ cuồng nhiệt như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của hắn liền không tự chủ mà bay tới cái bảng xếp hạng hotboy trước kia.

… Nếu như lúc đó thợ chụp ảnh không biết tên kia không chụp tấm hình kia cho hắn, có phải liền sẽ không chuyện như ngày hôm nay không?

05. Tâm tư của nam thần

Ngây ngẩn trong bộ đội gần hai năm, Vương Khiên vô cùng đột ngột quyết định xuất ngũ, làm người nhà giật nảy mình.

Còn chưa đợi người nhà hỏi ra lời, hắn liền tự giác ném ra một trái bom nguyên tử khác, trực tiếp come out.

Mẹ Vương ngã thẳng ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt đau thương.

Cha Vương run rẩy lảo đảo vài bước, vào nhà lấy cây lau nhà, đánh mạnh Vương Khiên một trận, đánh cho trước ngực phía sau lưng, trên tay trên đùi hắn tất cả đều da tróc thịt bong.

Vương Khiên không nói tiếng nào, cứng rắn chịu đựng.

Kháng cự với gia đình mấy ngày, thấy cha mẹ còn chưa chịu buông lỏng, Vương Khiên dứt khoát lấy phương pháp làm lạnh, mang theo cả người vết thương, tiền trảm hậu tấu trực tiếp trở về Lĩnh Thành.

Nhưng hắn không nghĩ tới, ngày đầu tiên về Lĩnh Đại cư nhiên liền gặp được Hứa Tri Hiểu.

Vương Khiên cố nén phức tạp trong lòng, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, “Xin chào, tôi đến giao hồ sơ.”

Hứa Tri Hiểu sợ ngây người.

Vương Khiên: “Có vấn đề gì không?”

Hứa Tri Hiểu: “Không, không có gì. Anh ngồi trước đi, để tôi xem có đủ tư liệu chưa.”

Vương Khiên gật đầu tỏ vẻ nghe thấy, mà dưới chân không nhúc nhích, không ngồi.

Không phải hắn không muốn ngồi, thật sự là, khụ, hắn cái gì kia… bây giờ còn trải rộng vết máu xanh hồng đan xen, cả tàu lửa cũng là mua vé đứng, bây giờ còn dám ngồi?

Chỉ nghĩ như vậy, toàn thân cứ như lại bắt đầu đau đớn.

Vương Khiên lập tức ép mình dời sự chú ý từ trên vết thương đi.

Ngay sau đó, Hứa Tri Hiểu một cách tự nhiên liền hấp dẫn toàn bộ tinh thần của hắn.

Vương Khiên vừa âm thầm quan sát cậu tỉ mỉ, vừa xảo diệu khống chế được ánh mắt không bị phát hiện ——

Ừm, dáng vẻ so với khi hắn nhìn thấy lúc tốt nghiệp, người này thật sự cao hơn một chút, có điều là gầy, mà vẫn rất trắng. Ở Lĩnh Thành nơi nóng như vậy, cư nhiên hai năm cũng chưa rám đen, cậu trôi qua thế nào?

Trước đây lúc hè khi gặp phải ở trong trường, xác thực từng thấy cậu bung dù qua… Con trai còn sợ phơi nắng? Chẳng lẽ là thân thể không tốt?

Nhưng khi cậu chụp lén hắn ở trường, ngược lại là có thể chạy có thể nhảy, sức sống mười phần…

Nói lại, những bức hình kia còn ở trong máy vi tính của hắn…

Vô số suy nghĩ hỗn loạn không trật tự nhanh chóng lóe qua bộ não.

Vương Khiên bình tĩnh, tính toán ở đáy lòng, xem ra nhất định phải dành thời gian giải quyết chuyện gia đình.

06. Quà lễ lưu manh

Ngày lễ lưu manh ấy, thành viên đoàn đội cùng đi ra ngoài tụ hội, từ xế chiều chơi đến tối.

Trong phòng KTV, một đám người ăn uống, hát cười, vô cùng náo nhiệt.

Hát hơn ba tiếng, lại chơi chừng mười ván vòng bàn, ngay cả bia cũng uống cạn sạch vài tay, có người bỗng nhiên đề nghị chơi trò quốc vương.

Vòng đầu, mọi người vẫn còn đúng mực, “Quốc vương” cũng mang theo rụt rè, chỉ yêu cầu nói: “Con J thổ lộ với con K trước mặt mọi người.”

Mọi người không có ý tốt đánh giá chung quanh, đã thấy Vương Khiên tiện tay lật bài mình lên, ném tới giữa bàn, chính là con K.

Tiếng vỗ tay cùng cười vang nhất thời nổi lên bốn phía.

Lúc này, Dư Hoan ngồi ở đầu khác cũng ném ra bài trong tay mình, trên mặt cười đến cực kỳ đắc ý, “Hello, ha ha, thật không tiện, tôi là con J.”

“Xí —— làm cái gì a!” Tất cả mọi người lập tức nặng nề tỏ vẻ khịt mũi con thường.

Ai mà không biết hai người này là họ hàng, thổ lộ trước mặt mọi người gì chứ, một chút ý tứ cũng không có được không! Quá mất hứng!

“Quốc vương” rốt cục cũng ý thức được mình quá nhân từ, lại không tốt đổi giọng, không thể làm gì khác hơn là bỏ thêm quy định, “Không được, nhất định phải gia tăng độ khó! Dư Hoan cậu lên internet @ Vương Khiên thổ lộ đi, chỉ có thể thổ lộ, những câu khác cũng không thể nói!”

Nếu như bị Dư Hoan chui chỗ trống, tùy tiện đăng một câu như “Tôi rất thích anh họ tôi”, vậy cần gì để nói nữa? Quốc vương còn cần tôn nghiêm hay không?

Dư Hoan rõ ràng khinh bỉ loại mưu mô này của hắn, hừ nói: “Fan weibo của chế mới hơn 200, đăng thì đăng, ai sợ ai?”

Bên cạnh lập tức liền có người không vui, “Vậy không được! Đăng mà không có người xem thì có ích gì? Nhanh chóng nghĩ cách, thay đổi một chút!”

Người nào đó đang lướt weibo nhanh chóng giơ tay, “Xem cái này, báo tường có đề tài thổ lộ, Dư Hoan cậu @ nó, để nó giúp cậu chuyển lời, bảo đảm cậu một phút lên trên!”

Mọi người lập tức cười rộ lên, “Đúng đúng đúng! Nhanh lên một chút! Không cho phép giấu tên a!”

Vương Khiên đột nhiên khụ một cái, “Mấy người hình như đều rất hăng hái à?”

Người ngồi cạnh hắn sừng sộ lên, dáng vẻ nghĩa chánh ngôn từ, “Nguyện thua cuộc a, coi như cậu là lão đại cũng không cho phép chơi xấu, lại càng không cho phép cậu dùng dâm uy cưỡng bức tụi này!”

Vương Khiên bật cười, “Tùy tiện đi.” Ngược lại chỉ là đùa giỡn, cho mọi người hài lòng một chút cũng không sao.

Dư Hoan nhún nhún vai, thuận theo ý dân, thoải mái ở trên weibo kiêu căng “tỏ tình” với Vương Khiên.

Tin vừa đăng lên, tất cả mọi người lập tức không hẹn mà cùng bình luận mãnh liệt, đủ loại bình luận “Ở bên nhau” “Bạc đầu giai lão” “Sớm sinh quý tử” “Con cháu cả sảnh đường” cứ như là thật.

Vương Khiên nhìn trên điện thoại di động liên tục nêu đăng tin lên, nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười, vừa định thoát weibo, bỗng nhiên, ngón tay dừng lại ở trên màn hình.

Trong lòng hắn nhẹ nhàng hơi động, một suy nghĩ mơ hồ lóe qua bộ não.

Chần chờ chốc lát, hắn cầm điện thoại di động lên rời khỏi lô ghế riêng, đi thẳng đến cuối góc hành lang không người, mới rốt cục mở ra thư riêng của báo tường Lĩnh Đại.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi lên mặt, khiến cho vẻ mặt của hắn nhìn qua vô cùng thận trọng, trong mắt vẫn là trầm định và bình tĩnh trước sau như một.

Một tin xóa lại xóa, sửa đi sửa lại, qua một lúc lâu mới gửi đi ——

( Xin chào, tôi muốn giấu tên @XZX nói: Lần đầu tiên nhìn thấy em đã bị em hấp dẫn, nhưng đáng tiếc thời gian động lòng không đúng, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua. Không biết em bây giờ có người thích hay chưa, nếu như không có, hy vọng có thể cho anh một cơ hội. Lần này, anh không muốn hối hận lần nữa.)

Nhìn chằm chằm tin gửi một lúc lâu, Vương Khiên đột nhiên không kềm được nở nụ cười.

Thật giống như viết văn vẻ quá rồi, chính hắn đọc cũng cảm thấy chua răng. Hắn quả nhiên không thích hợp loại phong cách này.

Sau khi cười xong, hắn yên tĩnh lại, thu lại điện thoại di động, lại thở dài không hề có một tiếng động.

Thật thật giả giả, hư hư thật thật, cố ý nói mình thành một người thầm mến lòng chua xót, chỉ vì không để người kia đoán được.

Làm quanh co như thế, chỉ vì xác định tâm ý hiện tại của đối phương thế nào, cũng thật là…

Nhưng kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút, bất luận đối phương có đáp lại hay không, dù đáp lại ra sao, chỉ sợ hắn cũng không thể chân chính có được khoảnh khắc yên tâm.

Trong lúc nhất thời, trong miệng tựa hồ có chút chua chát nhàn nhạt.

Vương Khiên vô ý thức thả lỏng vai, dựa vào trên tường thủy tinh lạnh lẽo, từng cơn rùng mình lập tức từ mạch máu thần kinh truyền khắp toàn thân.

Hắn nhắm lại mắt, đầu óc vừa nãy luôn rối loạn cùng căn thẳng khó giải thích được cũng dần dần lạnh đi, lần nữa khôi phục rõ ràng.

Quả nhiên, cần phải dựa theo kế hoạch từng bước từng bước mà đến.

Từ từ đi, không nên gấp, rồi sẽ có ngày đó.

Hắn cầm điện thoại di động lên, muốn xóa cái tin kia, mà suy nghĩ một chút, vẫn là thôi.

Coi như là một món quà đi.

Cứ để cho người kia biết, trên thế giới này, vẫn luôn có người đang nhìn chăm chú vào cậu, tựa như cậu vẫn luôn nhìn chăm chú vào hắn vậy.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.