Bé Chân Ngắn

Chương 42: 42: Chương 37




Thậm chí mục đích ban đầu chị ta đến Ma tộc cũng không rõ ràng lắm, có yêu Cửu Ca hay không thì lại càng không thể biết được. Nữ ma đầu như vậy, làm sao có thể gả cho Cửu Ca chứ? Nhân phẩm của chị ta còn chờ khảo chứng mới được!

Cho nên, lần này cậu tới chính là muốn quan sát toàn diện nữ ma đầu này, một khi phát hiện nhân phẩm chị ta có vấn đề thì lập tức thực thi kế hoạch phá đám. Mấy người nhìn xem, cậu ta mới đến chưa được bao lâu mà nữ ma đầu này đã lộ ra nguyên hình rồi. Xúi giục anh cậu để cậu ngủ trong bồn tắm lớn, xúi giục anh cậu đuổi cậu đi, xúi giục anh cậu không dẫn cậu đi chơi, chị ta còn cười nhạo cậu nữa! Nói anh cậu vốn chưa từng dẫn cậu đi chơi!

Đáng hận nhất là những thứ chị ta nói —— đều là thật.

Khụ…

Nếu như Đậu Đậu biết trong lòng đứa em chồng kỳ lạ ba nghìn tuổi này đã nghĩ như vậy thì nhất định cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga nữa —— Về phần cười nhạo thì cô nhận, nhưng cái chuyện xúi giục này cô thì cô không gánh được.

Cô xúi giục Yêu Nghiệt lúc nào mà sao cô lại không biết vậy?

Nhưng chuyện năm đó cô chỉ nhớ một chút chi tiết vụn vặt. Lẽ nào năm đó cô đã cướp đồ chơi của cậu nhóc nên để lại bóng ma trong lòng của cậu ta à?

Ừ, việc này rất có khả năng...

Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cười gượng hì hì hai tiếng, quyết định không so đo với cậu nhóc xấu xa này, “Lão Cửu, anh dẫn cậu ấy ra ngoài chơi đi, hôm nay em chờ ở nhà, không đi đâu cả.”

Dựa theo cách nói của Tứ Bất Tượng, chút nữa Đường Lưu Ly sẽ đến tìm Đông Quách tiên sinh, đúng lúc cô cũng đi đến trêu chọc cô ta một chút.

Yêu Nghiệt nhìn thấu tâm tư của cô, khóe miệng giật một cái, “Một mình em ở lại có được không?”

“Được chứ. Cơ Yêu Nguyệt đã gả cho Thất Ca của anh, Kim San đã tự nổ. Bây giờ người hận không thể giết chết em thì hình như đều không có cách nào giết chết em được. Vì thế anh yên tâm dẫn cậu ấy đi chơi đi.”

Yêu Nghiệt nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Được.”

Tiểu Thập hừ một tiếng, âm thầm nói thần ngữ, “Giả mù sa mưa.”

Yêu Nghiệt lườm Tiểu Thập một cái, “Nếu đệ không phải là em trai ruột của ông đây thì ông đã sớm bán đệ cho bọn buôn người rồi.”

Tiểu Thập sửng sốt, sau đó lại hỏi, “Bọn buôn người là cái gì?”

“... Không có gì, không phải muốn đi chơi sao, đi theo huynh đi.”

Yêu Nghiệt nói, tiện tay ôm lấy con trai đang nhướn mày lên ở trên mặt đất và Viên Viên đang nóng lòng muốn thử chuẩn bị cầm thuốc màu lên.

Đậu Đậu, “... Anh mang con đi để làm gì vậy?”

“Đi đến khu vui chơi để chơi.”

“...”

“Không muốn không muốn, Viên Viên muốn chơi với anh thiểu năng cơ.”

Viên Viên giãy giụa muốn xuống, ôm lấy chân Tên Ngốc không buông tay, thuốc màu đen trên ngón tay út ấn ra một cái dấu hình móng tay lên quần của Tên Ngốc.

Tên Ngốc hơi bất đắc dĩ, giơ tay lên ôm cô bé, “Vậy Viên Viên ở lại nhé.”

Biển Biển vừa nhìn thấy thế thì khuôn mặt nhỏ bé lập tức nghiêm lại, giãy giụa rơi xuống đất, “Con cũng không đi!”

Yêu Nghiệt, “... Chúng nó đều không đi, Tiểu Thập em muốn đi không?”

Tiểu Thập nghe không hiểu ý ngầm trong lời nói của hắn, gật đầu, hỏi, “Vì sao không đi?”

Yêu Nghiệt, “...”

Đương nhiên là vì nhóc đã ba nghìn tuổi rồi đó! Cái chỗ mà trẻ con còn không đi mà nhóc còn đi thì có phải nhóc bị nhược trí hay không hả?

Nhưng mà hắn không nói như vậy, hắn chỉ thở dài, nói, “Đi thôi.”

Yêu Nghiệt dẫn tên nhóc nghịch ngợm đi, Tên Ngốc vẫn luôn làm bối cảnh thịt người thở phào một cái, mềm nhũn ngồi xuống dưới đất, “Cuối cùng cũng đi rồi.”

Vẫn là Viên Viên nhà sư thúc tốt, mặc dù có chút ầm ĩ nhưng mà rất đáng yêu!

Mặc dù Biển Biển không đáng yêu lại còn hay nghiêm mặt, nhưng mà không ầm ĩ không gây sự!

Còn cái thằng nhóc năm sáu tuổi kia, quả thật là quá ngang tàng!

Tên Ngốc đang rủa thầm như thế thì chuông điện thoại vang lên. Thanh Loan của nhà Đông Quách gọi, nói cho cậu biết Đường Lưu Ly lại đưa tiền tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.