Bảy Viễn Thủ Lĩnh Bình Xuyên

Chương 19: Chương 18






Người ngăn trước mặt bọn họ không phải là kẻ địch, cũng không phải là đối thủ. Có lẽ như lời Elena nói, chỉ là một đám chó sủa loạn mà thôi.

Dám trắng trợn cản đường Trăng Đỏ chỉ với ba phù thủy cấp cao và hai phù thủy cấp trung, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết bọn họ cũng không phải tới để đánh nhau. Biết rõ hoàn toàn không đánh lại sao còn chủ động tới cho người ta đánh chứ?

Huống chi nơi này là chợ phù thủy.

Chợ có quy tắc và trật tự của chợ, bất kể là ai cũng không thể vi phạm.

Cho dù là Trăng Đỏ cũng không thể tùy tiện ra tay vì ngài Nance, vì Ash – người đi chung với anh bây giờ.

Đám người này biết rõ điều đó nên mới dám can đảm đứng ra khiêu khích.

Có lẽ là sự náo nhiệt của lễ hội khiến tinh thần của bọn họ lơi lỏng quá mức, có lẽ là mùi rượu đầy người khiến đầu óc bọn họ không rõ ràng, mặc dù bọn họ không ngu xuẩn đến mức tìm Sigourney đánh nhau một trận, nhưng vẫn ngu ngốc tới gây phiền phức.

Evan và Elena nhận ra bọn họ, bởi vì bọn họ đều là học sinh trong học viện.

Người cầm đầu là Lawton – cháu của chủ nhân tháp phù thủy cấp một, bình thường gã rất ngông nghênh, ỷ vào thân phận nên làm đủ mọi chuyện xấu, tự nhận là giỏi giang hơn người khác, cực kỳ coi thường những tháp phù thủy dưới tháp phù thủy cấp một. Gã lén lút... Đương nhiên gã không dám nói trước mặt mọi người, gã lén lút rêu rao với đám chó săn của gã rằng Trăng Đỏ là nguyên liệu tốt nhất, sớm muộn gì gã cũng sẽ cướp Trăng Đỏ từ tay ông già Nance, có Trăng Đỏ thì gã sẽ thăng cấp thành phù thủy áo bào đen, phù thủy áo bào xám thậm chí là phù thủy áo bào trắng cũng sẽ nằm trong tầm tay gã.

Mặc dù gã lén lút huênh hoang với đám người của mình, nhưng trên đời này không có bức ntường nào mà gió không lọt qua được, gã vẫn bị Yolande với năng lực tình báo đứng hàng đầu moi ra. Thế là Evan và Elena cũng biết chuyện này.

Là người của tháp phù thủy cấp ba, hai người và bạn bè không ít lần xung đột với Lawton, thường thường mỗi lần gặp nhau là có đốm lửa bắn tứ tung, đánh nhau cũng chẳng phải lần một lần hai.

Bây giờ Lawton cố ý ngăn bọn họ lại, báo động trong mắt Evan và Elena đạt đến mức cao nhất trong nháy mắt.

"Căng thẳng cái gì?" Lawton nở nụ cười tự nhiên, ánh mắt kiêu ngạo: "Cho là bọn này sẽ làm chuyện hạ đẳng như phá hoại trật tự trong chợ à?"

Gã vừa dứt lời, vài người trong đội chấp pháp ở lối vào dời mắt đi. Chà, người này vẫn còn tỉnh táo.

"Cản đường của người khác rồi há miệng sủa bậy thượng đẳng lắm à?" Elena hỏi lại.

Giọng điệu nghe có vẻ quen thuộc, giống như là Sigourney vậy.

Rất dễ gây thù.

Lawton dùng ánh mắt cay nghiệt nhìn Elena, hiển nhiên gã đã ghi thù với cô. Nhưng gã còn nhớ rõ mục đích của mình, gã nhẫn nhịn, nhìn Sigourney đứng ở phía sau: "Ngài Trăng Đỏ đáng kính..."

Nghe gã giả vờ giả vịt, Evan và Elena nhíu chặt mày.

"Ta tới đây để đại diện cho tháp phù thủy cấp một khiêu chiến với ngài." Gã nói, sự xấu xa lóe lên trong mắt: "Hôm nay là ngày Sao Rơi, đêm nay lại có cuộc thi Lập Lánh mỗi năm một lần. Ta nhớ trước khi ngài Nance cướp tháp phù thủy, tháp phù thủy cấp một, cấp hai và cấp ba của vương thành chúng ta đều sẽ cử đội tham gia cuộc thi. Đội chiến thắng luôn nằm trong ba tháp phù thủy của chúng ta."

Cho dù là Ash không rõ đầu đuôi cũng lờ mờ nhận ra ý định của gã.

Càng ngày càng có nhiều người vây xem, họ cũng bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, hiển nhiên cũng nhận ra có chuyện gì.

"Nhưng từ khi ngài Nance chiếm tháp phù thủy cấp ba vào mười năm trước, tháp phù thủy cấp ba đã rút khỏi sự kiện quan trọng này. Sau đó tháp phù thủy cấp một và cấp hai cũng lần lượt rút khỏi, nhường sân chơi cho các đội phù thủy tự do."

"Nhưng mà ta rất nhớ nó." Lawton nở nụ cười mưu mô: "Khi đó các tháp phù thủy cạnh tranh kịch liệt. Cho nên, bây giờ ta khiêu chiến ngài, ngài Trăng Đỏ. Đánh cược danh dự của tháp phù thủy, chúng ta đấu với nhau xem ai sẽ là người chiến thắng cuộc thi Lấp Lánh lần này thế nào?"

Elena trợn mắt: "Ngu mới đấu với anh đó! Ai mà không biết anh âm mưu lâu rồi chứ? Tụi này còn chẳng định tham gia cuộc thi, anh chuẩn bị xong hết rồi lại tới thách đấu tụi này?"

Lawton kinh ngạc nhìn cô: "Sao cô có thể nghĩ như vậy được? Ta chỉ là một phù thủy cấp trung, đánh bạo khiêu chiến một bậc thầy luyện kim có thực lực chí ít bằng với phù thủy áo bào đen, chẳng lẽ không phải ta thiệt thòi hơn sao?"

Elena rất muốn đấm một phát lên gương mặt giả dối đó. Anh đúng là phù thủy cấp trung, nhưng sau lưng anh có bao nhiêu phù thủy áo bào đen, có bao nhiêu bậc thầy luyện kim hả? Gớm nhất là khi cuộc thi Lấp Lánh sắp bắt đầu, anh mới chạy tới vờ vịt thách đấu. Mẹ kiếp! Với chút đó thời gian, dù là bậc thầy luyện kim thế nào cũng chẳng thể chế tạo ra món đồ luyện kim gì chiếu sáng cả vương thành được không?

Nhưng mà cô càng tức giận Lawton càng sung sướng.

Gã vui vẻ nhìn về phía Sigourney, lúc đối diện với đôi mắt đỏ không có chút cảm xúc, tim gã co thắt lại, gã sợ hãi dời mắt đi, nụ cười vui sướng cũng cứng đờ trên gương mặt.

"Ngài Trăng Đỏ." Gã gắng gượng nói cho hết: "Nếu như ngài thắng, tháp phù thủy cấp một sẵn sàng đưa một phần mười tài nguyên hiệp hội phù thủy chia cho tháp phù thủy cấp một trong vòng một năm cho tháp phù thủy cấp ba. Ngược lại, nếu như ta thắng, tháp phù thủy cấp ba sẽ đưa một phần mười cho tháp bọn ta."

"Ngài thấy sao?" Gã không dám nhìn vào mắt Sigourney, chỉ có thể nhìn chằm chặp vùng đất dưới chân Sigourney.

"Đùa à!" Elena không thể tin nổi: "Anh coi tụi này là đồ ngu sao? Bọn này đương nhiên từ chối cái điều kiện nhìn là biết ngay là bẫy."

Các phù thủy vây xem cũng không ngốc, nhanh chóng có người đoán được đây không chỉ là hành động bồng bột của phù thủy trẻ, sau chuyện này còn có nước cờ âm thầm của các tháp phù thủy. Tuy rất muốn nhìn các tháp phù thủy cạnh tranh nhau, nhưng nghĩ kỹ cũng biết rõ tháp phù thủy cấp ba không thể nào chấp nhận cái bẫy rõ ràng này. Hơn nữa, thủ đoạn này của tháp phù thủy cấp một thật sự là quá non đúng không?

Ai mà chấp nhận chứ?

Có lẽ thật ra Lawton đã tính trước Sigourney sẽ từ chối, sau đó gã sẽ chế giễu Trăng Đỏ không dám chấp nhận lời khiêu chiến của gã chăng? Gã định dùng chuyện này để gièm pha Trăng Đỏ chăng?

Trong lúc mọi người nhỏ giọng bàn luận, Sigourney khẽ gật đầu: "Được."

"Ký kết khế ước đi." Anh nói: "Tránh ngươi thua rồi đổi ý."

Tất cả mọi người lập tức im lặng.

Ngay cả Evan và Elena cũng nghiêng đầu kinh ngạc nhìn anh.

"Hóa, hóa ra ngài có ý định tham gia cuộc thi hả?" Elena lắp bắp hỏi.

Sigourney lạnh nhạt lườm cô một cái: "Không có."

Evan khó khăn hỏi: "Vậy... Ngài đã có sẵn sản phẩm luyện kim trong tay rồi hả?"

Sigourney nhíu mày: "Ai lại rảnh rỗi chế tạo thứ chỉ được mỗi cái đẹp?"

Elena và Evan: Tuyệt vọng quá.

Vậy làm sao để thắng đây?

Lawton thì cực kỳ vui mừng, quả nhiên là vậy! Ông nói không hề sai!

Ông nói Trăng Đỏ sẽ dứt khoát đồng ý, ban đầu gã cũng không tin nổi.

Sao lại đồng ý?

Ngay cả lai lịch của đối thủ còn không biết, bản thân lại ở thế bất lợi. Vậy tại sao lại đồng ý?

Nhưng ông nói cho gã biết, Sigourney là một kẻ kiêu ngạo từ trong xương.

Người này không chỉ kế thừa dung mạo của tinh linh và huyết tộc, còn đồng thời kế thừa sự kiêu ngạo của bọn họ.

Tinh linh kiêu ngạo, huyết tộc cũng kiêu ngạo, thế là trong xương của Sigourney chứa gấp đôi kiêu ngạo.

Loại người này sẽ không cúi đầu trước một phù thủy cấp trung nhỏ bé.

Trăng Đỏ sẽ không nói những điều như "Chuyện này không công bằng, ta từ chối".

Quả nhiên! Ông nói đúng rồi!

Lawton mừng rỡ như điên móc ra khế ước đã viết xong từ trước. Quả nhiên gã đã chuẩn bị từ lâu. Gã ném nó lên giữa không trung, gã dùng huy chương của ông gã và cũng chính là chủ nhân của tháp phù thủy cấp một để đóng dấu.

Bên Lawton dùng huy chương của chủ nhân tháp phù thủy, vậy bên bọn họ cũng phải dùng huy chương đồng thân phận mới được.

Dùng cách này để hiệu lực của khế ước càng mạnh mẽ hơn, không thể nào đổi ý.

Sigourney híp mắt, thản nhiên lấy huy chương của Nance ra, đóng dấu trên khế ước.

Khế ước tự bốc cháy, trở thành một sợi xích, một sự trói buộc trong pháp tắc tự nhiên.

Nance đứng trên đài chiêm tinh của tháp phù thủy cấp ba:...Ông bị khế ước? Đối phương là người của tháp phù thủy cấp một? Ồ.

Thấy khế ước được thành lập, Elena và Evan mờ mịt nhìn nhau, ván đã đóng thuyền, tiếp theo phải làm sao đây? Thôi thì cứ tin Sigourney, nếu ngài ấy đã dám ký khế ước, vậy chắc chắn có cách giải quyết đúng không?

Bọn họ đầy mong đợi nhìn về phía Sigourney: "Tiếp theo chúng ta làm sao đây?" Cảm giác như chỉ cần Sigourney ra lệnh một tiếng bọn họ sẽ lập tức chấp hành.

Sigourney trầm ngâm: "Hai người có biết bạn bè nào sẽ tham gia cuộc thi tối nay không?"

Hai người gật đầu.

"Nói bọn họ gia nhập đội của chúng ta được không?"

"...Vậy thôi hả?"

"Không thì sao đây?" Sigourney cất bước đi ra ngoài lần nữa: "Tôi đi về hỏi Nance, hai người đi tìm bạn mình. Cứ như vậy đi."

Evan và Elena: Khí thế của tháp phù thủy cấp một hung hăng, không sợ hãi, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Bạn bè của bọn họ cộng lại chắc cũng không thể áp đảo nổi tháp phù thủy cấp một.

Lawton nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, gã càng vui vẻ hơn.

Gã để lại một câu cười trên nỗi đau người khác: "Ta mong chờ màn biểu diễn của các người" rồi vội vàng dẫn người rời đi. Mấy phù thủy áo bào đen bảo vệ gã trong đám người cũng yên lặng rút lui.

Sigourney nhìn lướt qua những người âm thầm rút lui, ẩn nấp tốt thật, bảo vệ cũng rất nghiêm.

Anh lạnh nhạt cong khóe môi, anh cũng sẽ không phá hoại trật tự trong chợ, tháp phù thủy cấp một thật sự không cần cảnh giác như thế.

"Hai người cố gắng đi." Anh lại nhìn Elena và Evan, sau đó dẫn Ash ra chợ, đi về tháp phù thủy cấp ba. Xem ra là anh thật sự định quay về nhờ Nance giúp đỡ.

Nhưng bọn họ đều biết, nếu tháp phù thủy cấp một đã dám khiêu chiến, vậy họ chắc chắn đã điều tra rõ tháp phù thủy cấp ba từ trước. Hơn nữa bọn họ cũng chắc chắn có lợi thế.

Chỉ sợ ngài Nance cũng sẽ không có cách gì. Evan và Elena ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu vì sao Sigourney lại đồng ý chứ? Nuốt giận một chút, tránh thua tháp phù thủy cấp một khó chấp nhận vậy sao?

Ầy... Là rất khó chấp nhận.

Hết cách rồi. Hai người thở dài, bắt đầu liên lạc bạn bè của mình.

Chỉ hi vọng trong những người bạn của họ sẽ có người có tài nghệ áp đảo tất cả mọi người.

Vào lúc này, quần chúng vây xem cuối cùng cũng lấy lại tinh thần khỏi sự kinh ngạc, họ lập tức bùng nổ.

Trời đất thánh thần ơi!

Tính tình Trăng Đỏ cứng quá, vậy mà cũng đồng ý gọn lẹ như vậy!

Không biết phải cúi đầu một chút trước thế khó hả?

Tháp phù thủy cấp ba toang rồi!

Tin tức nhanh chóng lan ra ngoài.

Trước khi cuộc thi Lấp Lánh sắp bắt đầu, tin tức đã biến thành: Tháp phù thủy cấp một và tháp phù thủy cấp ba sắp khô máu với nhau rồi!

Cực kỳ quá lố, đúng là hóng chuyện thì không ngại chuyện lớn.

Mà lúc này, trên đài chiêm tinh tháp phù thủy cấp ba.

Huy chương của phù thủy áo bào xám đã về trên ngực Nance lần nữa.

Ông cúi đầu nhìn vương thành đèn đuốc sáng trưng, bình thản nói: "Bình nguyên Đoạn Hà vừa mở ra, trong vương tọa Rực Rỡ cũng chẳng bình yên." Lập tức ông lại cười: "Chà, hình như cho tới bây giờ vẫn chưa có lúc nào yên ổn."

Ông quay đầu, nhìn Sigourney đứng một bên: "Này, cậu nghĩ ra cách chưa? Một phần mười tài nguyên rất đáng giá đấy."

Sigourney cười nhẹ một tiếng, nhìn sang Ash: "Hôm nay tôi đã mua quả trứng trả thù lao cho cậu rồi."

Ash: "Trả thù lao?"

Sigourney cụp mắt nhìn cậu, vừa rồi thằng nhóc này rất bình tĩnh, không biết là bởi vì không hiểu rõ tình thế, hay là bởi vì tin anh nữa... Chắc có lẽ là vế sau nhỉ?

Ngay cả Sigourney cũng không nhận ra khóe môi của mình đang cong lên: "Một hồi cậu giúp một chút."

Ash không hề hỏi giúp gì, cậu chỉ nghiêm túc gật đầu.

Vào lúc cậu gật đầu, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, tất cả ánh sáng đã tắt...

Ánh sáng trong phố lớn ngõ nhỏ, phòng ốc lầu gác, cả tòa vương thành tắt lịm trong nháy mắt.

Bầu trời đen kịt.

Khắp nơi đen kịt.

Khi ánh sáng chợt tắt, dường như cả âm thanh cũng biến mất theo. Trong khoảng khắc, mọi thứ lặng ngắt.

Trong vương thành, bất kể là phù thủy hay là dân thường thì đều vô thức nín thở trong thời khắc này. Bọn họ không sợ hãi, không hoảng hốt, thậm chí còn hưng phấn tươi cười. A, bắt đầu rồi! Khi ngôi sao rơi xuống, ánh sáng nằm trong tay chúng ta!

Cuộc thi Lấp Lánh bắt đầu rồi!

Bọn họ sẽ dùng hai tay của mình chiếu sáng cả vùng trời vương thành.

Các đội dự thi kích động chuẩn bị làm phép, lấy ra thuốc phép và sản phẩm luyện kim.

Những người xem tìm chỗ có tầm nhìn rộng rãi, cầm đồ ăn vặt, ngồi ngửa mặt nhìn bầu trời, vô cùng chờ mong.

Elena vội vã tập hợp những người bạn của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chuẩn bị kỹ càng chuẩn bị kỹ càng, chúng ta hợp sức, nhiều người nhiều ánh sáng!"

Xung quanh đều tối đen, cô đưa tay tìm kiếm viên đá thủy tinh ngôi sao của mình, định dùng ánh sao nhỏ bé đáng yêu thắp sáng một chút để xoa dịu trái tim thấp thỏm.

Nhưng mà...

Ơ? Viên đá thủy tinh đâu rồi?

Nó rơi đâu rồi?

Trên đài chiêm tinh, Ash cảm thấy eo mình bị siết chặt, sau đó cậu bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lên, bay thẳng lên bầu trời đêm.

Một món đồ cứng rắn, lạnh buốt, có năm góc giống như một hòn đá nhỏ được nhét vào tay cậu.

"Cầm cho chắc." Phía sau là giọng nói lạnh buốt dễ nghe của Sigourney: "Để báo đáp, lần này không cần dùng thuật lơ lửng, tôi sẽ dẫn cậu bay."

Vào khoảnh khắc Sigourney dứt lời, ánh sao sáng rỡ đầy trời xuất hiện trước mắt Ash, nó bành trướng, loang rộng. Giống như thác nước ngân hà đang trút xuống, cuộn trào mãnh liệt, dịu dàng bao bọc Sigourney và cậu trong đó.

Mỗi một ngõ ngách trong thành phố đều nhìn thấy ánh sao chói sáng này, rực rỡ cả vương thành.

Ai cũng phát ra tiếng kêu kinh ngạc không thể tin nổi.

Đây là bầu trời đêm lấp lánh nhất mà bọn họ từng thấy từ trước tới giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.